Trong "Idol Live 101", vòng biểu diễn đầu tiên được gọi là đấu nhóm, vòng thứ hai được gọi là đánh giá vị trí, nội dung của hai vòng thi này có thể nhìn tên mà hình dung, một là thi đấu đồng đội, phần còn lại là thi đấu cá nhân. Từng cá nhân phải vừa làm nổi bật mình lẫn đồng đội sao cho sân khấu biểu diễn thật xuất sắc.
Công diễn thứ ba có tên gọi "đánh giá concept", hay còn gọi là "đánh giá chủ đề". Thoạt nhìn không rõ lắm. Muốn nắm rõ quy tắc của vòng này thì phải tìm hiểu.
Tổ chương trình đặc biệt mời các nhạc sĩ chuyên môn cao đến để sáng tác riêng cho họ năm ca khúc khác nhau chưa có mặt trên thị trường, phong cách của năm bài hát này khác nhau, có nhạc dance tiết tấu nhanh, rap điện tử với không gian sáng tạo rộng lớn cảm xúc mạnh mẽ, và cũng có những bản tình ca trữ tình nhẹ nhàng, blues R&B có thể thể hiện sự cool ngầu, và những ca khúc lộng lẫy có thể phô diễn hết mình những nốt cao.
Vòng này không còn quy tắc để các thực tập sinh tự chọn bài hát nữa, mọi quyền quyết định sẽ rơi vào tay các nhà sản xuất quốc dân, họ chọn cho thí sinh "bài hát mình muốn họ hát". Thực tập sinh nào nhận được số phiếu nhiều nhất trực tiếp trở thành C vị của nhóm.
Nghe nói là do "Nhà sản xuất quốc dân" bình chọn, nhưng địa chỉ bình chọn không phải trên nền tảng video mà là một phần mềm âm nhạc hợp tác với nền tảng này, người qua đường bình thường sau khi xem chương trình đều bị kéo xuống, họ không buồn bỏ thời gian đăng nhập vào phần mềm âm nhạc bình chọn cho ai cả. Vì vậy, vòng này thường biến thành cuộc đấu trí giữa những người hâm mộ cuồng nhiệt.
Vì vậy, về bản chất, vòng này là để fan chọn bài cho thần tượng: nếu fan đủ mạnh, họ có đạt được điều ước mà mình mong muốn, còn những người kém may mắn hơn nhận được bài hát không như ý, biểu hiện trên sân khấu mà tốt thì mọi người sẽ vui mừng, kêu "chủ đề" này hợp.
Nhưng trong cuộc thi luôn có vui có buồn, thực tập sinh nổi tiếng đương nhiên muốn chọn bài nào thì chọn bài đó, thực tập sinh ít nổi tiếng thì fan rõ ràng biết bài hát nào phù hợp với thần tượng của mình. Nhưng cuối cùng bài hát kia lại quá nhiều người chọn, nhà mình không biết làm cách nào để nỗ lực trèo lên, chỉ có thể để thần tượng lưu lạc đến nhóm có bài hát kém nổi khác.
Năm trước, một đại vocal bị đá khỏi tổ phải tham gia vào team rap, kết quả kiểu rap như tụng kinh này khiến độ nổi tiếng của người nọ giảm mạnh đến mức không còn hy vọng ra mắt - đánh giá chủ đề cơ bản là sự lựa chọn hai chiều giữa người hâm mộ và thần tượng.
Kể từ khi "Xuân sơn như đại" tiếp quản hậu viện hội của Lê Kiều, vòng fan của cậu cũng dần đi đúng hướng, tên fandom cũng được quyết định, gọi mấy tiếng "Cáo Con", chưa ổn định được hai ngày lại bị thực tế giáng cho một cú đấm khắc nghiệt.
Kiến thức nóng, series 101 tương tự như battle royale, "Idol Live 101" thậm chí còn tệ hơn, 101 người vào nhà máy và cuối cùng chỉ có bảy người ra mắt, tỷ lệ sống sót chưa đến một phần mười, vì vậy người hâm mộ không chỉ bình chọn cho mình, họ cũng phải để mắt tới, sẵn sàng loại bỏ đối thủ bất cứ lúc nào.
