Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 56



Lê Kiều không từ bỏ nhiệm vụ, nhưng cậu quyết tâm đá nó vào góc ăn tro, không phải chỉ là nhiệm vụ phụ thôi sao? Giả vờ nó không tồn tại là được.

Vì lý do này, cậu mới không vui đem bộ đồ khủng long bằng nhung lông của hệ thống lột bỏ, thay vào đó một chiếc áo choàng bụi bặm, nhét vào tay nó một cái chổi, cố gắng để nó cosplay tên tạp dịch bị thất sủng ở sư môn cũ.

Hệ thống cầm chổi khóc rống lên: "Chủ nhân, bé sai rồi? Bé không dám tiện tay nữa..."

Lê Kiều khẽ mỉm cười: "Năm mới, không khí mới, thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn. Chủ nhân không cho mày trang bị mới sao được? Để người ta nói tao ngược đãi hệ thống thì buồn lắm."

Hệ thống kêu bíp một tiếng, giả vờ đoan chính như con dâu chọc giận mẹ chồng, bắt đầu ở trong không gian thần thức mà quét tước dọn dẹp, ý đồ làm Lê Kiều mềm lòng.

Lê Kiều nhìn th@n thể trắng nõn mũm mĩm của nó, thật sự cảm thấy để nó vận động nhiều hơn cũng không tệ, liền coi tiếng vo ve của nó làm âm thanh nền, dùng tay tùy ý thao túng dòng tin tức trong không gian.

Có lẽ là bởi vì trước đó hệ thống giải thích về nhiệm vụ phụ, trang chính của luồng thông tin vẫn nằm trong danh sách siêu thoại CP của Weibo.

Khỏi phải nói, con người thời nay đúng là "cái gì cũng làm được", trong danh sách CP có thần tượng nhóm nam, nhóm nữ, cặp đôi đóng chung phim và được fan ràng buộc từ đó, có cả những cặp đôi từng tham gia chương trình tạp kỹ về tình yêu, thậm chí CP không phải người cũng có, mèo cùng chó vượt qua định kiến giống loài tạo thành một CP.

Lê Kiều nhìn lên vị trí số một danh sách, đây là cặp đôi xuất hiện trong bộ phim thần tượng ăn khách năm ngoái, nam tên "Vọng", nữ tên "Tử", họ cùng nhau ghép lại thành "Vượng Tử CP". Bên cạnh siêu thoại của "Vượng Tử" hiển thị "106,1 vạn sữa bò*", Lê Kiều nhanh chóng nhận ra, hai người này đang sở hữu đến hơn 100 vạn fan CP.

(*Vượng Tử là tên một loại sữa bò bên Trung Quốc. Chắc là tên fandom của cp này tên sữa bò đó.)

Sau đó, cậu nhanh chóng search lại siêu thoại "Trời trong nắng ấm" mà mình đã xem trước đó, nhìn thấy con số 5,9 vạn trên màn hình rồi thở phào nhẹ nhõm.

Từ bỏ nhiệm vụ phụ này quả thực là quyết định sáng suốt, chỉ còn ba tuần nữa là đến chung kết, người hâm mộ chênh lệch gấp 20 lần, cậu không thể đuổi kịp fan CP của mấy thần tượng nổi tiếng khác!

"Không nhất định là như vậy, chủ nhân." Hệ thống nhặt một cái giẻ rách buộc lên trán, nhìn càng ngày càng giống mấy người giúp việc trong nhà."Để đứng nhất trong bảng CP thì còn phải xem chất lượng hoạt động của siêu thoại. Mấy bộ phim như thế này, fan CP toàn là account chết. Hiện tại, chỉ cần cậu và công chính liều mạng phát đường, siêu thoại có thể đạt được giá trị hoạt động siêu cao trong khoảng thời gian ngắn, vậy là có thể phản công rồi!!"

Lê Kiều: "..."

Cậu chậm rãi hỏi: "Mày có thể nhìn ra thần thức của tao dao động sao?"

"Không có." Hệ thống thành thật nói: "Nhưng mà chủ nhân đang dùng thông tin do tui cung cấp, dùng tinh thần cảm đọc thông tin lưu chuyển, chẳng khác nào chà xát thần kinh trong não của tui... Người ta muốn đoán cũng không khó."

