Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 16



Khi Khuất Đồ Hải quay đầu lại, phát hiện người đưa hắn ta tờ giấy chứa đựng manh mối chính là Lộ Sài Gia.

Từ trước đến nay hắn luôn coi thường Lộ Sài Gia, cho rằng y không làm được gì ra hồn, nhưng bây giờ hắn ta chỉ có thể như một con ngựa chết chờ đợi ngựa sống chạy chữa mà thôi*.

(Câu gốc 不過這會兒也只能死馬當活馬醫了. Tui đi tìm nghĩa thử thì thấy bảo câu này tương tự nghĩa với cụm "còn nước còn tát" ấy. Có bồ nào biết có phải vậy không thì cmt cho tui với nhé.)

Hắn không ngờ rằng ngay khi bản thân nhập theo dãy số trên ghi chú, ổ khóa trong thời gian dài không ai có thể phá giải thật sự phát ra âm thanh giòn tan - mở rồi!

"Cậu, cậu như thế nào giải được?" Khuất Đồ Hải ngồi xổm như vậy cả nửa ngày trời cũng không mở được, ngược lại nhờ Lộ Sài Gia tìm được điểm mấu chốt, nhất thời kìm lòng không được mà phát hỏa.

“Sách trên kệ đằng kia xếp khá lộn xộn.” Máy quay cận cảnh theo sau, Lộ Sài Gia chỉ sang một bên, “Sau khi sắp xếp chúng theo thứ tự, cậu sẽ phát hiện ra các chữ cái đầu tiên của tên sách tạo thành một từ là "nửa mặt cửa sổ". Tôi kéo rèm cửa đến nửa chừng, ánh sáng chiếu xuống sàn nhà, mơ hồ có thể nhìn thấy số 6 và 9. Mà trang thứ chín của cuốn sách thứ sáu trên giá giới thiệu một địa điểm tên là Linh Tê.

"Kết hợp với kịch bản, tôi cảm thấy quê hương của nữ quỷ rất có thể là ở nơi này."

"Sau đó, chuyển đổi các chữ cái đầu của "Linh Tê" thành số và mật khẩu chín chữ số sẽ xuất hiện."

Ngay khi lời giải thích này được đưa ra, tất cả những người có mặt đều im lặng trong vài giây.

Mọi người đều hướng manh mối vào ân oán giữa nữ quỷ và vợ cả, điên cuồng nghiên cứu bộ xường xám, kem dưỡng da, giày cao gót của nàng, nhưng không ngờ đến chuyện mật khẩu được giấu trên giá sách, cũng như giấu ở quê nhà ngàn vạn xa cách nơi nàng xuất hiện.

Cánh cửa phòng ngủ bằng gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo của nữ quỷ cuối cùng cũng bị đẩy ra, một tấm huy chương thông quan rơi xuống, Khuất Đồ Hải vội vàng nhặt lên, nhìn chằm chằm hai giây mới đưa nó cho Lộ Sài Gia, trên môi mang theo nụ cười: “Chúc mừng..."

"Tôi muốn cảm ơn Lê Kiều đã dẫn dắt tôi. Vinh dự này nên thuộc về anh ấy."

Khuất Đồ Hải: "..."

Làn đạn: [Hahahahaha đánh tới rồi!!]

[Tôi phát hiện mình thăng hoa rồi, không còn cố chấp tình anh em nữa, rõ ràng mấy nhóm nam sập phòng kia cũng tan rã như vậy, còn phải tính toán qua lại hơn thua, còn bọn họ bản chất chả khác nào người xa lạ giảng hòa cho nhau, quan hệ có tốt đến mức vậy hả?]

[Chị em trên lầu quả nhiên thăng hoa, vứt bỏ ảo tưởng chính là bước đầu tiên để ta có thể vui vẻ truy tinh!]