Trong lúc phát sóng trực tiếp, Lê Kiều đã thản nhiên an ủi Tiểu Hoàn bằng câu "Cố gắng giành lấy C vị trong trận chung kết", khiến hầu hết fans ở top trên trở nên cảnh giác và hung hãn hơn. Một khi họ buồn ngủ sẽ có người khác đem gối vào thay. Một cơ hội tuyệt vời: nếu bọn họ cạnh tranh với một mình nhà Lê Kiều để giành C vị thì sức chiến đấu ngang nhau, nhưng nếu mấy nhà họ đoàn kết lại, họ sẽ đưa Lê Kiều vào nhóm không thích hợp, đồng đội yếu kém, dễ như trở bàn tay.
Fan vòng trên thậm chí còn đặt tên cho liên minh này là "Chiến dịch săn cáo".
Khi bài hát lần đầu tiên được công bố, hầu như hậu viện hội đều tranh thủ phân tích bài hát, sau đó chọn bài hát phù hợp nhất cho thần tượng, nhà Lê Kiều quyết định chọn bài hát có phong cách R&B blues có tên "Cùng sói nhảy múa". Bài hát không chỉ phô diễn ra được vũ đạo của Lê Kiều và còn có phạm vi không gian để cậu bùng nổ giá trị nhan sắc, yêu cầu về kỹ năng ca hát của C vị cũng không cao, có vẻ là một lựa chọn rất lý tưởng ở thời điểm hiện tại.
Kết quả sau khi thời gian bỏ phiếu khiến fan mòn mỏi chờ đợi bắt đầu, trong năm phút đầu tiên, phiếu bầu của các thực tập sinh khác hầu như không xê dịch, nhưng phiếu bầu của Lê Kiều đã vượt lên dẫn đầu rồi, tuy là đứng đầu, nhưng ca khúc đó không giống bọn họ nghĩ chút nào, cái tên hiển thị là "khuynh thành".
Đám người kỳ cựu trong giới hâm mộ như "Xuân sơn như đại" ít nhiều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đối với những "Cáo Con" vừa mới thành fan không bao lâu, họ thực sự bị cảnh này làm cho mất cảnh giác đến ngu ngời.
Bài hát "khuynh thành" không thể nói là tệ, thậm chí có thể nói là rất hay, bởi vì nó được sáng tác bởi tiên sinh Đồng Tùng Hoa, một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng ở Hoa Quốc, Đồng Tùng Hoa cũng có một số bản hit nổi tiếng, nhưng nói thế nào nhỉ——
Cũng giống như ca khúc viễn cổ từng có người hát "Người là đôi mắt của ta" sinh ra truyền thuyết trên giang hồ, những năm gần đây có quy luật "ai hát bài do Đồng Tùng Hoa sáng tác đều bị loại".
Nghe có vẻ như một lời nguyền kỳ bí nào đó đã được sinh ra, nhưng thực chất không có quy tắc nào phải tuân theo. Đồng Tùng Hoa thân là nhạc sĩ, luôn có yêu cầu rất cao với người hát, sáng tác của ông được coi là "nhà ảo thuật giọng hát". Giai điệu opera hoặc giọng giả thanh diễn ra trong quá trình chuyển tiếp, sự thay đổi tự do và mượt mà, nếu ca sĩ có trình độ cao, người nghe sẽ có cảm giác như đang thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, trong ba ngày còn thấy sảng khoái.
Tuy nhiên, một khi bài hát của ông ấy được giao cho người hát không hay, thì đó sẽ là thảm họa: trong các bài hát của ông, nếu âm bổng không lên đúng, âm trầm không xuống được cũng không mềm mại thì giọng giả thanh sẽ bị chèn ép như thái giám, crack rồi thì không có nơi nào trốn được đâu.
Nhiều "giọng hát nội lực" và "thần tượng toàn diện" được người hâm mộ tung hô đã bị ném đá khi biểu diễn bài hát của Đồng Tùng Hoa, không được tính là ngã từ trên bàn thờ xuống, nhưng sẽ được tổng hợp thành tuyển tập "Những cảnh tai nạn xe hơi bị Đồng Tùng Hoa xử tử công khai" để kiếm ăn. Quần chúng dưa hahaha chuyển tiếp rộng rãi.