Lê Kiều: "..." Gân xanh trên trán khẽ giật, cậu trong nháy mắt rút đi thần thức.

Hệ thống lúc này mới ý thức được mình xong rồi, lại nhào lên ôm lấy chân giường: "Chủ nhân, chủ nhân, tui sai rồi, người ta hoàn toàn không có ý định dò ​​xét thần thức của cậu mà, tui cam đoan lần sau cậu cào cào, sẽ tập trung quét nhà, không làm phiền nữa đâu... Chủ nhân, tui không phải là áo bông nhỏ tri kỷ, sủng vật đáng yêu cậu quan tâm nhất sao?? Không phải sủng vật, thậm chí đến nô lệ cũng không phải hả???"

Hệ thống vừa hô vừa đánh, bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi nhỏ xuống tèm lem.

Lê Kiều: "..." Cậu thật sự không định cùng tiểu nô này tranh cãi nhiều như vậy, liền ném một xấp giấy qua, ho khan một tiếng, tùy ý chuyển đề tài: "...Được rồi, nói tiếp, siêu thoại của tao và Thẩm Phong tại sao lại gọi là "Trời trong nắng ấm"?

"Ồ!"Hệ thống bắt lấy túi khăn giấy mà Lê Kiều ném qua, biết ký chủ không thèm để ý, lập tức lau nước mắt, vui vẻ giải thích: "Bởi vì trong giới lưu hành cách đặt tên cho CP như vậy, hai người mỗi người ghép một chữ trong tên thành cụm từ có hàm ý hoặc thành ngữ, trông có văn hóa lắm~"

Nó chớp chớp đôi mắt to tròn nói: "Cũng giống như các cậu vậy. Thẩm Phong lấy chữ "Phong", còn chủ nhân lấy chữ "Lê", ghép chúng lại với nhau, "Phong", ừm, và "Lệ" không phải là ra rồi sao!"

Ồ, thì ra là "Phong" cùng "Lệ".

...Đợi một chút, Phong với Lệ gì cơ?

"Hệ thống." Im lặng nửa phút, Lê Kiều mới lên tiếng.

"Hở?"

"Mày có thể đánh sập luôn cái siêu thoại này vào không?" Trong nụ cười lạnh lùng của Lê Kiều mang theo mười phần thành khẩn "Cứ sử dụng kỹ năng hack của mày đi, hack rồi thì không cần quan tâm nữa."

"..." Hệ thống nói, "Chủ nhân, nói thật cho cậu biết, ngắn ngủn năm giây, tui từng thực sự yêu thích công việc làm quản gia này QAQ."

*

Sốt ruột thoát khỏi danh sách CP, Lê Kiều thực sự cần phải đi rửa mắt, vì vậy cậu lựa chọn nhấp vào siêu thoại của mình.

Siêu thoại nhà mình quả nhiên là minh chứng rõ ràng để rửa mắt, nhưng Lê Kiều chỉ nghĩ lần này cũng giống như lần trước, siêu thoại sẽ tràn ngập những bức ảnh đẹp như "Bình minh mộng mơ" từng đăng, nhưng lần này, cậu ở siêu thoại nhìn đến hoa cả mắt cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu.

Chỉ xét về khía cạnh hội họa, đã có vô số phong cách khác nhau, có những bức tranh sử dụng màu nước tuyệt đẹp với màu sắc lộng lẫy, phong cách phương Tây mỹ lệ và phong phú, nhân vật phản diện phiên bản Q cực kỳ đáng yêu và sống động chỉ với một vài nét phác họa.

Ngoài ra còn có các clip khác nhau, sân khấu của "khuynh thành" được biên tập lại trông khá lạ mắt, kèm theo các loại nhạc nền và một số mẩu chuyện vặt thường ngày của Lê Kiều. Chỉ cần thay đổi bgm là một phong cách hoàn toàn mới xuất hiện. Còn có một số nhà cắt ghép video đã giới thiệu trang web với độ truy cập phổ biến chuyên đăng tải video. Lê Kiều theo liên kết do Scissorhands cung cấp và nhận ra những video này đều có số lượt xem rất cao, hơn năm triệu lượt xem cho video có lượng truy cập cao nhất.

