Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 88: Tặng Lễ



hít hít...

Bạch Khô Cốt hít thở hổn hển, địch còn 3 nhưng mình thiệt 9, mất một cánh tay trái, mắt bị chém sương sương mù mất một bên luôn rồi, hai bên lưỡng bại câu thương.

Hầu như mọi người đã kiệt sức, sức lực nội công đã không còn nhiều, Quỷ Đông Lai một chưởng đẩy lui năm tên còn lại, hắn bay lại chỗ Hoàng Hải Lệ đang đánh với Ma Khúc Nhai, ôm Hoàng Hải Lệ qua một bên gấp gáp nói:

- đại thiếu, chúng ta lập tức lui thôi, nếu không nhất định khi hết nội lực sẽ chôn mạng vì lốc Phong đó.

- được.

Hoàng Hải Lệ cắn nói, dù có thích Tuyết Băng Băng cỡ nào đi chăng nữa thế nhưng mạng mình vẫn quan trọng hơn, một ả đàn bà không thể vì vậy mà hi sinh bản thân mình được, đời còn dài gái còn nhiều.

Võ giả là thế, mạng mình tuyệt đối quan trọng, cho dù cha mẹ hay vợ con, một khi bất ổn lập tức vứt hết bỏ chạy, có người giết cả cha mẹ hay vợ con mình chỉ để giành được sự ưu ái với các cấp trên, hi vọng một điều sẽ được hưởng phúc sau này.

- muốn đi? sao có dễ vậy!

- Phá Nhật Tam Kỳ!

Một vị phân đàn chủ thuộc chi Phá Thủy của Ma Môn lao lên, một kiếm bổ hết công lực hướng Bạch Khô Cốt nhằm đến.

- hai người đi mau, ta yểm hộ đằng sau!

vù vù...

Bạch Khô Cốt nhận được một ánh mắt cảm kích từ Quỷ Đông Lai và biến mất, lão chỉ đành lắc đầu thở dài trong lòng, huynh đệ gần trăm năm nói đi cái là đi luôn.

Keng keng...

phụt... phụt...

Hai kiếm lao vào nhau như bài sơn đại hải, kiếm quang rực trời, sóng xung kích chấn cho 7 người còn lại bay đi vài mét phun thêm vài ngụm máu đen, thế nhưng vừa ngã họ lập tức lao lên, dù chết cũng phải giết tên này thành bã, các huynh đệ của họ chết dưới tay lão già này không ít, thù này nhất định phải tính lên đầu Bạch Khô Cốt.

Ầm...

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, tất cả mọi người cùng Bạch Khô Cốt bay đi đâm đổ toàn bộ cây họ va phải, vậy mà có kẻ không tiếc thân mình đi tự bạo, tự bạo là hình thức bất đắc dĩ nhất, người tự bạo sẽ tích tụ nội công đến đan điền, khi đủ họ sẽ kích nổ, chỉ từ Nguyên Anh trở lên mới có khả năng này, thường thì không bao giờ có ai sử dụng chiêu thức này, bởi họ quan niệm một điều, tự bạo là tự hủy linh hồn, người chết đôi khi biết đâu linh hồn đầu thai kiếp khác được, thế nhưng tự bạo lại đem phần linh hồn đó hủy hoại, trong trời đất từ đó sẽ không còn chỗ nào có linh hồn của kẻ tự bạo, tự bạo là hết.

Một kích bất ngờ của tên nào đó khiến mọi người kể cả Bạch Khô Cốt không lường trước được, đã dầu cạn đèn tắt thì chớ, vậy mà tự bạo không nói ai mà mọi người hoàn toàn bị chấn thương, từ nội tạng cho đến ngoại thương, toàn bộ không thoát khỏi bị chấn động.

Im lặng, hoàn toàn im lặng, lâu lâu chỉ nghe thấy tiếng rên thống khổ của một ai đó thôi, hoàn toàn không ai có thể đứng dậy nữa, bất lực hoàn toàn.

- haha...

Tiếng cười âm lãnh xuất hiện, một thanh niên mình đầy năng lượng khuôn mặt tươi sáng xuất hiện, còn ai khác ngoài Thiên Long, thời cơ đã chín mùi không cần ấn nấp nữa cậu ta liền lao ra.

- ngươi là?

Đại thiếu Hồng Phúc run run hướng Thiên Long hỏi.

Thiên Long âm lãnh nói:

- các ngươi từ đầu đã không nên mê luyến sắc đẹp làm gì, tất cả chỉ từ một cái thèm thuồng của các ngươi mà dẫn tới họa sát thân, ta là ai không quan trọng, bởi người sắp chết thì biết gì chứ!

- ngươi...

Phập.