Cho nên bây giờ, chỉ cần là ca sĩ không có niềm tin tuyệt đối vào năng lực của bản thân, thì họ sẽ tránh xa ca khúc của Đồng Tùng Hoa.
Và "Khuynh thành" này không chỉ tiếp nối phong cách nhất quán của Đồng Tùng Hoa, thậm chí ông còn nâng nó lên đến cực hạn - có năm thiết kế tính cách trong bài hát này, và mỗi tính cách lại có một giọng điệu đặc biệt khác nhau: thiếu niên anh dũng, thiếu nữ duyên dáng, ngự tỷ khí phách, thanh niên điềm tĩnh, lão già ung dung. Mỗi chất giọng đều có yêu cầu âm vực khác nhau, ví dụ như khi thiếu niên anh dũng cùng thiếu nữ duyên dáng song ca, một trầm một cao, âm cao và trầm đan xen, bổ sung cho nhau, đó là rất thú vị.
Đặc biệt đối với phần điệp khúc ở C vị, cần một người thực hiện phần chuyển đổi âm sắc nhiều lần, nhịp điệu được tăng tốc và cao độ được nâng lên ngày càng cao, khiến bầu không khí của cả bài hát được đẩy lên cao trào——
Mặc dù biết điều này được thiết kế đặc biệt theo yêu cầu của tiên sinh để sân khấu thêm hấp dẫn, nhưng người hâm mộ nghe xong chỉ muốn khóc thôi. Nó quá khó, idol nhà cháu mấy cân mấy lạng bọn cháu rõ mà, chú ơi bọn cháu không mơ, không dám mơ!
Nhóm fan nhỏ ngây thơ của Lê Kiều lần đầu tiên nghe bài này còn vừa tiếc nuối vừa biết ơn. Tuy bài hát này xuất sắc, nhưng Kiều Kiều của chúng tôi không chịu được, nhưng may mắn thay số lượng người hâm mộ cuồng nhiệt của chúng tôi cũng nằm trong top năm, thôi thì cũng coi như vớt phiếu cho Kiều Kiều ít nào hay ít đấy.
Kết quả bỏ phiếu bắt đầu, tập thể fans của Lê Kiều chết lặng: Cái gì vậy, chuyện gì đang diễn ra vậy?
Sau khi hiểu ra, họ càng phẫn nộ và hoảng sợ hơn. Họ cho rằng chỉ cần cạnh tranh với ai đó để giành C vị của một bài hát là đủ, tuy không gây quỹ nhưng họ có rất nhiều người, và họ có thể khiến mọi người bỏ phiếu vào thời điểm quan trọng.
Không ngờ đến giờ, đối thủ của họ lại là cả "Idol Live 101" ngoại trừ chính mình! Mỗi tài khoản có một lần bình chọn cho từng bài hát, fan của người khác thà không bình chọn cho nhà mình còn hơn để nhà cậu chiếm lợi.
Đột nhiên họ trở thành kẻ thù truyền kiếp của mọi người, trong lòng người hâm mộ cũng không dễ chịu gì, càng khó chịu hơn khi chính họ cũng rất nỗ lực bình chọn cho "Cùng Sói nhảy múa", nhưng bình chọn tăng vẫn còn cách khá xa so với "khuynh thành"!
Sau khi được phổ cập khoa học, họ đều biết vòng công diễn này quan trọng như thế nào đối với Lê Kiều, nếu Lê Kiều thực sự chọn trúng bài hát với mức độ vocal khó như "khuynh thành", Lê Kiều sẽ biến thành trò hề trên sân khấu rồi bị anti fan chế giễu, còn chưa kể, tinh thần người nhà mình cũng sẽ bị làm cho lung lay, ghét bỏ thoát fan, như vậy chẳng phải tương lai của Lê Kiều sẽ bị bọn họ hủy hoại sao?
Đối mặt với tình huống này, cô con gái quý giá của tài xế taxi đã gọi điện cầu cứu cha mình, không ngờ Lê Kiều ngồi ở ghế sau đã nghiêm túc lắng nghe cô.
Đường đến sân bay vừa dài vừa buồn tẻ, không lâu sau, con gái tài xế lại gọi video đến, rưng rưng nước mắt nói: "Bố, bỏ phiếu..."