Lê Kiều nhìn thoáng qua hàng loại video trên trang web, bình luận ngập màn hình "Các đạo hữu nghe lời khuyên dùm đi, cái này có gì hay đâu mà xem!!!", cậu hơi nhíu mày, tiếp tục đọc, sau đó mới phát hiện, dòng tiếp theo là: "Tôi đã xem nó hơn 600 lần rồi, chả cuốn gì hết!"

Lê Kiều: "..."

Cậu thỉnh thoảng cũng đọc bình luận trên Weibo và siêu thoại, nhưng Weibo giống như chia thế giới thành các ô nhỏ hơn, trông như đang "bao bọc những thứ dễ thương", đem người có chung sự yêu thích về cùng nhau, vì vậy Lê Kiều có thể nhìn thấy nhiều bình luận hơn từ fan của chính mình.

Trên một trang web đăng tải video tương đối cởi mở và toàn diện, sau khi một video được phát hành, mọi người đi ngang qua đều có thể lựa chọn bỏ qua, xem hay thậm chí là để lại các bình luận gay gắt, vì vậy lần này Lê Kiều đã nhìn ra được một cảnh tượng khác:

[Tôi là đàn ông, nhưng mà tôi đã xem sân khấu của một nhóm nam đến trăm lần, thậm chí còn download, điều này có bình thường không?]

[Ngốc nghếch! Đây mới là thứ mãnh nam* nên xem!!]

(*Đại khái là mấy ông con trai mạnh mẽ, nam tính.)

[Trước khi tôi nhấp vào video này, tôi nghĩ rằng mình thích phụ nữ, nhưng sau khi tôi nhấp vào, tôi nhận ra rằng mình thích những người xinh đẹp.]

[Anh ấy hát rất hay, không, đôi chân của anh ấy rất đẹp!]

[Không chỉ có đôi chân, mà cả khuôn mặt của anh ấy (sau lớp quần áo phụ nữ) hoàn toàn dựa theo quan điểm thẩm mỹ của tôi, trong trẻo và tràn ngập khí chất vương giả, mỹ lệ nhưng lại lạnh lùng, giờ tôi đã hiểu câu "Diễm nhược đào lý lãnh nhược băng sương" được viết trong tiểu thuyết rồi, đệt đệt đệt tại sao nữ thần của tôi lại là đàn ông!]

[Giới tính quan trọng gì, có lẽ anh em chúng ta nên thử theo đuổi một nhóm nhạc nam...]

[Tôi trực tiếp bày tỏ sự tự tin, chào vợ!]

...

Khóe miệng Lê Kiều khẽ nhếch: cậu thiết kế phần giả trang, chỉ vì cảm thấy sân khấu cần thêm sự bất ngờ, hơn nữa, lấy cảm hứng từ hậu bối nhà họ Võ, quần áo và váy vóc của nữ sinh đều rất đẹp, mà những thứ xinh đẹp luôn được kết nối với nhau. Việc thu hút những đối tượng ngoài mục tiêu của nhóm nam hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu...

Vừa mới rời khỏi trang web, liền nghe thấy có người gọi mình: "Lê Kiều!"

Lê Kiều mở mắt rồi chống người ngồi dậy, và nhận ra người đang đứng ở cửa là Thời Thuấn. Lê Kiều ngủ không khóa cửa, Thời Thuấn mới gõ hai lần, cửa đã tự động bật ra, liền một chân bước vào, một tay đặt lên nắm đấm cửa, ngẩng đầu gọi Lê Kiều.

Lê Kiều xoa xoa tóc của mình, uể oải ngồi dậy nói: "Làm sao vậy?"

Khoảng thời gian nhàn nhã nhất của các thực tập sinh chỉ có sau khi công diễn kết thúc, chưa phát động nhiệm vụ mới mà thôi. 

Lê Kiều ngủ đến chiều, cùng những người khác đại khái cũng không khác biệt lắm, lúc này, từ hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đi đi lại lại, tiếng xoong nồi va chạm, tiếng nói chuyện vang lên theo tiếng mở cửa của Thời Thuấn. Mùi thơm của một số loại thực phẩm tràn vào. Lê Kiều, người rõ ràng đã tích cốc, lại cảm thấy đói ngay lập tức.

“Thẩm PD muốn mời tất cả các thực tập sinh ăn lẩu!” Thời Thuấn nói.

