Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 1



Tu chân giới.

Biển cùng trời mênh mông vô tận, hai tên tu sĩ ngự kiếm đến giữa biển, hướng về mặt nước thẳng tắp lao xuống.

Xuyên qua tầng tầng lớp khí, không gian tối đen sâu thẳm, nhà giam nằm sâu dưới đáy biển dần dần hiện ra trước mắt.

"Trận trấn rất hoàn hảo." Gã tu sĩ ục ịch kiểm tra một hồi, hỏi tiểu tử gác cổng, "Ma đầu này có quậy phá gì không?"

Cậu bé lắc đầu: "Không có, vị này gần đây rất yên tĩnh, trên tay lúc nào cũng cầm thứ gì đó trông như mấy cuốn thoại bản dân gian vậy."

"Cái gì? Vị nào?!" Tên tu sĩ ục ịch cười lạnh một tiếng "Chỉ là một ma vật hại nước hại dân, có thể coi là người sao? Từ nay về sau, ngươi gọi hắn ""ma vật kia!" thôi là được".

“Vương đạo hữu” một tu sĩ cao gầy khác nghe vậy cũng không khỏi hạ thấp giọng “Dù sao đây cũng là Lê Kiều, một thiên tài mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện ở tu chân giới, không, không, ma đầu! Mười hai tuổi nhập đạo, mười lăm tuổi hóa kim đan, hai mươi mốt tuổi đã đạt tới đỉnh phong hóa thần! Nếu không phải ẩn thế cường giả, có lẽ bây giờ hắn sẽ không ở đây... tốt hơn hết là nên thận trọng."

"Làm sao vậy? Lý Đạo Hữu rất kính trọng hắn?" Vương tu sĩ nhìn hắn châm chọc nói: "Ta vừa nghe nói sư huynh của Lê Kiều ở bên ngoài làm rất nhiều chuyện ác, có lẽ là bị yêu ma này mê hoặc, còn định cứu hắn..! Chẳng lẽ ngươi cũng tính cùng hắn cấu kết, định coi trời bằng vung à?”

Bị tội danh này hù một phen, Lý tu sĩ lui về phía sau, xua tay liên tục: "Cái này! Ta không dám..."

“Đồ hèn!” Vương tu sĩ hừ lạnh một tiếng, không thèm đi cùng hắn nữa, phất tay áo bay về phía ngục giam, vừa đi vừa chửi rủa, thanh âm vang vọng khắp sơn động “Năm đó tại Vân Tùng tiên hội ta chủ động bắt chuyện với hắn. Vậy mà hắn đến nhìn cũng không thèm nhìn! Hừ, cho dù hắn từng là thiên tài mắt để trên đỉnh đầu đi chăng nữa, hiện tại cũng chỉ là một con chó bị đánh nát xương cốt, không nhà để về. Đừng nói là sư huynh của hắn tới, bổn tôn cũng khiến bọn họ cùng nhau làm một đôi dã... A ——!"

Đột nhiên, một thanh trường kiếm sáng như tuyết từ trong sơn động bay ra, Vương tu sĩ còn chưa kịp phản ứng đã bị một tiếng "xoạt" đâm xuyên qua ngực, phun ra một ngụm máu tươi, chết ngay tại chỗ.

Lý tu sĩ kinh hãi đến biến sắc, quay đi mời đại năng tu sĩ xuống tra xét, mới phát hiện vị Tôn giả trẻ tuổi, người đáng lẽ phải bị giam cầm bởi tầng tầng lớp lớp chú phép, đã biến mất từ ​​​​lâu.

"Đi tới thế giới trong sách, đếm ngược ba, hai, một..."

*

"Xoạt —— "

Một cảm giác lành lạnh lan từ vai xuống sống lưng, vải vóc phát ra tiếng xé rách rõ ràng.

  "Máy quay đến rồi đó, cậu muốn ảnh khỏa thân tung bay khắp trời à, tránh ra mau!"