Người lái xe lặp đi lặp lại: “Bỏ phiếu bỏ phiếu liền, trong đó có gì,” ông ta nhìn lại, “Anh, điện thoại của anh có ứng dụng "Peach Music" không—“
Trong lúc nóng lòng muốn thỏa mãn yêu cầu của con gái, ông không thể không quay sang cầu cứu người thanh niên ngồi ở ghế sau.
Người thanh niên ngồi phía sau tuy bịt kín khẩu trang, đầu đội mũ nhưng ngũ quan và sống mũi rất sạch sẽ, cảm giác đẹp trai khiến người ta vừa nhìn thấy đã có thiện cảm, tài xế nghĩ rằng cậu có thể giúp được mình...
Thật bất ngờ, chàng trai trẻ thản nhiên cởi chiếc mũ lưỡi trai và nói thẳng: "Đưa điện thoại cho tôi".
Tài xế có chút nghi hoặc, nhưng ông vẫn theo bản năng nghe lời người thanh niên, thừa dịp đoạn đường dài thẳng tắp, nhanh chóng đưa điện thoại cho Lê Kiều.
——Sau đó, ông nghe thấy tiếng hét của con gái mình.
"Ahhh, Kiều Kiều!"
Trong video phía đối diện cô gái nhỏ trạc tuổi học sinh tiểu học, sắc mặt đỏ bừng, không biết là do vừa rồi lo lắng hay hiện tại kích động: "A, Kiều Kiều, anh đi xe ba em sao? Em đang nằm mơ đúng chứ?!!"
Lê Kiều tháo một nửa khẩu trang để cô nhìn rõ mặt mình.
Cô bé phấn khích đến mức quay đi quay lại vài lần mới nói: "Kiều Kiều, em rất thích anh, em đang bỏ phiếu cho anh đây! Nhưng mà, fan nhà khác thật đáng ghét, họ đoàn kết bỏ phiếu hại chúng ta, nhưng mà chúng ta đánh không lại, ô ô ô..."
Có lẽ là vì cảm xúc tích tụ từ nãy đến giờ đã đầy, cô bé trông như sắp khóc, tài xế ngồi ở hàng ghế đầu không khỏi nhìn vào kính chiếu hậu.
Lê Kiều nói: "Em còn đang đi học, không cần tốn nhiều thời gian như vậy bỏ phiếu, cũng không cần quấy rầy cuộc sống của người khác, chỉ cần để anh chị có năng lực làm là được."
Cô bé muốn phản bác lại không dám, rụt rè nói: "Vâng, nhưng bọn em đang nghỉ đông…"
Lê Kiều: "Bài tập nghỉ đông làm xong chưa?"
Cô bé: "..."
Lê Kiều:?
Sau vài giây bế tắc, nô lệ sủng con gái phía trước không chút do dự nói: “Chà, Kiều, Kiều Kiều, con gái tôi bình thường ở trường rất chăm chỉ, cũng làm bài tập nghiêm túc lắm, tôi nghĩ hãy cứ để nó tận dụng kỳ nghỉ để thư giãn hoạt động gân cốt một hai ngón tay, không phải không được.....?"
Cô bé dường như cũng nhìn thấy hi vọng: "Kiều Kiều..."
Lê Kiều vừa ngước mắt lên, hai cha con lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Tương lai của tôi sẽ không bị hủy hoại bởi một phiếu bầu." Lê Kiều hơi nhướng mày và nói, "Hãy tin tưởng hơn vào thần tượng của mình, nhé?"
*
Lê Kiều đến tương đối sớm, trước khi những thực tập sinh khác bước vào cậu đã uống được hai cốc cà phê trong phòng chờ VIP.
Sắc mặt thí sinh đều phức tạp, không dám nhìn Lê Kiều. Đang trong giai đoạn nhạy cảm như vậy, đương nhiên ngay từ khi mở mắt ra bọn họ đã chú ý đến chuyện bỏ phiếu chọn bài hát, và việc Lê Kiều đang bị "Ba mươi tư quốc gia đồng minh" bao vây. Họ có suy nghĩ khác nhau về vấn đề này, và hầu hết họ đều quay người khi nhìn thấy Lê Kiều, chỉ có Thời Thuấn bước tới ngồi xuống cạnh cậu, nói: "Tôi đã liên lạc với hậu viện hội yêu cầu họ rời khỏi đó rồi."