Công viên điện ảnh và truyền hình là một khu đào tạo khép kín, cách đây không lâu, các thực tập sinh được về quê ăn tết trải nghiệm món ngon trong hai ngày, kết quả là sau khi trở lại Trình Hiểu Âu liền nói nhiều người đã béo lên, để tăng cường sức mạnh cho idol quản lý cơ thể, họ phải kiểm soát chế độ ăn uống của mọi người.

Vì vậy căn tin ngày ba bữa chỉ có canh và ít nước, thậm chí một chút thịt cũng không có, hay nói “được rồi mất” còn đau hơn là không bao giờ có được. Nhóm thực tập sinh đau hận thấu trời, trong giấc mơ cũng nhịn không được mà kẹp chặt hai miếng thịt của bạn cùng phòng, tất cả đều là thịt.

Sự đãi ngộ lần này của Thẩm Phong sẽ được mọi người khắc ghi trong tâm hồn, ngay cả Thời Thuấn cũng vô thức lau nước bọt không tồn tại trên khóe miệng, “Một lúc nữa chúng ta tập hợp ở phòng hội nghị, tôi tới nói cho cậu một tiếng. Còn nữa, chắc là sẽ có phát sóng trực tiếp, cậu, cậu nhớ thay quần áo."

Thời Thuấn luôn bất cẩn và vô tâm, vì vậy tình huống hắn bế tắc ngay cả khi nói chuyện, trong mắt Lê Kiều cũng đặc biệt dễ thấy. Trong khi lười biếng ngáy ngủ, Lê Kiều nhướng mi, thoáng thấy yết hầu của Thời Thuấn khẽ lăn qua lăn lại, nhất thời có vẻ không tự nhiên.

"Chủ nhân, husky có phải hay không gặp vấn đề?" Hệ thống trong lòng gào thét, "Không phải chứ, tui có hảo cảm với hắn lắm!"

“Có chút kỳ quái, nhưng tao cũng không biết nguyên nhân.” Lê Kiều nói: “Chắc là không tệ, chỉ cần chuẩn bị tinh thần, quan sát thêm một chút.”

“Ách, được, lát nữa tui sẽ giám sát hắn!” Hệ thống nắm chặt nắm đấm.

“Đã rõ, cám ơn huynh đệ.” Lê Kiều như thường lệ lười biếng hướng Thời Thuấn cười cười, “Lát nữa tôi thay quần áo xong sẽ qua tìm anh?”

Thời Thuấn đứng ở cửa, không biết vì sao lại ngẩn ra hai giây, sau đó sờ sờ lỗ tai nói: "Ôi chao, được! Tôi trong phòng chờ cậu!"

Sau khi Thời Thuấn rời đi, trong lúc Lê Kiều bước xuống giường và thay quần áo, cậu khẽ nhíu mày: cậu luôn cảm thấy mình có con mắt nhìn người khá tốt, càng tin tưởng Thời Thuấn hơn, nên xếp hắn vào hàng ngũ bạn bè. Nếu Thời Thuấn có vấn đề, cậu nhất định sẽ thất vọng...

Lê Kiều đi tắm, từ trong tủ lôi ra được chiếc áo hoddie in hình màu đen và một chiếc quần jean rách màu trắng đã giặt sạch, vì tóc được tạo kiểu cẩn thận từ đêm hôm trước, lại thêm gel vuốt cho ma mị, nên hôm nay tỉnh dậy không dễ thuần hóa mà đung nữa nó nữa.

Lê Kiều muốn đội mũ lưỡi trai, nhưng lại cảm thấy cởi ra sẽ không có chỗ để trong phòng, dễ bị dính mùi lẩu, vì vậy cậu chỉ kéo mũ hoddie lên rồi đi tìm Thời Thuấn.

Thời Thuấn nhìn thấy cậu thì không khỏi ngạc nhiên: "Cậu, cậu ăn mặc như vậy?"

“?” Lê Kiều cũng sửng sốt.

Với sự phát triển của tu vi, dung mạo tuy không đạt được đến thời kỳ đỉnh cao của Ma Tôn mà cậu từng sở hữu, nhưng cũng rất gần rồi. Để mà nói không dựa trên bất kỳ cảm xúc nào, khuôn mặt này từ nhỏ đến lớn gây biết bao là chuyện, cậu vốn cho rằng dung mạo của mình cũng được, không đến mức vừa thay quần áo liền trở nên kinh khủng đi, đúng không?