Lê Kiều khép lại "Sau khi chân dẫm pháo hôi ta C vị xuất đạo " trong đầu và mở mắt ra.

 Một khoảng không đen kịt.

Trên đầu là trần nhà cách âm của phòng thu âm cao gần năm mét, đèn không bật, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng phản chiếu của sàn sân khấu cách đó không xa. Cậu lúc này đang thu mình trong góc lối đi, trước mặt là hàng ghế trong suốt, góc cửa bên hông để mở đem gió lạnh thổi vào gào thét giữa đêm khuya.

Đây là trường quay của chương trình tuyển tú tìm kiếm tài năng ca hát và vũ đạo "Idol Live 101". Họ đã ghi lại vòng biểu diễn đầu tiên của mình tại đây vào ngày hôm qua. Sau buổi biểu diễn, bảng xếp hạng mức độ nổi tiếng theo thời gian thực đã được công bố. Trong số 101 thực tập sinh, người tên Lê Kiều này xếp thứ 56.

Vòng xếp hạng đầu tiên sẽ được ghi hình lại và phát sóng ngay sau đó, một nửa số người sẽ bị loại bỏ và vị trí thứ 55 sẽ là người cuối cùng được ở lại.

 Lê Kiều: "... Mày nhất định phải nhét tao đến giai đoạn này à?"

 "Khụ" thanh âm máy móc của hệ thống lộ ra áy náy "Đây không phải là ngẫu nhiên thôi sao? Tôi không thể so sánh được cùng những hệ thống thế hệ thứ hai kia."

Kể từ khi một thứ tự xưng là "hệ thống" này xâm chiếm thức hải của cậu vào một tháng trước. Đem Lê Kiều lộng cho quen với thông tin và ngôn ngữ của thế giới nhỏ bé này, cậu cũng đã đọc qua cuốn tiểu thuyết tên là "Sau khi chân dẫm pháo hôi ta C vị xuất đạo" trong giới giải trí.

Trong tiểu thuyết, Lê Kiều cùng tên và họ với cậu, nhưng kẻ này mới là pháo hôi bị giẫm đạp trong "chân dẫm pháo hôi". Anh ta tham gia buổi thử giọng thần tượng cùng với nhân vật chính, đương nhiên sau đó là một màn thể hiện sự tương phản rõ rệt của người này so với nhân vật chính. Nhân vật chính mạnh mẽ, xuất sắc, dịu dàng và tốt bụng, trong khi anh ta - nhân vật ngu ngốc, ngang tàng và dối trá, sau nhiều lần bị nhân vật chính áp chế, lại chỉ có thể nhìn nhân vật chính ngày càng trở nên nổi tiếng, pháo hôi ác độc cuối cùng cũng bùng nổ, tại hậu trường dùng giọng điệu chỉ trích nhân vật chính một cách gay gắt: hãy chờ xem, một ngày nào đó tao sẽ nghiền nát mày!

 ——Sau đó, tên pháo hôi này bị một trong những người hâm mộ của nhân vật chính dạy cho bài học nhớ đời.

Ngày nay, các chương trình tuyển tú đang nổi lên không ngừng và điều quan trọng để khiến người khác có thể ghi nhớ mình trong nháy mắt là phải có một tính cách độc đáo, nguyên chủ suy nghĩ kỹ càng và tự phong cho mình là "huyền học đại sư". Bởi vì anh ta lúc nhỏ đã từng sống trong một khu nhà có đạo quan trụ trì và khi trình chiếu VCR cá nhân của mình trước trận đấu, anh ta cũng tự nhận mình là tục gia đệ tử, khi biểu diễn tài năng của mình, người này đã vẽ lại một vài kí tự giống dạng bùa chú và khoe khoang về kinh nghiệm khi đi bắt quỷ với "sư phụ".

