Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 41



Lúc 9:30 tối, cùng thời điểm diễn tập với Lê Kiều và những người khác.

Xe cộ tụ tập tại ngã ba thành phố đã vãn dần trong đêm muộn, dòng người kéo dài không dứt, hầu hết những người đi làm, đi học đều đã kết thúc một ngày dài bận rộn, khi chuẩn bị nghỉ ngơi và xem video ngắn, bỗng nhiên trên trang web đăng tải video có hơn một tỷ người dùng đột ngột xuất hiện một video phát sóng trực tiếp.

Tên của phòng phát sóng trực tiếp là "Trừng phạt chó cái truy tinh".

Sự tục tĩu thấp hèn và cảm giác thù địch mạnh mẽ ẩn chứa trong tên của phòng phát sóng này là sao đây? Làm cho khán giả nghĩ ngay đến kẻ thua cuộc không vừa ý với thế giới chỉ biết lên mạng rủa xả. Có phải là người này đã mua búp bê hình idol về để phát tiết hay không?

Tuy nhiên, không ai trong số họ nghĩ "hình phạt" trong tiêu đề lại là thật, trong phòng phát sóng trực tiếp, một cô gái trẻ đang quỳ trên giường bị một người đàn ông trung niên đè xuống, gã đàn ông túm lấy tóc bắt cô đối mặt với khán giả, chiếc váy dệt kim màu be mềm mại và sạch sẽ của cô nhuốm từng thớ máu đỏ tươi.

Những người xem tò mò bước vào sợ hãi muốn tè ra quần. Lúc đầu, họ còn nghĩ chắc là ai đó đang đóng một bộ phim kinh dị, hay chỉ là trò đùa kỳ quái chơi khăm nhau. Nhưng họ trơ mắt nhìn người đàn ông lướt qua đồng hồ đặt bên cạnh mình. Sau đó con trỏ nhích từng chút một, gã ta cắt vải trên bụng cô gái, dùng dao găm rạch da bụng dưới của cô, mặc kệ tiếng kêu la sợ hãi và đau đớn, gã vẫn nắm chặt tóc cô để hạn chế sự vùng vẫy. Thậm chí khuấy động trong bụng cô ấy bằng một lưỡi dao—

Khán giả cuối cùng cũng nhận ra rõ ràng, chính vào lúc này, ma quỷ đã gửi cho họ một đoạn truyền hình trực tiếp từ địa ngục trần gian.

Số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp tăng lên như điên, khán giả đe dọa, xúc phạm và cầu xin người này dừng lại, một số người trong số họ đã báo cáo với nền tảng còn số khác thì gọi cảnh sát. Phòng phát sóng trực tiếp bị xóa đi rồi lại hiện lên như một hồn ma vất vưởng, lần này được rút gọn tên là "Trừng phạt", nội dung vẫn đẫm máu và tàn ác như cũ.

Cảnh sát nhanh chóng lập hồ sơ và cử chuyên gia Internet truy tìm địa chỉ của người này nhưng không phát hiện được gì, việc chặn phòng phát sóng trực tiếp ở phía bên kia của nền tảng cũng không có tác dụng. Trong cơn tuyệt vọng, cảnh sát chỉ có thể yêu cầu đài truyền hình không tạm dừng phát sóng trực tiếp, họ sẽ cố gắng hết sức để tìm ra manh mối ở bối cảnh trong video.

Chỉ trong nửa giờ, sự cố này đã gây chấn động trên hầu hết các trang mạng, hàng chục triệu người tràn vào phòng phát sóng trực tiếp, nơi đã từng áp đảo máy chủ nền tảng giờ đây phải huy động nhân viên tăng ca, lập trình viên cũng bị triệu hồi khẩn cấp, đèn đuốc trụ sở văn phòng sáng trưng.

Những người xem truyền hình trực tiếp mặc dù ở dưới ánh đèn sáng chói rực rỡ nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh như bị ngâm trong nước đá. Điều đáng mừng duy nhất là khuôn mặt bê bết máu và mái tóc bị tên côn đồ giật tung của cô gái không bị camera chiếu thẳng vì dường như nó cách khá xa.