Lê Kiều: "Không đẹp?"

"Không không không, rất đẹp trai!" Thời Thuấn chần chờ nói: "Chỉ là đẹp trai quá mức rồi..."

Lê Kiều vẻ mặt nghi ngờ, Thời Thuấn như ý thức được cái gì, vội vàng hắng giọng nói: "Tôi buồn ngủ nên xà lơ thôi, ở chỗ này nói nhảm, cậu đừng để trong lòng... Lẩu hẳn là nấu xong rồi, đi đi đi. Đi sớm một chút, nói không chừng còn có thể gắp mấy đ ĩa thịt!"

Thời Thuấn từng rất thích ôm vai Lê Kiều, giống như một tên thẳng nam và người anh em tốt của hắn ta, nhưng hôm nay lúc hắn nói "đi, đi, đi", hắn chỉ dám nắm lấy tay áo Lê Kiều, nói là nắm cũng không đúng, ngón cái và ngón trỏ của hắn xoay tròn mảnh vải nhỏ, nhẹ nhàng nhéo nhéo — nếu đổi cảnh, có thể trực tiếp đưa hắn kim chỉ để may vá thêu thùa.

Hệ thống cau mày chờ chiến: "Chủ nhân, hắn bị ai bám vào người sao?"

Lê Kiều lắc đầu, trong lòng nói: “Tao không cảm giác được linh hồn bị chiếm giữ, nhưng lại có cảm giác giống như nó đang bị cái gì kỳ lạ ảnh hưởng, loại ảnh hưởng này thường không chỉ xảy ra với một người, đi thôi, vào phòng xem những người khác có gặp trường hợp tương tự không”.

Lê Kiều đến phòng họp... sự kỳ lạ này không phải chỉ xảy ra một, hai hay ba người nữa.

Trước khi vòng loại cuối cùng diễn ra, số lượng thực tập sinh là 35 người. Ôn Nhất Hàm rút lui, Nguyên Ninh bù vào, cuối cùng vẫn còn 35 người. Trong số những người này, Lê Kiều đã tiếp xúc khoảng một nửa trong số họ, ngoại trừ thành viên đội "khuynh thành", cũng như Thời Thuấn, Phương Trình Băng, Trang Thành và Trần Vu, cậu có chút quen thuộc, còn lại hầu hết chỉ là chỉ gật đầu chào hỏi.

Hơn nữa, khí thế của cậu lúc đi lên quá nhanh, quá mãnh liệt, việc cậu bị fan hâm mộ vây đánh ai cũng biết, mặc dù là fan làm, nhưng đại đa số tuyển thủ cũng đều lựa chọn đồng ý.

Trong trận chiến sinh tồn, Lê Kiều có thể hiểu, cũng có thể thông cảm cho những người tồn tại ý nghĩ thù địch với mình, chỉ nhằm cơ hội để đạp cậu xuống.

Nhưng hôm nay phạm vi "thực sự không bình thường" ——

Lê Kiều vừa vào cửa, các thực tập sinh có mặt trong phòng liền chú ý đến cậu, những người đang gắp bò béo, lòng bò, tôm đều chuồn đi, ngồi lại bàn với phong thái dịu dàng, cung kính, tao nhã đầy hiền hòa. Ngồi mà hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, dè dặt như đang dự hội thảo.

Lê Kiều đang muốn ngồi xuống, lại có người kéo ghế ra hộ cậu, trước mặt Lê Kiều có rau nấm, hắn liền quay đầu kỳ công giúp cậu đổi thành thịt bò, cừu, heo, hải sản, Lê Kiều muốn ăn thử hàu, có người chủ động dò hỏi cậu có muốn bóc vỏ hộ không, thời điểm hỏi bên tai còn hơi phiếm hồng...

Lê Kiều trong lòng nói: "Tao đã từng gặp thận yêu ở Nguyên Anh kỳ, chúng nó tạo ra ảo cảnh, là người bình thường sẽ khó lòng phân biệt, nhưng bọn nó hẳn là không nên xuất hiện tại thế giới nhỏ này. Chẳng lẽ linh khí sẽ được hồi sinh và thế giới trở nên hỗn loạn?"