Nguyên chủ có một bức ảnh chụp nhóm các anh em đạo sĩ làm bằng chứng, đương nhiên vẻ ngoài của người này sau khi trang điểm rất tinh xảo và xinh đẹp, thiết lập nhân vật "Đạo sĩ nhỏ xinh đẹp có giấc mơ ca hát và nhảy múa" ngay lập tức thu hút rất nhiều người xem - trước khi phát sóng chính thức, số lượng người hâm mộ đã từng đạt đến đỉnh cao.

Đương nhiên, những thứ này đều là trước khi nhân vật chính xuất hiện trên sân khấu, sau khi vai chính lên sàn, khán giả đối với nguyên chủ càng ngày càng thất vọng: hắn thực lực kém, không trang điểm trông rất tàn, tính cách cũng là bộ dáng xấu xí. Hầu hết các fan đã trèo tường* sang phía nhân vật chính.

(Làm fan nhà khác)

Tối nay, chính pháo hôi này đã giáng cho cậu một đòn trí mạng:

Chương trình sẽ ghi hình tiết mục nhỏ liên quan đến "Ngôi nhà ma ám", nhằm thu hút người hâm mộ, pha trò bằng nhiều phản ứng hài hước của các thực tập sinh khi họ đang sợ hãi. Tất nhiên, để tránh bất kỳ tai nạn nào có thể sảy ra trong lúc ghi hình, bọn họ cũng sẽ cung cấp cho người chơi thông tin trước.

Khi nghe được thông báo của chương trình, pháo hôi công đã tìm người dụ nguyên chủ ra ngoài, sau buổi tối bắt đầu ghi hình, hắn ta nói với Lê Kiều rằng căn phòng nhỏ màu đen kia là một bất ngờ về gia đình mà tổ tiết mục chuẩn bị, vì vậy anh ta tràn đầy kỳ vọng đối với nguyên chủ cùng gia đình đoàn tụ ấm áp, đám người vui mừng phấn khích chờ đợi một hồi, cuối cùng chờ được một cái đầu đầy máu lăn tới trước mặt.

Nguyên chủ từng đến đạo quán, thực chất vì thân thể gầy yếu bệnh tật, bản thân anh ta lại là một kẻ hèn nhát chỉ biết khóc lóc không hơn không kém, nhân viên lấy một ít đạo cụ trong chương trình để giả làm ma, hù dọa nguyên chủ sợ tới mức oa oa hét lớn gọi bậy, chạy toán loạn.

Để đề phòng nguyên chủ chạy quá nhanh, pháo hôi công còn nhờ tên tiểu đệ của mình nhân lúc trời tối cắt quần áo, dỗ anh ta trốn vào một góc, sau đó lại có một người con trai khác cầm máy ảnh đuổi theo.

Nguyên chủ hoảng sợ, nước mắt đều bị camera chụp lại, em trai đầu tiên là kinh ngạc sau đó là đau lòng: Cậu không phải đạo sĩ sao? Tại sao lại sợ đạo cụ như vậy?"

Nguyên chủ nói không nên lời, trong lúc hỗn loạn không biết làm sao mà quần áo bị xé rách, chạy không thoát, lại nhìn camera, cảm thấy mình hoàn toàn xong đời, ôm mặt khóc thảm thiết với bộ quần áo xộc xệch.

Kể từ đó, số ít người hâm mộ còn sót lại của anh ta cũng bỏ đi, vài ngày sau, khi bảng xếp hạng được công bố, người này đã tụt xuống vị trí thứ 80 và bị loại trong tiếng hả hê.

Hệ thống: "Mục tiêu của chúng ta là đảo ngược nghịch cảnh, để bia đỡ đạn bị giẫm đạp cũng có thể ra mắt C vị. Tôi tin cậu có thể làm được, thân ái!"

Lê Kiều: "Thân ái đến hơi muộn một chút đấy thân ái."

 ...Hệ thống ngậm miệng chịu tội.