Còn tên biến thái thì luôn nở một nụ cười quái dị trên môi, lộ ra vẻ u ám và thờ ơ tột độ. Khu bình luận suýt chút nữa sụp đổ: [Tay tôi run không dám tắt phát sóng trực tiếp luôn, sợ mình hèn nhát vài phút sẽ mất mạng. Nếu cuối cùng cô gái không được cứu, nó sẽ trở thành cơn ác mộng của cuộc đời tôi.]

[Làm ơn, ai đó đến và cứu cô ấy đi!]

[Bất kể là bác sĩ, cảnh sát, đại la sát, thần, yêu hay quỷ, làm ơn, bất kể là ai, xin hãy cứu cô ấy!]

—— Khi khán giả sắp gục ngã và tuyệt vọng, một tiếng nổ vang lên, mùn cưa bắn tung tóe trước máy quay trong phòng phát sóng trực tiếp, ngay sau đó, một thanh kiếm sắc như sương tuyết giáng xuống cổ người đàn ông trung niên.

Họ nghe thấy một giọng nói của thanh niên trẻ thì thầm, "Đi chết đi."

*

“Chủ nhân, chủ nhân, tuy rằng hắn đáng chết, nhưng chúng ta không thể giết người trước ống kính đâu.” Hệ thống ôm đầu, nửa giây sau liền nói như pháo nã liên thanh.

Trên thực tế, hai người chỉ cần giao tiếp với nhau, truyền một lời cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Lông mi Lê Kiều cũng không nhướng lên, trong lòng đáp: "Đây chẳng qua chỉ là con rối hình người, giết gà dọa khỉ, thả con tép bắt con tôm mày có hiểu không?"

Hệ thống sửng sốt, chỉ thấy Lê Kiều cầm linh kiếm kề sát cổ gã đàn ông trung niên, mắt thường của gã đàn ông không kịp phản kháng, thấy Lê Kiều sắp đâm đến, máu bắn tung tóe ba thước, thì mới nhanh chóng quay ngang qua mà tấn công lại, động tác rất lớn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Lê Kiều đem thanh kiếm và cơ thể mình ngã vào bức tường phía sau máy quay, một lượng lớn bụi và đá vụn tung tóe bắn lên.

Lê Kiều phất tay tránh đi bụi đất trước mặt, đang định cầm kiếm đứng dậy, lại thấy kiếm bị tà khí đen kịt dày đặc bao phủ, giống như sương đen nhỏ ra từ giọt nước độc, ăn mòn hết thảy, một đường chạy đến đến đầu ngón tay của mình.  Một tiếng cười khàn khàn từ trong góc truyền đến: "Lại thêm một tên ngốc đưa tới cửa!"

Ẩn mình trong góc là một sinh vật màu nâu xám với một khối u trên đầu kèm theo những vết lở loét ghê tởm, nhớp nháp như một củ khoai tây thối. Nó thấy Lê Kiều ho khan, cau mày quay đầu nhìn sang, cười chế nhạo:

"Bởi vì sương mù ăn mòn trái tim, cho dù ngươi có tu luyện, linh kiếm cao cấp trên người ngươi cũng sẽ sớm trở thành vật sở hữu của ta. Ngươi không có vũ khí, trở thành con rối của ta chỉ là vấn đề thời gian mà thôi... "

Quả nhiên, linh kiếm trong tay Lê Kiều bị sương mù dày đặc hút chặt, nó đứng đờ ra tại chỗ, không chịu tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào. Lê Kiều đem ngón tay đặt ở chuôi kiếm, nhất thời không nhúc nhích.

Khoai tây trong góc mạnh mẽ bay lên, hóa thành một đám sương đen bay tới chỗ Lê Kiều, chậc chậc chậc xung quanh Lê Kiều tỏ vẻ: “Da dẻ thật là tốt, khó trách có thể dụ dỗ những nữ nhân thối tha không có đầu óc kia. Fan não tàn thần tượng cũng vậy, đúng là nồi nào úp vung nấy, đồ ngu xuẩn. Các ngươi còn không xem thử ông đây là ai, còn dám xông tới cửa ——!”

Căn phòng này được xây dựng bằng pháp lực, nó liếc nhìn cánh cửa đã bị phá thành đống đổ nát, trên mặt hiện rõ vẻ đau lòng: “Ngươi phá cửa của ta, ta lột da ngươi, sau đó dùng lớp vỏ của ngươi giết thêm mấy con chó cái trong vòng fan của ngươi, nếu chúng nó biết mình bị giết bởi thần tượng mình yêu quý, biểu cảm của họ nhất định rất đẹp, hahahaha..."