Hệ thống: "Không, chủ nhân, hệ thống không nghĩ như vậy..."

"Huấn luyện viên Cung và PD đã trở lại!"

Thẩm Phong đi mời huấn luyện viên cùng đạo diễn khác đến ăn tối, hành lang có các thực tập sinh canh giữ, vừa thấy bóng dáng của bọn họ thì vui mừng chạy lại báo cáo.

Lê Kiều trong miệng còn ngậm một miếng cá viên bọc trái tim, nghe vậy không cẩn thận cắn mạnh một cái, nước trong viên cá bắn tung tóe lên người đối diện.

Người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo phông trắng in hình nhân vật anime, đang lén lút nghịch điện thoại di động dưới gầm bàn, khi nước cá viên bắn trúng quần áo của anh ta, trên chiếc áo phông chữ T màu trắng liền in lên vệt súp rõ ràng.

Lê Kiều vội vàng đứng dậy rút khăn giấy đưa cho hắn: “Thật xin lỗi, quần áo cậu bao nhiêu tôi đền cho, nếu không tôi mang về giặt cho cậu…” Dù sao cũng chỉ cần dùng bùa tẩy rửa mà thôi.

Mặt người đàn ông đỏ bừng không hiểu nổi, thấy Lê Kiều vất vả giúp mình lau quần áo, hắn ta vội vàng đứng dậy: “Không cần, tôi tự làm được, quần áo rất rẻ, cậu không cần đền... "

Tõm một tiếng.

Điện thoại di động của hắn rơi vào nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút.

Lê Kiều không biết điện thoại di động của hắn có chống thấm nước hay không, lập tức thò tay vào trong nồi lẩu nhấc điện thoại lên. Những người khác chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, trong nháy mắt Lê Kiều đã nhấc được chiếc điện thoại di động bốc khói nghi ngút ra.

“Xin lỗi.” Lê Kiều ra quyết định, gần như trong nháy mắt hong khô chiếc điện thoại dính đầy nước, sợ mình không khống chế được độ lớn nhỏ mà đốt trúng mạch điện của người ta. Thuận tay nhấn mở màn hình, kiểm tra một lượt "Cậu yên tâm..."

Sau đó, cậu nhìn thấy hình nền.

Là hình của Lê Kiều, nói chính xác là Lê Kiều trong trang phục nữ ở công diễn ba. Lúc này cậu đang ngồi ở đầu cầu thang xoắn ốc màu trắng, ánh đèn sân khấu chiếu vào nửa khuôn mặt, làn da cùng lông mi tỏa ra ánh sáng gần như trong suốt. Mái tóc dài tung bay trong gió, kiều diễm mà lạnh nhạt, giống như một thanh kiếm đơn độc đứng trên đỉnh núi.

Ngoài ra còn có hình account của "Bình minh mộng mơ" ở góc bên phải, cực kỳ rõ ràng.

Chàng trai đối diện che mặt, ngồi thụp xuống, dựa vào vai người bên cạnh khóc thảm thiết.

Lê Kiều: "..."

Hệ thống: "Chủ nhân, vừa rồi tui còn chưa nói xong, tui cảm thấy bọn họ là thích cậu trong trang phục nữ đó."

Lê Kiều không bận tâm riêng tư hay không riêng tư, trực tiếp lục lọi trong đầu, tìm được đoạn chat vừa rồi của nam sinh và bạn mình: “Từ tối qua tôi đã nảy ra một giả thiết táo bạo, chẳng lẽ là Lê Kiều nữ cải nam trang trà chộn vào đây? Đừng nghĩ giả thiết này dở hơi, nó đã được rất nhiều anh em công nhận rồi, và giờ đến bạn! Cái gì, hỏi tôi bằng chứng? Nhìn ảnh dùm, vẻ đẹp tỏa sáng như thế này, đàn ông chắc không có được!!!”

Lê Kiều: "..."

“Cậu nghĩ như vậy dễ hiểu hơn nhiều.” Hệ thống nói, “Lời muốn nói lại không muốn nói, động tác muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu nhưng lại có chút dè dặt, nỗ lực thể hiện bản thân trước mặt cậu, tay muốn sờ rồi lại rút... ù ù ù, tuổi trẻ mới cảm động làm sao, đây là mùi vị của mối tình đầu nhể?!"