 —— lúc này nguyên chủ sợ tới mức chạy ra khỏi căn phòng nhỏ màu đen, toàn bộ chương trình đều được phát sóng trực tiếp, cảnh tượng nguyên chủ run rẩy gào khóc này đã được phát sóng không chút lưu tình.

Phản ứng này có thể coi là sự tương phản với những người còn lại, đồng thời là bằng chứng chắc chắn nhất cho việc anh ta lừa dối khán giả. Giả chết cũng không được, viện cớ cũng vô dụng, nếu như cưỡng ép chạy...

Lê Kiều đứng dậy, dùng tay trái sờ sờ bờ vai đang bán khỏa thân trên người mình, liếc nhìn chiếc máy ảnh đang vượt đèn đỏ tiến đến gần mình. Trong bóng tối, với thể lực hiện tại chính là chạy không thoát, còn có khả năng lưu lại bóng hình xinh đẹp quần áo tả tơi nữa đó.

Tỷ lệ cược của sự trở này lại có vẻ mong manh.

 "...Cậu nói cái gì?"

Từ Huy nghe không rõ Lê Kiều nói gì, nhưng khi nhìn đến Lê Kiều không có mảy may nghe lời hắn ngoan ngoãn nằm xuống, ngược lại rất nhanh chóng đứng dậy, hoảng sợ một hồi "Máy quay đằng kia vẫn đang bật, sao cậu lại đứng lên? Cậu muốn trang nhất diễn đàn ngày mai tràn ngập ảnh khỏa thân của cậu hả?!”

Những chương trình như thế này đều có chung bản thảo là phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình. Những tuyển thủ từ lâu đã quen với việc nhìn thấy máy ảnh cùn không khỏi sinh ra chút khẩn trương, vì vậy họ càng phải thể hiện tình trạng tốt nhất của mình. Nguyên chủ hoảng sợ khi nghe tin máy quay vẫn đang bật, nghe Từ Huy nói liền theo bản năng ngoan ngoãn trốn sau lưng anh ta, cầu xin Từ Huy cho anh ta một mảnh quần áo. Và khi nguyên chủ phát hiện ra Từ Huy không phải là người giúp đỡ mình mà là đồng phạm thì đã quá muộn.

Với tư cách là tiểu đệ theo bên cạnh pháo hôi công, Từ Huy cho rằng mình có thể nhận được “nhiệm vụ” này, đây cũng là dấu hiệu cho thấy cậu ta nhận được sự tin tưởng, thấy Lê Kiều không động đậy, anh không khỏi lo lắng vươn tay ra. "Cậu sao không trốn đi? Tôi đang muốn tốt cho cậu thôi đó."

Lê Kiều ngửa người ra sau, dễ dàng né tránh tay Từ Huy đang tính nắm lấy mình, quay đầu nhìn chung quanh liếc mắt một cái, chạy nhanh hai bước, hai tay chống ở trên mặt đất, tiếp theo đem mạnh tấm vải lụa trên ghế của người hướng dẫn xé toạc.

Tay Từ Huy rơi vào giữa không trung, vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ chụp được khoảnh khắc Lê Kiều lật người, anh ta không khỏi sửng sốt một chút, thầm nghĩ, động tác của người này từ khi nào trở nên gọn gàng như vậy?

Trong giây tiếp theo, anh ta nhìn thấy Hùng Cao Trác chạy đến cùng với nhân viên quay phim và xung quanh đó còn có một số nhân viên đang thở khò khè, vì vậy anh ta chỉ có thể tạm thời kìm nén sự nghi ngờ của mình và theo dõi.

"Cạch" một tiếng, có người nhấn công tắc, đèn cao tần trên trần nhà đột nhiên sáng lên, khiến toàn bộ phòng thu âm trở nên sáng sủa.

