Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 95: Tra Nam Chính Hiệu



Ở một cung điện hoa lệ, một cô nàng tuyệt đẹp nhan sắc ngã nhạn, da mịn bóng bờ môi trái tim thấm chấm chu sa ngồi chống má thơ thân ở cửa sổ, còn ai khác ngoài Tuyết Băng Băng.

khi tỉnh lại nàng đã đang trong viện được người nhà khám tổng quát, sức khỏe hoàn toàn bình thường cuối cùng Tuyết Băng Băng được đưa về cung điện, vừa về tới nhà từ mẹ ruột cho đến mẹ kế lần lượt tới thăm, nói được vài câu lại bỏ đi.

Tuyết Băng Băng thừa biết mấy bà mẹ kế kia cũng chỉ là đến lấy thiện cảm với cha mình, dù sao cũng là người một nhà chả lẽ đấu đá tới mức công khai?

Việc chưa dừng ở đó ngày mai nàng còn phải bị thẩm tra trước đại hội gia tộc, tại sao ư? Đương nhiên là do Tuyết Băng Băng đã nhận mình bị phế mất Băng Tâm Ngọc Mạch Linh Thể, cái Băng Tâm này không khác gì là căn nguyên Tuyết Băng Băng lạnh lùng, thế nhưng khi ở gần Thiên Long nàng ta lại không lạnh lùng nổi, Băng Tâm Ngọc Linh Mạch Thể vẫn sẽ không sao thế nhưng do đích thân Tuyết Băng Băng tự tay mình phế đi, ảnh hưởng lớn đến tu luyện con đường võ giả.

Con đường võ giả của Tuyết Băng Băng thì không ai quan tâm làm gì đâu, thế nhưng nó lại là cái điểm nhấn để có thể kết nối hai gia tộc Tuyết và Hoàng gộp lại thành một. Chứ nếu không Hoàng gia sẽ chọn công chúa có địa vị quan trọng hơn Tuyết Băng Băng đầy, ưu thế của Tuyết Băng Băng là Băng Tâm Ngọc Linh Mạch thể chất và đẹp ngã nhạn, còn quyền hạn trong gia tộc thì cũng nhỏ thôi, nếu Tuyết Băng Băng không có Băng Tâm ngọc thể, vậy Hoàng gia sẽ ưu tiên chọn cô công chúa nhà hoàng thất khác, mặc kệ Tuyết Băng Băng có đẹp cỡ nào cũng kệ, người ta nói Tiền, Quyền, Sắc, Sắc đứng cuối đó a.

Đúng như thế, Hoàng gia để ý đến Tuyết Băng Băng ngoài cái đẹp ra còn quan trọng hơn đó là Băng Tâm Ngọc Linh, nếu có để bồi dưỡng nàng thực lực cao thật cao lên, như vậy Hoàng gia sẽ có một vị võ giả trẻ tuổi thiên phú lại cao, sau này sẽ là một cái cột chống của gia tộc.

Nơi Tuyết Băng Băng ở gọi là Anh Hoa cung, là một tiểu viện nhỏ tầm vài chục héc đất thôi, hồ nước có, đầm sen có, cầu gỗ và một ngôi nhà giữa đầm có luôn, cung điện và phòng ốc năm cái, nói chung nơi đây không khác gì một chốn bồng lai.

- bái kiến Nhị hoàng tử.

Đám nha hoàn gồm bốn đứa đang đi tuần thì gặp một nam nhân phong trần tuấn lãng, không ai khác ngoài nhị hoàng tử của hoàng thất, chủ tịch nước Trung Quốc không ít không nhiều chỉ có tầm hơn trăm đứa con trai và vài chục đứa con gái thôi, ặc... Theo ta đây vẫn ít!

- ừm muội muội ta đang ở đâu?

Nhị Hoàng tử khí chất ôn hòa, đa mưu túc trí, nói năng nhỏ nhẹ khiến bao cô nha hoàn nhìn một cái thôi vậy đi cũng chẳng nổi nữa!

- dạ công chúa đang ở Ngọc Đình viên giữa hồ sen ạ!

Một cô nha hoàn đi đầu nhã nhặn bước lên một bước bẩm, không hổ là Tuyết Băng Băng, ngay cả nha hoàn đứa nào cũng thuộc hạng tuyệt sắc giai nhân.

- được rồi, các ngươi đi làm việc của các ngươi đi!

- dạ.

Nhị hoàng tử vén nhẹ tay áo hướng Ngọc Đình viên, đi mất mấy phút trên cầu mới tới được cái đình bé tý này, nhị hoàng tử tiến vào trong đình thấy Tuyết Băng Băng vẫn cứ thơ thẩn nhìn ra xa xa không biết đang làm gì, đành thở dài hãm một ấm trà.

Tuyết Băng Băng bị mùi trà phá rối những mộng mị đang nghĩ, quay qua kinh ngạc thấy một nam nhân tuấn tú đang rót trà, cô nàng chán nản nói:

- ca ca sao hôm nay đến đây chơi vậy?