Ác ý trên khuôn mặt vặn vẹo xấu xí của nó gần như biến thành chất nhầy chảy xuống, đương nhiên nó khá thận trọng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình, nó hướng làn sương mù dày đặc bao bọc lấy thanh linh kiếm trong tay Lê Kiều, đem nó hóa thành điểm đen nhỏ rồi sụp xuống. Làn sương đen kia tựa hồ tiêu tán, đồng thời càng nhiều năng lượng hung ác phóng về phía Lê Kiều!

Tại thời khắc sinh tử, tiểu tử này nhất định sẽ huy động tu vi toàn thân, nắm chặt lấy hồn khí cao cấp, đến lúc đó, sẽ có thể thông qua cậu luyện hóa thành linh khí cao cấp. Làn sương cô đặc sẽ ngốn sạch trái tim của cậu, biến cậu thành một con rối hình người có tu vi.

Khoai tây rất hài lòng với trí tưởng tượng của mình, nhưng Lê Kiều đột nhiên buông thanh linh kiếm cấp cao mà ngay cả gã cũng ghen tị, vỗ tay đứng dậy và nói: "Tao nghĩ mình phải thừa nhận là mày nói khá đúng. Trước khi ra tay, điều rất quan trọng nhất là phải tìm hiểu át chủ bài của đối thủ."

Khoai tây sửng sốt, nghĩ đến lúc mình nói ra lời này, đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại một cách nặng nề, ngay cả thể xác và linh hồn đều bị người thanh niên trước mặt bóp chặt!

"Ồ, theo cách nói của mày, gì mà: còn không xem thử ông đây là ai?"

Lê Kiều nhếch mép cười nửa miệng với nó, nhưng đôi môi mỏng có hình dáng đẹp đẽ của cậu thậm chí không hề mở ra hay khép lại, khoai tây lúc này mới phát hiện, hai câu vừa rồi đều được truyền đến gã trong nháy mắt thông qua linh thức.

Về phần linh thức truyền âm, chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ trong truyền thuyết trở lên mới có thể làm được, thanh niên này tu vi chân chính tuyệt đối, tuyệt đối không yếu như vẻ ngoài của cậu ta ——!

Con quái vật như củ khoai thối tuyệt vọng vùng vẫy, âm khí tích tụ trong cơ thể nhiều năm chảy vào đầu ngón tay lạnh lẽo của chàng trai trẻ.

"Ta, chúng ta ra điều kiện đi! Ta có thiên địa bảo vật giúp ngươi tu luyện, hơn nữa ta còn biết Hoa Quốc có một phúc địa, còn có bảo tàng tài nguyên ta tích lũy nhiều năm, miễn là ngươi buông tay—"

Nó còn đang liều mạng giãy giụa, nhưng Lê Kiều vẫn giữ chặt rồi tiến lên vài bước, hoàn toàn ra khỏi phạm vi máy ảnh, giống như không thèm quan tâm nó nói gì hay nó yêu cầu điều kiện gì, nhíu mày giơ tay ấn ở trên đỉnh đầu, tiến hành cuộc tìm kiếm linh hồn.

Truy hồn là một phương pháp cực kỳ tàn nhẫn và âm hiểm trong giới tu luyện, thông thường, phương pháp này sẽ được dùng để đối phó với những người tu luyện cấp thấp. Bị truy hồn khiến nguyên thần tán loạn, ngày hồn phách tan biến không còn xa nữa.

Trước đây Lê Kiều rất ít khi dùng phương pháp này, hiện tại đến nói nhảm cậu cũng lười nói, với lại con quái vật này xấu quá, càng không muốn lãng phí thời gian.

Một lát sau, Lê Kiều buông tay ra.

"Thứ này là yêu tinh lai giữa chuột đồng, dơi và khoai tây. Bởi vì bị ngâm trong nước thải phóng xạ hạt nhân những năm đầu nhà máy rò rỉ, xác chết của những thứ này trộn lẫn với nhau rồi mở ra linh trí, buồn nôn."