Còn chưa nói xong đầu đã rơi ra, Thiên Long thuần thục cắt ba cái đầu con trai của Hồng Quân Chủ, một tên này đang hấp hối và hai tên kia đã chết từ cái lúc đánh nhau cao trào, tầm giữa trận, Thiên Long lại đi qua phía Đại thiếu Ma Khúc Nhai, từ đầu đến cuối Thiên Long vô cùng kỳ quái tại sao trên người tên này lại có thể hóa giải sát thương, cậu ta đang tính uy hiếp Ma Khúc Nhai để xem công pháp hắn ta luyện là cái gì, vừa tới nơi Thiên Long đã lập tức bị một cái ánh sáng phản xạ do ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt.

- xoạt xoạt...

lột cái lớp sáng đó ra khỏi người Ma Khúc Nhai trong sự bất lực của hắn, Thiên Long vo cái bộ nhuyễn giáp này lại trong một bàn tay vậy mà hoàn toàn vừa, mở ra thì nó lại khá to, mỏng như giấy.

roẹt roẹt...

Thiên Long cầm kiếm đâm đâm chém chém bộ nhuyễn giáp này, vậy mà lại vẫn ngon lành không hề bị sao, cậu ta vui mừng cất vào ngực, nhìn Ma Khúc Nhai đang hướng ánh mắt cầu xin về phía mình:

- ngươi đừng trách ta, ta cũng chỉ vì an toàn của ta mà thôi!.

phập.

lại cắt đầu Ma Khúc Nhai xuống, Thiên Long hoàn toàn không hề chê mấy tên khác, hắn gom hết lại Cắn Nuốt toàn bộ vào Hắc Ma, cứ dự trữ ở đó, sau này dùng dần.

Cậu ta đem đầu của bốn tên thiếu gia kia gom lại, lấy một cái áo choàng to cột lại, cái này mà làm quà lễ thì tuyệt vời.

Cột nó sau lưng Thiên Long lập tức về hang động ôm Tuyết Băng Băng thoát ra khỏi Tụ Phong.

...

Rầm...

- đáng giận.

Ma Đoan Chính nhìn cái đầu trong hộp trên bàn không kìm nổi mà gầm lên một tiếng, cả tòa đại điện rung chuyển như muốn xập, bên trong còn có lời nhắn:

- Hắc Long kính gửi!

Tất cả mọi người trong đại điện ai nấy cũng rét run, mọi người xì xào:

- ta biết cái đầu trong đó của ai rồi, đây không phải thiên tài Ma Môn con trai thứ nhất của Ma chủ đây sao?

- đúng vậy ta cũng biết, ta từng giao thủ với đại thiếu thế nhưng không thể thắng nổi, tên Hắc Long là ai mà kinh vậy?

- Hắc Long tên này nghe hoàn toàn lạ, thế nhưng thực lực lại có thể giết Đại thiếu đúng là không tầm thường.

...

Ma chủ nhìn cái đầu trên bàn mà năm ngón tay bóp chặt móng tay găm thịt tóe cả máu ra, hắn âm trầm nói:

- tốt, tốt, trong cái Tân Cương này lại có kẻ dám trêu chóc vào ta, đã lâu rồi ta hình như chưa có lộ diện các ngươi xem ta đã chết rồi hay sao?

Tất cả hơn hai trăm người trong đại điện ai cũng biết Ma Đoan Chính đã đạt tới cơn nộ, có thể phát bất cứ lúc nào.

- dắt Cẩu khứu giác thế hệ thứ nhất ra đây.

Một tên ma môn dắt một con chó vào trong đại điện, con chó này không khác gì một con ngao tây tạng, ánh mắt hung dữ rãi chảy tá lả, nó đi lại chỗ cái đầu đã đứt hít hít vài cái, sau đó sủa ầm ĩ kéo xích chạy đi, trong mắt nó hung quang lóa sáng chứng tỏ nó đã tìm được hung thủ.

Ma Đoan Chính đứng dậy âm trầm:

- đi theo, sắp tới sẽ là đại thọ 100 của lão phu, nếu không thấy ít máu đỏ sao có thể vui được?

Ai cũng có thể nghe ra được sát khí bên trong những lời này.

Mất hết mặt mũi trước mặt Võ giả trong thiên hạ, nếu hôm nay không tìm ra được Hắc Long, nghiền đối phương thành tro thì uy danh của Ma Đoan Chính sẽ bị hủy diệt toàn bộ.

Trong Ma Môn, nếu không đủ uy vọng, thủ đoạn không độc ác, căn bản không người nào phục ngươi, lại càng không để cho ngươi lên làm Đạo chủ tân nhiệm.

Cho nên, đây chính là chuyện mà Ma Đoan Chính tuyệt đối không thể bỏ qua.

Cao thủ Ma Môn của Ma Đoan Chính, tất nhiên cũng theo sát phía sau, dáng vẻ đằng đằng sát khí.

Nhân số càng lúc càng nhiều, cường giả của đại gia tộc, đại chi nhánh, đại võ phủ, Đàn chủ phân đàn Ma Môn đều tụ tập, Võ giả tràn ngập khắp đường lớn, quả thực không khác gì quân đội xuất chinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.