[@tổ tiết mục Khang Khang, ý tưởng tiếp thị mới, đừng đối phó với những huynh đệ mới quen biết vài ngày đang nóng lòng quan tâm lẫn nhau nữa. Trông nó thật khôi hài và thô tục đấy, phát sóng trực tiếp 101, tôi yêu cầu tất cả các thành viên phải xé ra một thế giới mới!]

...

Lê Kiều nhận được huy chương từ tay Lộ Sài Gia mà không biết nên khóc hay cười, lúc này tất cả mọi người bao gồm cả nhân viên đã thoát khỏi phòng của nữ quỷ bắt đầu tiến vào khu hành lang sâu thẳm. Hai bên hành lang đều có phòng, nhưng mặc cho người chơi cố gắng mở cửa như thế nào đều mở không được.

Lê Kiều vỗ vỗ bả vai Lộ Sài Gia, đem huy chương nhét trở về trong lòng bàn tay y: "Cậu cầm đi, tôi không cần."

Lộ Sài Gia lộ ra vẻ lo lắng: "Nhưng cậu hiện tại một cái cũng không..."

Lời còn chưa dứt, một trận gió lạnh đột ngột lướt qua bên tai. Theo lý thuyết hành lang này được xây dựng ở giữa, ngoại trừ cửa sổ ở hai phía đầu và cuối hành lang, thì chỉ còn lại hàng loạt bóng đèn được chạm trổ kim loại chiếu rọi hai bên đường, vì vậy họ đi rất lâu cũng không cảm thấy có gì bất thường. Không nghĩ tới lúc này gió đột nhiên nổi lên, kéo theo âm thanh "woo oo" như tiếng khóc thút thít, vô cùng lạnh lẽo, quả thực khiến người ta dựng tóc gáy.

Lộ Sài Gia theo bản năng lùi lại một bước, dựa lưng vào tường, nuốt nước miếng, đang muốn tự an ủi do mình quá căng thẳng thôi, lại nghe thấy phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết: "A!"

Lộ Sài Gia suýt nữa nhảy dựng lên, nắm lấy cánh tay của Lê Kiều, cao giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy, các người có làm sao không?!"

Những người sốt ruột thông quan vẫn đang ở phía trước, Lê Kiều và Lộ Sài Gia hơi tụt lại phía sau. Bọn họ đợi một lúc mới thấy có tiếng trả lời, giọng the thé vang lên trong sự run rẩy: "Ra ngoài, ra ngoài rồi!"

Một câu này khiến mọi người bối rối, Lộ Sài Gia tiến lên trước vài bước mới hiểu ý của người đàn ông này. Khi họ vào biệt thự là hai giờ chiều, dù có chậm trễ bao nhiêu thì bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng từ cửa sổ cuối hành lang nhìn ra, bên ngoài tối đen như mực, nhìn không thấy ngón tay, dày như mực không thể thấm giữa trời và đất.

“Cái này, đây là tổ tiết mục dàn dựng sao?” Có người run giọng hỏi: “Bên ngoài dán một tấm vải đen?”

"Có lẽ là không." Diệp Du Ca trầm giọng nói, hắn để Triệu Trạch Dục giữ chặt song sắt cửa sổ, sau đó ném ra một viên đá nhặt được từ góc tường "Nếu như có thứ chắn bên ngoài, đá sẽ phát ra âm thanh khi rơi xuống. Nhưng các người có nghe thấy gì không?"

Mọi người nhìn nhau rùng mình - họ không nghe thấy gì cả! Nhưng cho dù bên ngoài thật sự chỉ là bóng tối, vẫn nên nghe thấy tiếng hòn đá rơi xuống bãi cỏ, nhưng vào lúc này, hòn đá biến mất không một tiếng động, giống như bị vực sâu nào đó nuốt chửng!

Bên ngoài khu phát sóng trực tiếp, đạo diễn cũng nhíu mày, hỏi nhân viên phía sau: "Tổ đạo cụ tự làm à?"

Tổ đạo cụ lập tức phàn nàn nói: "Không có, chúng ta đều ngồi ở chỗ này mà! Trừ phi có trường hợp khẩn cấp, nếu không sẽ không hủy bỏ hiện trường đã dàn dựng, có phải thiết bị quay phim có trục trặc gì rồi không?"