Mới đầu lúc nghĩ mình phải đè thứ này ra mà truy hồn đã ghê muốn chết, bây giờ biết lai lịch của nó, cậu càng cảm thấy ghê tởm.

Thứ này sau khi đại khai linh trí thì gặp được kỳ ngộ, lạc vào thiên cổ, thực lực tăng lên rất nhiều, vì vậy chuyển sinh đến thế giới loài người hiện đại.

Dựa vào khả năng biết chút yêu pháp của mình, nó trở nên mạnh mẽ hô mưa gọi gió trong thế giới loài người, thiếu chút là trở thành bá đạo tổng tài rồi. Nó ở một buổi biểu diễn thương mại nào đấy mà nhất kiến chung tình với một cô gái, nó hỏi địa chỉ nhà của cô gái, cuộc sống riêng tư hàng ngày, gửi hoa đến đơn vị làm việc của cô, tặng quà bằng dù, quấn lấy cô gái khiến cô phải nghỉ làm rồi còn yêu cầu cô ở cạnh mình.

Tuy nhiên, có vẻ như việc theo đuổi đầy chân thành và tự tin này trong mắt cô gái lại là một mối lo ngại, cô trả lại hoa và quà, đồng thời tuyên bố rằng hai người hoàn toàn không có khả năng.

Khoai tây bá tổng nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, nhất định là có thứ gì che mắt, mới khiến cô không để ý đến mình. Nó lại điều tra sở thích của cô gái này, phát hiện lần đầu hai người gặp nhau, cô ấy là đang theo đuổi một thần tượng nhỏ chưa đầy hai mươi tuổi! Cô mua hàng, dạo siêu thoại, đi xem hòa nhạc, ngày ngày bận bịu với cái thứ gọi là thần tượng đó, nhưng một cái liếc mắt cũng không thèm cho nó.

Yêu quái khoai tây vì yêu mà phát điên, nguyền rủa những "fan chó cái" không có tầm nhìn ngày đêm coi thường nó, nhưng lại bị cư dân mạng gán cho cái mác "không được ăn nho liền nói nho chua" hay "loser", nó tiếp tục quấn lấy cô gái, nhưng cô gái có đôi mắt trong veo đó đã nhìn ra sự bất thường của nó. Sau đó mời cao nhân rời núi, bày biện trận pháp, làm nó bị thương nặng.

Yêu quái khoai tây chạy trốn đến phúc địa, phải dùng một thời gian dài mới có thể khôi phục sức khỏe, tu luyện pháp thuật mới với oán hận sâu xa, cuối cùng thăng lên cảnh giới giống như tu sĩ trúc cơ kỳ.

Lần nữa ra khỏi núi, nỗi sợ và sự lo lắng về cô gái đã làm nó bị thương khiến nó không dám quấy rầy cô nữa, mà chuyển toàn bộ sự oán hận đến tất cả các cô gái theo đuổi ngôi sao và thần tượng của họ.

Lê Kiều là mục tiêu đầu tiên được nó chọn ngẫu nhiên ở sân bay, và Tiểu Hoàn người vô tình chặn con rối, trở thành mục tiêu thứ hai.

...

Sau khi Lê Kiều buông tay, yêu quái khoai tây liền ngã sụp trên mặt đất, nó chết rồi.

Hệ thống xem xong cũng chán ghét: "Con quái vật này thật low"

Lê Kiều thản nhiên nói: "Sinh vật cấp thấp chiếm đa số trên thế giới, này là điểm chung cho cả ba ngàn thế giới."

Căn phòng tinh xảo được xây dựng bởi pháp lực của yêu quái khoai tây bắt đầu tan rã. Sàn nhà sáng bóng, lưới cửa sổ phức tạp và lộng lẫy, cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo vẫn còn sót lại sau khi bị phá hủy... và xi măng nhợt nhạt của nền đất xây dựng dở dang.

Chỉ còn lại chiếc giường tráng lệ, mềm mại và nặng nề ở giữa phòng, dường như đó là đồ thật duy nhất mà yêu quái  khoai tây di chuyển đến đây.

Vì màn hình chính của máy quay hướng về phía giường, khán giả cũng không nhận ra được những thay đổi tinh tế trong môi trường lúc họ đang lo lắng như này——

Trên thực tế, từ khi Lê Kiều bước vào đến khi hoàn thành việc truy hồn chỉ mất chưa đến một phút, Lê Kiều thậm chí còn yêu cầu hệ thống gỡ bỏ rào cản âm thanh.