"Thật là, bầu cho nhà mình còn chưa xong. Cứ thích dí theo cậu làm gì không biết." Thời Thuấn nghiêng người lấy đi tách cà phê của cậu, "Trên đường đến đây khát muốn chết... ngọt quá! Cậu cho bao nhiêu đường vào cái này vậy hả?"
Đời này Lê Kiều chưa từng uống thứ gọi là "cà phê", nghe nói nhiều người thích uống, nhất định phải dùng phương pháp thủ công mới làm ra tách cà phê chính tông nhất, mãi đến tận hôm nay ở cửa hàng tiện lợi cậu mới bắt gặp. Phòng chờ VIP cung cấp dịch vụ pha cà phê thủ công, vì vậy cậu nóng lòng muốn gọi một cốc, bắt chước những cư sĩ sang trọng xung quanh mình, gọi cà phê espresso của Ý ——
Sau đó vô cùng đau khổ.
Đắng bỏ mẹ, ngon là ngon làm sao!
Lê Kiều suýt chút nữa sặc cà phê, phục vụ nhìn cậu như vậy, liền nở một nụ cười tinh tế trong sự chế nhạo "lại thêm một tên nhà quê", và đề nghị cậu nên đổi thành ly cappuccino.
Lê Kiều nghĩ việc này cũng không tính là việc mất mặt gì vì vậy cậu phá vỡ luôn giới hạn yêu cầu người phục vụ thêm ba khối đường cho mình.
Thời Thuấn trước đây chưa bao giờ uống phải cà phê dở như vậy, Lê Kiều còn bị đắng đến sặc, hắn hoàn toàn ghét bỏ: “Huynh đệ, cậu uống ít ngọt lại đi, dễ nổi mụn, da nhanh lão hóa. Cậu có biết dự án chống glycation của mỹ phẩm y tế tốn kém như thế nào không, bạn tôi còn nói là chỉ số thuế IQ..."
Lê Kiều vừa bưng cà phê vừa liếm khóe miệng, không kiên nhẫn liếc hắn một cái: "Anh thật sự là thẳng nam?"
"..." Thời Thuấn đau lòng lắc vai Lê Kiều "Đây gọi là đạo đức nghề nghiệp của một thần tượng! Cậu có hiểu không hả? Có hiểu không?"
Hai người bọn họ ở chỗ này nói chuyện rôm rả, làm thí sinh đầu bên kia không khỏi liếc mắt nhìn một phen. Thời Thuấn đùa giỡn một hồi, cảm nhận được ánh mắt từ nơi đó, khẽ hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Bọn họ không thấy có lỗi với lương tâm sao, mấy chục nhà liên thủ đối phó cậu, tuy biết xấu hổ nhưng không muốn bỏ lỡ cơ hội dẫm lên người khác."
Hắn tùy ý bấm di động nói "Chậc chậc": "Hậu viện hội của Phương Trình Băng cũng đưa ra thông báo rồi. Đoán chừng hắn đã báo cho công ty. Được rồi, hắn vẫn còn có chút lương tâm." Vuốt lên vuốt xuống, "Còn có Lộ Sài Gia, Trang Thành, Trần Vu, Lăng Tiểu Lâu, Hi Tư Viễn... á đù, liên minh 34 quốc gia đã trở thành liên minh 27 quốc gia, vui không?"
Thấy Lê Kiều thật sự có vẻ không quan tâm lắm, liền cùng cậu đùa giỡn.
"Tôi nghĩ không cần đếm." Lê Kiều vừa uống cà phê vừa nói, "Từ góc độ của người hâm mộ mà nói, bọn họ không sai, không phải bọn họ công kích đối thủ cạnh tranh trong phạm vi cho phép được quy định sao? Anh cố ý kêu dừng lại, có khả năng những người hâm mộ lại nghĩ anh…” Cậu dừng lại, và tìm kiếm một từ thông dụng trên thế giới này, “…Thánh mẫu?”
Thời Thuấn sửng sốt: "Cậu không tức giận?"