Máy quay có thể hỏng nhưng mắt của các thí sinh chung quy không thể hỏng.  Trình Hiểu Âu quay đầu nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, do dự vài giây có nên cắt phát sóng trực tiếp hay không, cuối cùng lựa chọn cách liên lạc với nhân viên trong biệt thự: “Bảo máy quay quay lại đi, Quan lão sư đi trước xem xét tình huống."

Bởi vì vừa rồi phát sóng trực tiếp xảy ra mâu thuẫn, đem lượng người xem tăng lên đột ngột, làn đạn phía đối diện không rõ tình huống hiện tại phát sinh những gì, chỉ thấy thật dọa người:

[Yếu tố kinh dị được thiết kế đột ngột như vậy sao? Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần kĩ ah ah ah]

[Không đề phòng được a, cửa sổ màu đen vừa xuất hiện liền làm tui sợ muốn chết!]

[xã hội chủ nghĩa giá trị quan hộ thể! Tám vinh tám sỉ hộ thể]

...

Các thí sinh trước kia thích chơi trốn thoát khỏi mật thất vì biết tất cả chỉ là giả, nhưng một khi đối mặt với điều khó lý giải bằng khoa học như này, họ không khỏi thót tim, có người thúc giục: "Lê Kiều, cậu không phải đạo sĩ sao? Mau đến xem thử đi!"

Lê Kiều khoanh tay, nhàn nhạt nói: "Còn chưa tới lúc."

Lời này là nói thật lòng, đương nhiên trong mắt người khác, họ lại cho rằng cậu không có khả năng và đang tìm lý do thoái thác trách nhiệm. Người đặt câu hỏi "Ồ ~~" một tiếng dài, có người còn cười nói: "Đừng nhân cơ hội này truyền bá tư tưởng mê tín nữa. Lê Kiều không có nói gì hết, trước đó chỉ là tâm lý ám thị, mà tâm lý ám thị thì không làm gì được cái này đâu."

Lê Kiều không để ý đến lời châm chọc của bọn họ, nhắm hờ mắt, tựa hồ đang dưỡng thần. Những người đó còn muốn nói chuyện, lại thấy một lão già tay cầm la bàn, cảm giác tiên phong đạo cốt đi tới, theo sau là hai người bưng Trương Tương án, lão nhân vẻ mặt nghiêm túc nói "Các người lui ra phía sau, để lão phu xem một chút."

Một thí sinh nhận ra ông ta, buột miệng nói: “Thầy Quan!” May mắn thay, máy quay đã di chuyển ra xa, vì vậy hắn ta quay người lại nói với mọi người xung quanh, “Đây là tộc trưởng của nhà họ Quan, một trong những huyền học đại sư giỏi nhất Hoa Quốc, lần trước tổ phụ tôi từng nói muốn mời một người, hóa ra là xin số vị này."

Những người xung quanh nghe vậy há hốc mồm: "A? Tổ tiết mục không phải vì chúng ta mà tốn rất nhiều tiền thuê ông ấy sao?"

Ông già lắng nghe những lời khoe khoang của các thực tập sinh một lúc, rồi ông liếc mắt nhìn Lê Kiều.

—— Ông sẽ không nói rằng ông đã trao đổi với Trình Hiểu Âu "chỉ cần bản thân có thể tận mắt nhìn thấy Lê Kiều, ông sẽ đi miễn phí" và bây giờ khi đã gặp được Lê Kiều, ông liền phát hiện Lê Kiều ngay cả tu vi cũng không có, khó trách Lê Kiều trước đó không dám gặp mình, cái gọi là "chân ngôn chú" nhất định là hàng giả!

Ông ta lắc đầu, nói với âm lượng vừa đủ cho Lê Kiều nghe: "Nhóc con à, ngươi dám lợi dụng Đạo giáo trước mặt vạn người để thị uy, đúng thật là không biết xấu hổ!"