Hùng Cao Trác dẫn đầu chạy về phía trước — hắn đã không vừa mắt Lê Kiều từ lâu, người này luôn tỏ ra mình là tiểu thiếu gia nhà giàu và kiếm điểm bằng cách dựa vào thiết lập tính cách của mình, mặc dù hiện tại độ nổi tiếng của cậu ta đang giảm sút, nhưng đã từng là người đầu tiên ở vị trí thứ nhất. Bản chất của 101 chính là một cuộc tàn sát cỡ lớn, làm sao bạn có thể cảm thấy thoải mái nếu không dẫm người ta cho đến chết?

Vừa rồi hắn đã quan sát cảnh Lê Kiều lăn lộn bò trườn phát sóng trực tiếp rất vui vẻ, còn tưởng rằng chỉ cần bật đèn lên là sẽ nhìn thấy một tên nhóc cuộn tròn trên mặt đất khóc lóc run rẩy, nhưng tất cả đều không có. Không ngờ rằng khi đèn tắt, hắn lại ngơ ngác đi lòng vòng. Sau nửa vòng, hắn đã xác định đó chính là người mình đang tìm.

Thực tập sinh trẻ tuổi đang ngồi trên ghế thí sinh, lưng dựa vào lưng ghế, khuỷu tay gác lên tay vịn, tấm lụa tơ tằm không biết từ đâu ra buông hờ hững trên lưng ghế, rủ xuống tự nhiên che phủ vai của người ấy. Người này không xuất hiện chút thất thố nào.

Hùng Cao Trác vốn định gọi máy quay để nó chĩa vào mặt Lê Kiều, nhưng không ngờ rằng người này vẫn còn sức để đứng trên ghế, ngược lại lại biến thành đối phương từ trên cao nhìn xuống, nhìn chính mình, người đang đổ mồ hôi thở hổn hển!

Cảm giác không giống như một thực tập sinh nào đó đang sợ hãi đến mất trí, mà giống như một huyết tộc cao quý hay một con quỷ từ đâu đó đến để ra lệnh—

Hùng Cao Trác tự tát vào tim mình, nghĩ rằng mình nhất định đã bị ánh đèn đánh lừa! Hắn vội vàng điều chỉnh lại trạng thái, tiến lên vài bước quan tâm: "Lê Kiều, sao đột nhiên cậu lại chạy ra ngoài? Cậu không sao chứ?"

Hắn ngửa đầu đánh giá Lê Kiều một phen: "tóc tai loạn hết cả rồi, mặt cậu đây là vừa khóc sao?" Hắn cau mày, sắc mặt trầm xuống, tựa hồ nghĩ tới cái gì âm thanh thô thô nói: "...Cậu không phải đạo sĩ sao? Tại sao lại sợ đạo cụ như vậy? Người bình thường không ai đến mức giống như cậu đâu?"

Hùng Cao Trác cao gần 1m9, tính tình thẳng thắn và thô bạo, người hâm mộ trìu mến gọi hắn ta là "Gấu lớn", khi hắn đặt câu hỏi "thẳng thắn và đầy nhanh chóng" như vậy, hiển nhiên mọi người không chút nghi ngờ, cũng hùa theo:

[ Đúng rồi. Người khác đều không sợ đến mức như thế này, bộ dạng kêu tôi từng bắt quỷ đâu? Với một đoạn quỷ khóc sói gào kia thì chắc cậu ta có thể dọa ma bằng cách dựa vào âm lượng đấy nhỉ? ]

[Tôi nghĩ cái đống bùa của Lê Kiều chắc cũng là giả thôi? Lấy hai lá bùa hỏng vô dụng giả làm đại sư, ai tin là ngu! 】

【 Tin hay không là một chuyện, lừa gạt người ta đều là lỗi của hắn! 】......

Hùng Cao Trác nhìn thấy Từ Huy đang nhìn lén màn đạn, ra hiệu "OK", lập tức rèn sắt khi còn nóng, nắm chặt tay cau mày, vẻ mặt cực kỳ khó chịu: "Chẳng lẽ cậu, người thân của cậu, tất cả đều là lừa khán giả sao? Cậu quá đáng thật đó!"