Nhị hoàng tử này tên Tuyết Hàn Mặc, cậu ta hướng Tuyết Băng Băng nhíu mày tỏ vẻ không thích thú:

- biểu muội sao nói vậy? ta xa lạ lắm hả? Nơi đây ngoài ta ra vào nhiều nhất thì cũng chưa có ai vào a!

- hì hì...

Tuyết Băng Băng cười nhỏ, không phải không ai vào mà là không ai dám vào, áp lực Tuyết Băng Băng cao lắm đó a, với lại có ai mà thèm vào chơi với tảng băng không khóc không cười này chứ?

Tuyết Hàn Mặc ngơ ngẩn nhìn Tuyết Băng Băng cái, mãi mới cắn răng nói:

- ta không biết muội phế Băng Tâm Ngọc Linh Mạch Thể chất là lợi hay hại, đã lâu lắm rồi mới thấy muội cười!

- có sao đâu! muội thấy Băng Tâm Ngọc Linh Mạch thể chất kia có cũng được mà không có cũng được, muội thích cười thì cười thôi, chẳng qua khi trước không có cái đích cười để làm gì thôi.

Tuyết Băng Băng chống má nói, đúng như lời nàng nói, Băng Tâm Ngọc Linh Mạch thể chất kia chỉ là thứ để tu luyện dễ hơn mà thôi, nó hoàn toàn chả liên quan đến cảm xúc của nàng, nếu có thì cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Tuyết Hàn Mặc đột nhiên nghiêm túc nhìn Tuyết Băng Băng hỏi:

- lần mất tích vừa rồi muội đã yêu một người nào đó rồi?

Tuyết Băng Băng nghe vậy không có cảm xúc thứ hai, nàng mím môi hồng ngật đầu thật mạnh, gái nhà gia giáo sao có thể biết nói dối viết như thế nào!

Tuyết Hàn Mặc dựa lưng thành ghế thở dài lẩm bẩm:

- có thể lấy được trái tim muội muội ta đúng là có bản lĩnh, hắn có ức hiếp muội không?

Tuyết Băng Băng lại gật đầu như đúng rồi, nàng cao giọng vui vẻ kể:

- tên đó rất rất không trung thực, lưu manh nữa, muội bị tên đó chiếm một cục tiện nghi to to thật to, tên đó lúc nào cũng ức hiếp muội nữa, tên đó là một tên tra nam chính hiệu, tên đó cũng giống thạch dừa ấy, không có tý chất bổ gì, nhưng mà được cái rất ngon hì hì...

Mở miệng một câu tên đó, hai câu tên đó, Tuyết Hàn Mặc nghe mà lỗ tai muốn rỉ sét luôn, nhìn cái ánh mắt cuồng nhiệt thái quá của cô muội muội, Tuyết Hàn Mặc có chút vui cũng có chút buồn bực, cái tên khốn kiếp trong miệng muội muội có vẻ càng làm vị ca ca này có chút hâm mộ đấy, có thể cưa đổ em gái Tuyết Hàn Mặc này nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Thiên Long mà biết suy nghĩ của Tuyết Hàn Mặc nghĩ gì nhất định nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn, xem lại đi, là cô muội muội yêu dấu của ngươi phá ta tu luyện, rồi tặng cho mấy lần suýt chết, không phải ta nhân phẩm tốt vậy chắc tầm này mộ đã có cỏ non bắt đầu mọc tốt rồi.

Tuyết Hàn Mặc là người thân nhất với Tuyết Băng Băng, cũng có thể nói Tuyết Hàn Mặc có địa vị như bây giờ cũng đều nhờ Tuyết Băng Băng, hai bên chống lưng cho nhau qua lại, tuy biết Tuyết Băng Băng đã phế Băng Tâm Ngọc Linh Mạch thể chất nhưng Tuyết Hàn Mặc vẫn không hề có ý định bỏ rơi cô muội muội này, vậy cũng đủ biết tình cảm huynh muội của họ ra sao.

- được rồi, ngày mai muội đã chuẩn bị tinh thần chưa?

Nói đến chuyện này Tuyết Băng Băng mặt có chút biến sắc, sự can đảm của nàng chỉ cố bám vào hình ảnh nam nhân trong đầu, dù không biết Thiên Long hiện giờ ra sao nhưng nàng tin nhất định sẽ có một ngày Thiên Long đến đưa nàng ra khỏi nơi đây. Tuyết Băng Băng mím môi hồng một lúc suy nghĩ, được chút nàng cong môi mỏng nói;

- đã chuẩn bị tinh thần tốt, ngày mai muội sẽ cố gắng chấp nhận hết tất cả mọi sự trừng phạt từ gia tộc.

Nghe thấy sự kiên quyết trong lời nói Tuyết Băng Băng mà Tuyết Hàn Mặc thở dài không thôi, cô em này vẫn còn non quá, sự trừng phạt của gia tộc sao có thể dễ dàng được? Từng cái trừng phạt đều là như cắt lòng cắt dạ đối với người khác đó, tuy không có trừng phạt về thể xác nhưng vật chất tinh thần là chắc chắn có đủ, ngày mai muội sẽ biết cái cảm giác đó ra sao, muội sống tuy nhàn nhã như vầy nhưng ngày mai muội sẽ biết những trừng phạt kia nó nhiều và quan trọng như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.