"—— Việc sử dụng điện thoại di động bị cấm trong cuộc thi."

Thẩm Phong không biết từ lúc nào đã đứng phía sau họ, đem thủ phạm từ trong tay Lê Kiều đoạt đi, không để ý đến nam sinh phía đối diện sắc mặt chìm xuống, khóc rống lên "Tịch thu, lần này là cảnh cáo."

*

Lê Kiều đã có một bữa lẩu vô vị.

Thảo nào ngay cả người đàn ông thẳng như sắt thép là Thời Thuấn cũng có thái độ kỳ lạ với cậu, nói "đẹp trai hơi quá" căn bản vì cậu đã phá hủy hình tượng nữ thần quyến rũ trong lòng hắn ta!

Nồi lẩu trước mặt đã thay nước lần nữa, thịt bò hầm, nấm hương, rau non, củ cải, mì, Lê Kiều thò đũa tới đâu lập tức sạch sẽ, không ai dám đụng đũa; nhưng mà một lúc sau, rất nhiều thức ăn cùng loại sẽ được đổ vào.

Tay cầm đũa của Lê Kiều khẽ run: trước đây cậu không sợ bị những người này đánh đấm, mắng mỏ, hãm hại, ngược lại khi bọn họ dỗ dành cậu, thương hại cậu, cẩn thận quan tâm cậu thái quá, da gà da vịt cậu không nhịn được đua nhau mà nổi lên.

“Huyễn cổ có tác dụng phụ sao?” Cậu trong lòng tức giận hỏi hệ thống, “Cần bao lâu mới có thể biến mất?”

“Tui, tui.” Hệ thống ngượng ngùng nói, “Những ghi chép về huyền học của các cậu, đối với hệ thống thiên về khoa học kỹ thuật như tui thì tui không biết nhiều ~~”

Lê Kiều đánh rơi đũa: "Tao ——" Người chung quanh nhất thời kinh hãi: "Làm sao vậy?"

Lê Kiều sắc mặt cứng đờ: "...Tôi no rồi."

Giữa một mảnh "À, để tôi đưa cậu về!",  "Không, không, đ ĩa này cậu còn chưa ăn xong kìa, để tôi đi!" "Cậu không phải đi cùng xx tới đây sao? Hắn cũng chưa ăn no, sao cậu không biết xấu hổ mà đòi đi trước hả?" Rộn vang ngập trời, Thẩm Phong đặt đũa xuống và lạnh lùng nói, "Ngồi xuống ăn đi."

Khi huấn luyện viên nói, im lặng lập tức bao trùm. Các thực tập sinh lúc này mới phát hiện ra chương trình vẫn đang được phát sóng trực tiếp, tuy rằng camera có thể không bắt được bọn họ, nhưng chút lộ liễu này của họ, có lẽ sẽ để lại ấn tượng không đàng hoàng cho PD.

"—— Tôi sẽ đưa đi."

... Ơ, vậy ra đây là nguyên nhân à?!" QAAAAQ!

*

Lê Kiều cảm thấy mình không cần đưa đón gì hết á.

Huống chi cậu cao đến 1m83, ở bất kỳ thế giới nào cũng trở thành chiều cao tiêu chuẩn, và còn giá trị thực lực, lấy toàn bộ tu vi hiện tại, yêu ma quỷ quái của thế giới nhỏ này xếp hàng ra cùng cậu đánh một trận, cậu cũng chỉ cần một bàn tay để đỡ.

Tuy nhiên, dù quay lưng lại, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng và khao khát của những thiếu niên trẻ tuổi đang "yêu", Lê Kiều thấy một mình đi càng thêm phiền toái, không bằng nhấc thêm một tấm gỗ đi cùng cho đỡ đơn độc.

Thẩm - tấm gỗ - Phong, rất uyển chuyển cởi áo khoác ngoài khoác cho Lê Kiều, nói với các thực tập sinh: "Sau khi ăn xong nhớ tập thể dục, chú ý quản lý thân thể, đừng vội trở về ký túc xá."

Thực tập sinh: QAQ

Bình luận trên phát sóng trực tiếp:!!!