Cho nên từ góc nhìn của những người xem trực tiếp, bọn họ chỉ thấy có người vào cửa, có người kề kiếm vào cổ một người đàn ông trung niên, người tới bị thứ gì không biết đánh bay, vẫn luôn không trở lại màn hình.

Làn đạn: "Người mới đến đã bị bọn côn đồ giết chết?"

Lê Kiều: "..."

Lê Kiều đi đến trước camera, hơi khom người xuống, sau khi nhìn cô gái bê bết máu và người đàn ông trung niên thấp bé xấu xí với nụ cười lạnh lùng cứng ngắc, khán giả không khỏi sững sờ khi đột nhiên nhìn thấy một anh chàng đẹp trai tuấn tú xuất hiện như thế này.

"...Lê Kiều?"

"??? Là Lê Kiều sao?"

"Lê Kiều sao lại ở chỗ này?!"

Một số người đã nghe giọng Lê Kiều và nhìn kiếm của cậu đến quen, nhưng dù sao thì không phải ai cũng liên tưởng cậu với địa ngục trần gian này được. Cậu sẽ vẽ bùa rồi làm tâm lý ám thị để người ta phun ra sự thật sao? Không phải việc chảm yêu giết quỷ của cậu đều là hình chiếu 3D sao? Không phải cậu múa kiếm chỉ để biểu diễn thôi sao? Làm thế nào thần tượng show tuyển tú có thể xuất hiện ở đây? Những người theo thuyết âm mưu thậm chí còn nghi ngờ buổi phát sóng trực tiếp là một trò hề do nhóm chương trình lập ra, để marketing cho Lê Kiều.

[Điên rồi à?! Chẳng lẽ fan cùng Lê Kiều thông đồng trước rồi? Cô ấy yêu Lê Kiều đến mức sẵn sàng trao cả cuộc đời mình luôn hả? Đám người này vì nhiệt độ mà phát điên rồi, đến tính mạng con người cũng không cần nữa.]

[Nếu đây thực sự là lăng xê, tôi sẽ anti Lê Kiều cả đời, gây ra ảnh hưởng xấu như vậy, tôi yêu cầu quảng điện phong sát hắn ngay lập tức.]

...

Điện thoại di động của người đàn ông trung niên được đặt phía trên máy quay, Lê Kiều có thể dễ dàng nhìn thấy bình luận phản đối của khán giả đối với cậu, nhưng cậu dường như không quan tâm, chỉ nhìn vào máy quay và nói:

"Tầng 4, tòa nhà 5, Thành phố Phỉ Thúy Thiên Không quận Nhạc Lộc, Trường Sa. Tôi biết các người sẽ thấy nó sớm thôi. Xin cảnh sát và bác sĩ đến càng nhanh càng tốt. Tình trạng của cô ấy rất tệ."

Nói xong, cậu quay lại nhìn cô gái trên giường.

Làm một con rối, người đàn ông trung niên nhỏ bé mất đi sự kiểm soát của chủ nhân, lúc này anh ta giống như một con rối vô hồn, Lê Kiều cẩn thận nhấc anh ta ra khỏi cô gái, sau đó đá anh ta vào một góc.

Khán giả:??? Bọn xã hội đen dễ bị khuất phục đến vậy sao?

Lê Kiều không có thời gian để ý khán giả, thân là tu sĩ trúc cơ viên mãn cộng với thần thức hóa thần đỉnh cấp, cậu có thể cảm giác được sinh cơ trong phòng không ngừng tiêu tán.

Cậu quỳ một gối lên giường, từ từ đặt cô gái xuống, để vết thương không còn ép vào nhau, nhưng máu vẫn tuôn ra như suối.

Tiểu Hoàn sững sờ mở mắt ra, khi bụng cô bị rạch từng đường, dường như có thứ gì đó như lớp màng bọc lên các dây thần kinh nội tạng, khiến cô không thể ngất đi vì đau.

Cho dù cơn đau không khiến cô bất tỉnh, nhưng cô vẫn đang dạo chơi trên bờ vực sốc vì mất máu, sắc mặt tái nhợt, tứ chi bủn rủn, ga trải giường dưới thân thấm đẫm mồ hôi lạnh, âm thanh ầm ầm vang vọng bên tai.