Lê Kiều cười ra tiếng.

Quan lão sư căn bản không ngờ tới Lê Kiều lại phản ứng như vậy, quay đầu trừng Lê Kiều: "Ngươi cười cái gì?"

Lê Kiều dựa vào tường, một chân gác một chân, nghe vậy ngẩng đầu cười nói: "Tôi đột nhiên nghĩ ra một trò đùa, khá lỗi thời rồi, quấy rầy ngài." Cậu buông tay, thoạt nhìn trông khá ngoan ngoãn vô tội. "Đến đi."

Quan đại sư tức giận đến hất râu trợn mắt, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cũng phải giữ được thể diện không tranh luận với tiểu bối, đành phủi tay, ra lệnh cho hai đồ đệ dọn bàn hương án. Đặt la bàn xuống, tay trái giơ cao thanh trường kiếm bằng gỗ đào, tay phải lấy ra một lá bùa kẹp giữa hai ngón tay.

Ông ta dán mắt vào cửa sổ, lẩm bẩm điều gì đó, một lúc sau liền buông ngón tay ra, không có gió mà lá bùa kia vẫn có thể tự động, từ từ bay về phía cửa sổ.

Các thực tập sinh xung quanh nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc, cảm thấy thế giới quan của mình bị ảnh hưởng, nhưng điều kỳ lạ hơn vẫn chưa tới, lá bùa vừa chạm vào lưới cửa sổ, một ngọn lửa màu xanh lam đột nhiên bùng lên, kêu từng tiếng răng rắc. Nó tự bốc cháy, trong hai ba giây liền biến thành tro bụi.

Mọi chuyện còn chưa kết thúc, tro cốt tụ lại vặn vẹo trong không trung nổi gió, hóa thành một cái bóng đen!

Các thí sinh sợ tới mức ôm nhau run lẩy bẩy, chỉ có Lê Kiều hơi hơi nghiêng đầu, hứng thú quan sát nhất cử nhất động của ông lão.

Mưu kế của Quan lão sư phát huy tác dụng, đắc ý cười nói: "Quả nhiên là tiểu tử ngươi giở trò!"

Ông ta cầm lấy bình nước từ trong tay đồ đệ, ném về phía bóng đen, bóng đen lập tức rít gào một tiếng, lao về phía ông già.

Quan đại sư trên mặt cũng không có vẻ gì là sợ hãi, hô to "Mọi người mau lui ra!" Đồng thời giơ trường kiếm lên giao đấu với bóng đen, trận chiến bất phân thắng bại trong đêm tối.

Sau một hồi, Quan đại sư sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lui về một bước, cuối cùng bóng đen cũng bị ông đánh tan, hóa thành một đám khói xanh rồi tiêu tán.

"Đ-đại sư thật lợi hại!" Người học viên trước kia quen biết Quan lão sư cuối cùng cũng khôi phục thanh âm, run giọng nói: "Cám ơn, cám ơn Quan lão sư đã cứu mạng!"

Đương nhiên, hắn có ý định lấy lòng Quan lão sư, tương lai kết giao hảo, kết quả Quan lão sư thở ra một hơi, điều đầu tiên làm lại là quay đầu nhìn Lê Kiều, xem có phải hay không cậu ta tự biết xấu hổ không dám ngẩng đầu lên——

Ai biết lúc này Lê Kiều quả nhiên thu lại nụ cười, ngược lại nhìn về phía sau khẽ nhíu mày.

Quan đại sư không rõ vì sao, trong lòng đột nhiên "Ầm" một tiếng, ngay sau đó nghe Lê Kiều hét lớn: "Lại đây!" Phản ứng đầu tiên của ý thức là khịt mũi coi thường, nhưng thân thể lại theo bản năng tuân thủ mệnh lệnh của cậu, ngã về phía trước.