Người khác làm bộ làm tịch mà kéo hắn lại, chỉ chỉ màn ảnh, nhỏ giọng nói "Đang phát trực tiếp, đừng nói thẳng như vậy, người hâm mộ của anh ấy..."

Hùng Cao Trác thở dài thườn thượt, đồng thời dùng máy để điều chỉnh âm lượng "thì thầm" và nói: "Chà, mặc dù tôi thường cảm thấy cậu ấy hơi khó tính, nhưng ít nhất còn có điểm mấu chốt là làm người, nhưng thật sự là..." Vừa hát vừa đánh, rất nhanh đã có người bị kích động.

 [Cạn lời, vẫn còn người có thể hâm mộ Lê Kiều à, mù sao? ]

 [Gấu lớn ngay thẳng, không thể để loại nhân vật phản diện này lừa dối khán giả! ]

 [Những kẻ nói dối thật ghê tởm, thật hối hận vì đã bỏ phiếu cho cậu ta]...

Hùng Cao Trác cũng rất tự tin vào kỹ năng diễn xuất của mình để bào chữa, không ngờ rằng Lê Kiều chỉ một tay chống cằm rồi ném cho hắn ta cái nhìn từ trên cao kèm theo nụ cười nửa miệng.

Hắn mới đầu ý cười mười phần, nhưng khi thấy Lê Kiều nhìn mình như vậy, toàn thân liền phát run, da đầu căng thẳng, lương tâm cắn rứt trong nháy mắt biến thành xấu hổ, lớn tiếng nói:

"Cậu? Hành động này của cậu là có ý gì? cười nhạo? Chuyện này xảy ra đã lâu như vậy rồi còn cầm mảnh vải này ngồi yên không nhúc nhích, cậu còn chút tôn trọng nào với khán giả không vậy?"

Hắn ta biết rất rõ rằng dưới lớp vải này, Lê Kiều chỉ có thể được mô tả là "áo rách quần manh" và đương nhiên hắn ta sẽ chọc vào điểm này để loại bỏ lớp lá chắn cuối cùng của Lê Kiều. Nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy lời mình nói lẽ ra phải uy nghiêm hơn, nhưng ghế tuyển thủ đều có cấp bậc, bây giờ Lê Kiều ở trên còn hắn ở dưới, muốn đánh rớt tấm vải đó cũng không được, hắn phải trèo lên.

Hắn ta chật vật bò lên, trong lòng càng lúc càng tức giận, không nhịn được trước ống kính phát tiết một chút lửa giận, thiết nghĩ lúc này khán giả sẽ không có thời gian quản lý mình, vì vậy hắn ta giơ tay lên, cao giọng: "Tôi thật sự giận thay khán giả và thay cả cậu vì những gì cậu đang làm. Tham gia cùng một chương trình đúng thật là xấu hổ! Tôi dốc toàn lực, hôm nay cũng phải khiến cậu xuống đây xin lỗi tất cả khán giả!"

Cốt truyện của cuốn sách gốc, nguyên chủ cuộn mình trong một góc, sau khi nhìn thấy máy quay cảm thấy vô cùng xấu hổ, không kìm được nước mắt, nghĩ đến đó liền bỏ chạy, một mặt là cố kỵ quần áo trên người, một mặt do bị mọi người vây quanh, cuối cùng thực sự không muốn đối mặt với máy quay nữa, vì vậy bản thân đã phải vừa khóc vừa thừa nhận trước máy quay rằng mình đã sai và xin lỗi tất cả khán giả.

Lúc này, nhân cách của nguyên chủ triệt để tan vỡ, bị đám người vây quanh công khai chế giễu, thậm chí có cả thí sinh chế nhạo nhục nhã, cuối cùng bị loại trong tư thế cực kỳ xấu hổ.