Khuôn mặt Lê Kiều bây giờ gần hơn so với lúc cô đưa thư, như đang mơ một giấc mơ hoang đường. Đôi lông mày đen rậm thẳng tắp của cậu nhíu chặt, con ngươi màu trà hiếm khi nghiêm túc, cô biết đó là vì cậu đang lắng cho mình.

Môi Tiểu Hoàn mấp máy một hồi, cũng không biết đã phát ra âm thanh gì: "Em..."

"Suỵt." Lê Kiều nhẹ giọng nói, ngữ khí vô cùng dịu dàng, "Bác sĩ sẽ tới nhanh thôi."

Tiểu Hoàn chớp chớp mắt, cô không biết thân thể mình tiều tụy như vậy, còn có thể rơi nước mắt, trượt từ đuôi mắt, chảy xuống mái tóc dài bết dính.

Khán giả nhìn thấy Lê Kiều ôm cô gái bê bết máu trong tay nằm xuống, đồng thời nhận được tin tức từ cảnh sát và bệnh viện: Địa chỉ mà Lê Kiều báo cáo cách trung tâm thành phố không xa, xe cứu thương có thể đến hiện trường trong vòng nửa tiếng.

Nửa tiếng, nửa tiếng, bọn họ lo lắng nhìn chiếc váy dài và ga trải giường dính đầy máu của cô gái, theo phương pháp cầm máu này, sau nửa tiếng liệu cô gái có còn sống sót không?

Thật đáng tiếc khi người đầu tiên đến hiện trường chỉ là một thần tượng ngu dốt, cậu ta không thể làm gì khác ngoài việc an ủi người hâm mộ nhỏ bé đang chảy máu đầm đìa kia!

Họ ở đáy lòng phàn nàn lẫn trách móc, nhưng đột nhiên nhìn thấy Lê Kiều rời khỏi giường thoát khỏi khỏi phạm vi camera, một lúc sau, cậu quay lại với một đống băng gạc, thuốc và máy móc mà họ không nhận ra.

Khán giả:...Đây là cái gì, côn đồ hại người còn mang theo đồ cứu viện?

Hệ thống biết được chân tướng, rất là đau lòng: "Điểm mới kiếm được lại tiêu hết rồi!"

Lê Kiều im lặng, một gối quỳ trên giường, trải vật phẩm đổi từ không gian hệ thống lên, mắt hơi nhắm lại.

Làn đạn có một bác sĩ chuyên nghiệp lo lắng: "Cậu không biết cầm máu sao, tôi dạy cho! Nội tạng của cô ấy rất có thể đã bị vỡ nát, nếu lật cô ấy lại chỉ khiến cô ấy chết nhanh hơn thôi."

Nhìn thấy một người chuyên nghiệp ra mặt nói chuyện, đám người càng nhiều lời mắng mỏ:

"Lê Kiều không biết làm thì đến xem bác sĩ chỉ đạo đi. Vừa rồi không phải còn biết báo địa chỉ cho cảnh sát sao? Sao giờ lại khăng khăng muốn tự mình cầm máu? Mình cái gì cũng không biết, tội gián tiếp giết chết người cậu có thể gánh được không?"

"Dù không muốn cầu cứu cũng có thể dùng điện thoại tra cứu! Điếc không sợ súng mà. Đám idol mù chữ này sẽ không nghĩ cầm máu giống như phim truyền hình, chỉ cần cầm một cục bông rồi ấn nó một cách tùy tiện chứ?"

...

Sau khi Lê Kiều yên lặng xem lại những kiến ​​thức liên quan trong bộ kỹ năng y tế, cậu mới mở mắt ra.

Gói kỹ năng y tế do hệ thống cung cấp có kỹ thuật cao hơn hàng trăm năm so với kỹ thuật y tế trên thế giới này, thiết bị được cung cấp cũng thuộc loại mà người bình thường không thể hiểu được. Dùng vài nét vẽ, dựng lên một trận tịnh linh đơn giản, thời gian tồn tại ngắn hơn phù chú trên giấy mà Lê Kiều thường dùng, nhưng khả năng tinh luyện mạnh hơn, đương nhiên là tiêu hao linh lực nhiều hơn.