"Tức giận cũng vô ích. Người hâm mộ và minh tinh cũng có chính kiến của mình, bọn họ không phải phụ kiện của người khác, chúng ta mỗi người đều có trách nhiệm của mình." Lê Kiều hồi tưởng lại lúc Tiểu Hoàn rơi nước mắt, hơi xuất thần "Họ đã bỏ phiếu nhiều nhất có thể, thì tôi sẽ cố gắng hết sức để thực hiện những gì mà họ đã trao."
"Mặc dù như vậy, tôi không nghĩ ngăn cản bọn họ sẽ trở thành thánh mẫu." Thời Thuấn nói, "Công kích đối phương thì hãy công bằng chính trực kêu gọi một 1 chọi 1. Chứ sau lưng thảo luận rồi mấy chục nhà cầm nhựa cây đánh người, chuyện quỷ gì vậy?"
"Ngay từ ngày đầu tiên tôi ra mắt, ông chủ công ty đã nói với tôi một điều." Thời Thuấn nghiêm mặt đặt điện thoại xuống, "Không cần đoàn kết."
"Bởi vì đoàn kết là tự ăn áp bức."
*
Máy bay ù ù cả một vòng bay về phía Bắc, để lại vệt khói trắng dài giữa biển mây.
Khi khởi hành, họ đi chuyến buổi tối, ngoài cửa sổ chìm trong bóng đêm mù mịt, nhưng chiều nay khi họ cất cánh, ngoài cửa sổ nắng chói chang, biển mây hiện ra tầng tầng lớp lớp như chiếc váy của người thiếu nữ, đan xen giữa màu xanh trắng và xanh đậm, nếu không nhìn chằm chằm vào hình dạng của một đám mây nào đó, bạn khó có thể cảm nhận được mình đang bay.
...Bên cạnh đó, có một sự khác biệt nữa.
“Một ly cà phê đen cảm ơn.” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng quen thuộc truyền đến bên cạnh, “Em muốn uống gì?”
Lê Kiều chớp chớp mắt, nhớ tới ly cà phê vừa mới uống xong, lắc đầu: "Tôi không khát."
Nữ tiếp viên đẩy xe qua, lộ ra khuôn mặt của Thời Thuấn đang ngồi phía bên kia lối đi, đang muốn nhìn bọn họ, Thẩm Phong lại đột nhiên đưa tay lau nhẹ khóe miệng Lê Kiều.
Thời Thuấn lập tức mở to mắt, mặt Lê Kiều cũng nóng bừng, nắm lấy tay Thẩm Phong kéo lại, dùng sức nói: "...Anh làm gì vậy?"
Thẩm Phong giơ ngón tay cái cho cậu xem: “Em uống Cappuccino trước khi lên máy bay à? Bọt sữa còn chưa được lau sạch.”
Lê Kiều ước gì ngón chân mình có thể chạm đất mà chạy trốn, vội vàng giật lấy túi khăn giấy ướt mà tiếp viên hàng không đưa cho, lau miệng mấy lần, lau đến mức cả đôi môi đỏ ửng lên: “...Hiểu rồi, cảm ơn PD! "
Lê Kiều ngữ khí cứng ngắc, Thẩm Phong tựa hồ cũng không có chú ý tới, nhàn nhạt nhấp một ngụm cà phê, nói: “Thật đáng tiếc trên máy bay không có cappuccino.”
Lê Kiều: "..."
Một người thích uống cà phê đen mà nói ra lời đáng xấu hổ như vậy, chẳng lẽ là đang chọc quê cậu sao??! Đúng không?
Thẩm Phong lại động, Lê Kiều lập tức lo lắng tránh sang một bên —— những lúc như vậy, cậu rất nhớ nô lệ nhỏ hệ thống của mình, nó ngoan ngoãn lại còn nghe lời, đương nhiên có thể giải tỏa căng thẳng của cậu nữa, rồi đưa ra chủ ý, nhưng mà đa phần là chủ ý xấu, hà tất phải làm khó người độc thân từ trong bụng mẹ trời ơi.
Lê Kiều bó gối, yên lặng nắm lấy góc áo khoác bóng chày, khóe mắt không khỏi đảo về phía mặt Thẩm Phong.