Hùng Cao Trác lúc này trong mắt tràn đầy hưng phấn, kéo thật mạnh tấm lụa, chỉ nghĩ một giây sau lớp ngụy trang của Lê Kiều sẽ bại lộ, để cho hắn quỳ gối khóc lóc cầu xin tha mạng ——

Cổ tay hắn đột nhiên xuất hiện một trận đau xót.

 .

Trong khoảnh khắc đó, một cơn đau gần như thấu xương xuyên qua não, hắn theo bản năng hú lên một tiếng, điên cuồng giãy giụa hai tay, nhưng dù thế nào cũng không thoát ra được, khi cúi đầu xuống thì phát hiện bàn tay của Lê Kiều chỉ ở trên cổ tay anh, nhẹ nhàng véo.

E rằng từ góc độ phát sóng trực tiếp mà nói đối phương đang xoa bóp cho hắn cũng không ngoa.

Đôi mắt của Hùng Cao Trác trông như sắp nổ tung, giọng nói của hắn ta cũng bị bóp méo bởi sự đau đớn đến tột cùng: "Buông ra, giúp tôi với! Mọi người cứu tôi với!!"

Mọi người xung quanh đều sững sờ nhìn hắn, tự hỏi liệu họ có nên bước tới để cứu hắn ta hay không. Ngược lại với hắn, màn hình tràn ngập những dấu chấm hỏi.

Về phía Hùng Cao Trác, cơn đau liên tục và dữ dội mà nay hắn chưa từng trải nghiệm cứ ùn ùn kéo đến đã phá vỡ ý chí của hắn chỉ trong vài giây. Với mức độ đau đớn này, xương cổ tay của hắn đáng lẽ đã bị gãy từ lâu! Nhưng hắn chẳng những không có hề hấn gì, bên ngoài nhìn vào đối phương trông chỉ là tùy ý đụng vào hắn, cho nên tiếng kêu cứu của hắn mọi người đều cho rằng  là đóng kịch, nhìn hắn như một tên ngốc!

 ——Mấy người mới là đồ ngu, không thấy người này đã trở nên xấu xa như thế nào sao?!

Hùng Cao Trác muốn rống lên, nhưng hắn đau đến không thốt ra được lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt âm thầm cầu xin người đối diện, cầu xin người kia mềm lòng. Người này quả thực chính là bạo quân duy nhất mà hắn từng thấy trong đời!

Một giây trước khi những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, bạo quân lên tiếng.

Vẻ mặt của cậu ta thậm chí có thể được mô tả là vô tội mà ảo não—

“À này, cậu vẫn chưa diễn xong sao?”

Thủy ngân theo ánh đèn nhanh chóng rơi xuống hàng lông mi dày của “bạo quân” lấm tấm những đốm sáng nhỏ.

 *

"Phía tôi đã nhận được lịch trình của ngài và chúng tôi sẽ điều chỉnh quá trình quay phim theo nó sau..." Trình Hiểu Âu đạo diễn của "IDOL LIVE 101", lúc này đang mỉm cười với người đối diện.

Đỉnh lưu hàng đầu trong số những đỉnh lưu đến đây và nói rằng mình sẽ trở thành PD của chương trình, người này chính là kiểu nổi tiếng đến mức chương trình phải nhượng bộ lịch trình của anh ấy.

Người bên kia còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng chờ đã vội vàng đẩy ra, một thí sinh mồ hôi đầm đìa, dựa vào cửa kêu một tiếng: "Đạo diễn, Lê Kiều, hắn, hắn..." Trình Hiểu Âu lập tức thu lại nụ cười, sốt ruột nói: "Có chuyện gì thì tìm tuyển quản? Không thấy tôi đang bận sao?!"

Từ Huy không khỏi giật mình, đang định do dự đóng cửa lại, nhưng người ngồi bên cạnh đạo diễn trịch thượng nói: "Lê Kiều sao vậy?"

Vừa mở miệng, đạo diễn lập tức thay đổi sắc mặt: "Lê Kiều sao vậy, mau nói đi!

 "Hắn... hắn điên rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.