Với dụng cụ cầm máu và môi trường vô trùng trong thời gian ngắn, Lê Kiều lau tay, khi cậu cầm dụng cụ y tế tiến lại giường, Tiểu Hoàn theo bản năng nao núng.

Mặc dù cậu ấy là thần tượng yêu thích của mình... Nhưng, cậu thực sự có thể cứu được cô chứ?

“Đừng sợ.” Lê Kiều biết cô đang nghĩ gì, thấp giọng nói: “Em chỉ giúp chị cầm máu thôi, không để chị bị lạnh, bác sĩ sẽ tới ngay.”

Trên thực tế, Tiểu Hoàn ngoài sợ hãi ra thì cũng không làm gì được, toàn thân không nhấc lên được chút sức lực nào, muốn động cũng không thể động đậy.  Nước mắt lưng tròng, cô chậm rãi chớp mắt hai lần, có nghĩa là đã đồng ý.

Bình luận trên màn hình chăm chú nhìn từng nhất cử nhất động của Lê Kiều, tức giận lên án cùng tố cáo gần như tràn ngập màn hình:

[Công phu vẽ bùa của Lê Kiều đâu?? Trời ơi, anh ta còn chưa rửa tay, lấy nó ấn vào vết thương thì cô ấy sẽ bị nhiễm trùng đấy, hiểu không hả!!]

[Sao có thể vô tri vậy được cơ chứ, chơi đùa với mạng sống của người khác. Bạn tôi nói những người nổi tiếng đều là kẻ ngốc, nhưng tôi vẫn không đồng ý. Bây giờ tôi thấy họ không chỉ ngu ngốc, mà còn kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, một đám tự cao tự đại.]

[Chịu không nổi rồi, sao bác sĩ và cảnh sát còn chưa tới, mau tới ngăn hắn lại đi!]

Như đáp lại tiếng gọi của mọi người, Lê Kiều vừa mới bình tĩnh cầm máu cho Tiểu Hoàn xong thì điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.

Cậu đưa tay bắt máy, giọng nói bên kia là của Trình Hiểu Âu, ông vô cùng lo lắng: “Xe cứu thương đã chạy đến địa chỉ tòa 5 bất động sản Phỉ Thúy Thiên Không mà cậu nói. Nhưng làm gì có tầng bốn đâu!!"

Bởi vì số "bốn" được coi là số không may mắn, nên nhiều nhà đầu tư và phát triển trực tiếp bỏ qua tầng này và đánh dấu thành tầng năm sau tầng ba. Tuy nhiên, Lê Kiều đã quan sát rất kỹ, rõ ràng là khu 5 lầu 4.

Tin tức này đồng thời truyền đến phòng phát sóng trực tiếp, khán giả ồ lên:

[Có phải Lê Kiều cố tình báo sai địa chỉ để có đủ thời gian biểu diễn không?]

[Hắn đang giết người, hắn muốn nổi tiếng đến điên rồi! Chú cảnh sát, nhanh chóng kiểm tra định vị trên điện thoại của hắn đi.]

Làm thế nào cảnh sát không nghĩ đến những gì khán giả có thể nghĩ? Tuy nhiên, kết quả từ các chuyên gia thông tin của cục cảnh sát cho thấy, vị trí của Lê Kiều thực sự ở tòa nhà thứ năm của Phỉ Thúy Thiên Không.

Cảnh sát đã xử lý rất nhiều vụ án và họ cũng tiếp xúc riêng với các vụ án siêu nhiên, ngoài ra, nhân viên cảnh sát cũng tập trung quan sát những thay đổi trong phòng, màu sắc kỳ lạ dưới gầm giường và bức tường phía sau giường cũng không qua nổi mắt họ.

Thêm vào đó những hiện tượng khó giải thích này có thể gọi chung là "sự kiện tâm linh", trong lòng cảnh sát trưởng có xu hướng tin tưởng Lê Kiều hơn.

"Lê Kiều, cảnh sát yêu cầu cậu quan sát căn phòng xem có lối ra nào không. Cậu có thể đưa nạn nhân xuống chứ?" Trình Hiểu Âu, người đã từng gặp phải những vụ việc tương tự, lúc này tương đối bình tĩnh. "Nhưng khi di chuyển cậu phải cẩn thận, tuyệt đối không được để vết thương của nạn nhân bị rách ra, nếu không cho dù tất cả chuyên gia lập tức giải phẫu cho cô ấy ở tại đây cũng không có cách nào khôi phục được!”