Đối với cậu mà nói, khuôn mặt này giống như một chiếc bánh nhỏ khiến cậu lúc nào cũng chảy nước miếng, lúc đầu cậu có thể tự nhủ rằng chiếc bánh này không phải chiếc bánh kia, có thể cưỡng lại sự cám dỗ.
Nhưng chiếc bánh nhất quyết tự mình xé vỏ bọc, để cậu ngửi thấy mùi thơm trên người, phần nhân mềm xốp, cùng lớp kem tươi ngọt ngào, khiến cậu càng ngày càng thấy chiếc bánh trước mặt giống như người mình thích, nếu thật sự chịu không nổi, có thể thử một lần...
Làm thế này ai chịu nổi?
Điều duy nhất Lê Kiều có thể dùng để an ủi chính mình, chính là Thẩm Phong tuy mọi phương diện đều giống sư huynh của mình, nhưng vẫn có điểm một trí mạng!
—— Làm sao sư huynh có thể thích cậu?!
Vẫn là bộ dạng lẳng lơ, ngang ngược, háo thắng muốn lập tức đấu với cậu... Sư huynh lạnh lùng cao quý như hoa sơn làm sao có thể tan vỡ cơ chứ?
Dựa vào điểm này, mặc dù trong lòng Lê Kiều đã thuyết phục thành công chính mình, nhưng khi Thẩm Phong không báo trước mà áp sát, Lê Kiều lập tức theo bản năng rụt người, nói: "... Anh lại định làm gì nữa?!"
Hơi thở của Thẩm Phong mang theo mùi thơm lành lạnh, trầm giọng nói: “Tôi giúp em kéo màn che xuống, em không buồn ngủ sao? Bao lâu rồi không được ngủ ngon.”
Lê Kiều trước đây không muốn gặp Thẩm Phong, vì vậy lúc đi tìm bà Thẩm cũng kêu anh đừng có tới, Thẩm Phong quả thực không đến, nhưng Lê Kiều cũng biết rằng anh ấy có ý tốt cho hành trình của cậu.
Lê Kiều lúc này mới thả lỏng tinh thần, cơn buồn ngủ bị cưỡng ép đã lâu thật sự trào dâng, cậu dùng tay che miệng ngáp một cái, tay kia đè quai hàm Thẩm Phong, đẩy mặt anh ra: “...Vậy thì đừng lại gần như thế, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh đâu."
Đối diện với khuôn mặt này, thật dễ dàng khiến đầu óc mình trống rỗng mà.
Thẩm Phong nghe vậy, nụ cười trong đôi mắt luôn tươi cười của anh nhạt đi, một lúc sau anh rút tay về, đè nén đau đớn trong lòng, ngoan ngoãn quay mặt đi: “Vậy em nhắm mắt lại ngủ đi, sẽ không cần nhìn nữa..."
Đôi vai anh chợt chùng xuống.
Thẩm Phong gần như nín thở trong giây lát, không dám cử động, khóe mắt liếc xuống.
Lê Kiều thật sự nhắm mắt lại, lông mi dài dưới mắt tản ra hai cánh quạt nhỏ trong bóng tối, cậu nhẹ nhàng ghé vào bả vai Thẩm Phong, ngữ khí bình thường lười biếng, lại xen lẫn chút ngượng ngùng khó phát: “Bổ sung chút. Anh ngày xưa cứ nhắm vào cậu ta, ghen à?"
Thẩm Phong khẽ thở hắt một hơi, nửa bóng người của anh được phản chiếu lên cửa sổ máy bay.
"……Đúng."
Khóe miệng Lý Kiều giật giật, lại bị chính mình đè xuống. Trong lúc bay lượn lờ tiếng vo ve, đối với cậu mà nói đây như biện pháp thôi miên siêu cấp, không bao lâu ý thức của cậu liền rơi vào trạng thái xuất thần, nhưng cậu lại mơ hồ cảm thấy, mình đã quên cái gì thì phải?
Quên đi, chắc không sao đâu, đi ngủ thôi.
Đối diện với lối đi của họ, Thời Thuấn, đang cầm một tờ tạp chí che mặt, muốn tự móc mắt mình ra:...Cứu với!