Cơ hồ trong nháy mắt, ông có thể nghe thấy bên tai truyền đến một đoạn âm thanh lanh lảnh sắc bén, sau lưng ập đến luồng khí cực kỳ quỷ dị âm hiểm. Quan lão sư quay đầu lại, phát hiện đống tro tàn quỷ ảnh mà khi nãy mình vừa đánh nát đang dần tụ lại, trong nháy mắt biến thành mười mấy cái bóng đen cao lớn, âm khí nặng nề hơn cả lúc đầu.

Nếu không phải nghe Lê Kiều nói, giờ phút này ông đã bị ác quỷ xé xác, mồ hôi Quan đại sư đổ như thác, trong lòng vô cùng kinh hãi, chỉ muốn quay đầu lại lần nữa tìm kiếm hình bóng Lê Kiều, nhưng đột nhiên ông nghe thấy một đám quỷ đồng dạng rít gào, đèn trong hành lang nháy mắt tắt rụi!

Tâm lý của các thực tập sinh cuối cùng đã đạt đến giới hạn, tất cả họ đều gục xuống lớn tiếng la hét, cố gắng tóm lấy những người xung quanh. Trong bóng tối một loạt tiếng động "bing, bong, rầm" vang lên loạn xạ.

Lúc này, tòa biệt thự rung chuyển dữ dội, bụi và sỏi đá từ trần nhà rơi xuống, cánh cửa phòng lúc đầu không thể mở được giờ đây từ từ mở ra, kéo theo âm thanh cót két ghê rợn, chuyển động như vật sống, mọi người để tránh bị đè chết chỉ có thể chạy toán loạn khắp nơi. Những người đang tụ tập lại với nhau trong nháy mắt bị ngăn cách bởi vô số bức tường, trước khi Lê Kiều bị ném vào một căn phòng, cậu dường như đã giẫm phải chân ai đó.

*

Lê Kiều đỡ sàn nhà đứng dậy.

Bây giờ tu vi không có, thân thể lại mỏng manh, chỉ là bị ném vào trong phòng cũng sẽ khiến đầu óc cậu nhất thời choáng váng.

Chung quanh tối đen như mực, tiểu tử kia cố ý dùng âm khí che mắt bọn họ, cho nên đối với người bình thường mắt chả khác nào bị mù. May mắn thay, Lê Kiều vẫn có thể sử dụng thần thức của mình. Căn phòng này rộng hơn tất cả những căn phòng mà họ đã thấy trước đây, chiếc giường lớn đặt ở giữa, trên tường có treo vài thanh trường thương và một cây đao dài.

Trong góc có một bóng người đang thở hổn hển, không phân biệt được là người sống hay yêu ma cải trang.

Nhóm tiểu quỷ vừa rồi mặc dù có tà khí rất mạnh, nhưng đều có dấu hiệu bị khống chế, dựa vào điểm này, Lê Kiều cũng đoán ra được đại khái tình huống. Bỏ qua chuyện "nữ quỷ" do tổ chương trình biên soạn sang một bên, ắt hẳn biệt thự này cũng đang bị chiếm giữ bởi một con lệ quỷ, nhưng lệ quỷ này dường như còn kiêng kị dương khí dồi dào của bọn họ, nên lúc nãy mới sử dụng năng lực công kích, chia đám thực phẩm bọn họ ra thành từng nhóm.

Để phá vỡ tình huống này, cậu phải tìm cho ra "lệ quỷ".

Trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo, âm khí cùng sát khí đan xen như những bàn tay vô hình, Lê Kiều đi đến bên tường, vuốt ve thanh trường đao, chờ đợi một sinh vật khác trong phòng sột soạt tiến lại gần mình.

Cuối cùng, một bàn tay lạnh lẽo mềm mại nắm lấy đầu ngón tay Lê Kiều đang buông thõng.

Lê Kiều không quay đầu cũng không động đậy, nhưng sống lưng căng chặt, sẵn sàng lúc nào cũng có thể bộc phát, bóp cổ đối phương ——

"Là tôi, Thẩm Phong."

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc lướt qua tai cậu, như sấm sét đánh trong đêm tối.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.