Vừa nói, ông vừa lạnh cả người: Lê Kiều sao có thể một mình dẫn một người bị thương chảy máu sắp chết đột phá địa giới thần quái, đồng thời lại phải tránh cho miệng vết thương của nạn nhân bị rách? Trách nhiệm này quá nặng nề, ai gánh nổi?

Lê Kiều nghe xong, đặt điện thoại xuống, đi vài bước về phía cửa sổ. Lẽ ra nó phải là một cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nhưng bây giờ nó chỉ là một cái hố trống rỗng, từng cơn gió đông khắc nghiệt thổi qua lọn tóc rồi quần áo cậu mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Lê Kiều nhắm mắt lại, tiến lên một bước, không chút do dự nhảy ra ngoài cửa sổ.

"A ——" Hệ thống che mặt, còn chưa kịp kêu xong, thanh âm bình tĩnh của Lê Kiều từ bên tai truyền đến: "Đừng kêu nữa, quả nhiên có kết giới."

Hệ thống buông tay, mở to hai mắt, phát hiện Lê Kiều vẫn bình yên vô sự đứng bên cửa sổ, vị trí hơi thay đổi, trên người một sợi lông cũng không có rụng xuống.

“Có lẽ là đồ vật ở trong phúc địa mà con yêu quái kia đề cập đến.” Lê Kiều trên đường trở về băng qua con quái vật khoai tây, nhanh như chớp đá nó ra xa hơn, “Có lẽ không gian của Tu Di giới, bây giờ không lấy lại được nữa. Không gian của Tu Di giới và hiện thực bị dung hòa với nhau.”

"...Những thứ này tao không hiểu" Lê Kiều khẽ nhíu mày, hệ thống lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt cậu lộ ra vẻ khó hiểu, "Sư huynh nghiên cứu trận pháp không gian nhiều, tao chỉ biết bề ngoài, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian mới ra ngoài được."

“Nhưng mà,” hệ thống quay đầu, run rẩy nhìn về phía cô gái đang hấp hối trên giường “Hiện tại chúng ta cần nhất chính là thời gian...”

Lê Kiều cũng đưa mắt nhìn về phía đó, Tiểu Hoàn hình như đã phát hiện ra điều gì, hiện tại cầm máu xong rồi, cô cũng tỉnh táo hơn một chút, cô chớp chớp mắt, mấp máy môi: "Kiều, Lê Kiều..."

“Em có chuyện muốn nói với chị.” Lê Kiều ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Bác sĩ tạm thời không rảnh, có thể mất một giờ mới giải quyết xong, hoặc có thể lâu hơn, thật xin lỗi. "

Dưới giọng nói bình tĩnh và lãnh đạm của Lê Kiều, Tiểu Hoàn dường như đã bớt bối rối trước sự thật vô cùng tàn khốc ban đầu, có lẽ là do cả người cô đang dần lạnh đi không thể tập trung được nữa: "Ừ, là vậy sao..."

Câu trả lời của cô bình tĩnh đến không ngờ.

Thật ra cô dần dần hiểu ra, kẻ bắt cóc ghét bỏ những cô gái truy tinh, nếu không phải cô thì là người khác, chẳng qua là cô xui xẻo mà thôi... Không phải cô không đau khổ, không phải không tiếc nuối. Chỉ là cảm thấy mình thích một người nào đó, không có gì sai.

Hận Lê Kiều đồng nghĩa với việc bản thân hận tất cả những gì mình từng yêu, cho nên cô không muốn...

"Chị tên gì?" Lê Kiều đột nhiên hỏi.

"Tiểu Hoàn..." Cô gái theo bản năng đáp lại.

"Tiểu Hoàn." Lê Kiều đưa tay vén sợi tóc lòa xòa đang che mắt cô, nhẹ giọng hỏi: "Em có thể cứu chị nhỉ?"

"Nếu như chị sống sót, em sẽ khiến chị sống vui vẻ hơn từng ngày, nếu như chị không sống sót, em sẽ cùng chị xuống địa ngục."

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.