"Công chính biết chọn đường đi quá, hắn rõ ràng muốn cùng cậu hai người một thế giới, một nhát gạ gục bọn họ." Hệ thống rải hoa ăn mừng, "Được rồi, siêu thoại CP của chủ nhân đã vượt qua 6 vạn người rồi!"

Lê Kiều nắm lấy áo khoác, mặt không biểu tình: "Được rồi, mày sắp bị tao cử đi Châu Phi đào than."

Tuy nhiên, những lời Thẩm Phong nói có phần nhắc nhở Lê Kiều, trên đường trở về ký túc xá, cậu nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ nhỏ trong công viên. Vào cuối mùa đông đầu mùa xuân, các cầu thủ bóng rổ trên sân một thân đồng phục bóng rổ và quần đùi, mồ hôi đầm đìa, hóc môn nam tính va chạm với nhau.

Cậu híp mắt chọc chọc hệ thống nước mắt lưng tròng nằm ở góc giường: "Kỹ năng bóng rổ bao nhiêu điểm?"

Sau đó ngẩng đầu hỏi Thẩm Phong: “Chơi bóng rổ được không? Nhân tiện anh dẫn tôi đi dạo hai vòng nha?”

*

Các thực tập sinh có chút sững sờ khi nhận được tin từ Thẩm Phong, rằng họ sẽ có một trận giao lưu bóng rỗ ngẫu hứng, khi hàng người đi vào sân, nhìn đến thân hình đang khoác trên mình bộ đồng phục bóng rổ, dùng dây cột tóc buộc gọn phần mái của Lê Kiều, biểu cảm ngay lập tức nứt toạc.

...Trả lại nữ thần cho tôi!

“Trả lại cho các cậu cũng được, thắng tôi rồi muốn làm gì thì làm.” Giống như nghe được tiếng lòng của họ, Lê Kiều từ trong rổ lấy ra một quả bóng, đè nặng trong lòng bàn tay, nghiến răng nói: “Nếu như các người đánh không lại, liền cút nhanh để tôi trở lại bình thường.”

Không, không, làm sao chúng ta có thể đánh nhau với nữ thần yếu đuối cơ chứ!

Các thực tập sinh một mặt thương tiếc, mặt khác lại không cho là đúng: Lê Kiều nhất định là trong cơn tức giận mới làm ra hành động như này, tay chân mảnh khảnh, làn da trắng nõn, bọn họ sẽ đau lòng đó!

Với nụ cười xấu hổ trên khuôn mặt, mọi người lắc đầu và lùi lại.

Thẩm Phong đứng sang một bên, đột ngột nói: "Cùng em ấy đánh, đội thắng sẽ cùng tôi ra ngoài quay ngoại vụ."

Lần trước "Âm nhạc vào tám giờ tối" lựa chọn những thực tập sinh ở top đầu, được phát sóng vào dịp Tết Nguyên đán, các thực tập sinh còn lại thường nhận được câu hỏi từ vị trí của người nhà kiểu: "Sao lại không có con?" Nghe Thẩm Phong nói, có người nhịn không được mà ngo ngoe rục rịch.

Mà Lê Kiều lại tiếp tục khiêu khích: "Làm sao, không ai dám luôn à, nhát gan thế?"

Có người xì xào bàn tán: "Có vẻ như cậu ấy thật sự muốn đánh", "Nhường cậu ấy đi, thắng ít thôi, đừng làm cho cậu ấy khóc"... Sau đó, họ bước ra đáp trả, bất lực thở dài: "Đến đây đi, cậu nhất định phải cẩn thận."

Lê Kiều đem khóe môi lạnh lùng câu lên, nhưng không nói gì.

Một giờ sau.

“100:0 rồi, dừng đánh thôi nhỉ?” Thẩm Phong ấn máy đếm.

Một thực tập sinh nào đó trong hội trường nghe thấy vậy, trong lòng sinh ra chút cảm xúc ấm áp: PD thực sự quan tâm đ ến họ...

Thẩm Phong tiếp tục nói: “Lê Kiều, em ghi bàn nhiều như vậy, tay không đau sao?”

Thực tập sinh: "..." Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt ngộ.

Lê Kiều xuyên qua "Thi thể" nằm ngổn ngang trên mặt đất, tùy ý xoa xoa cổ tay: "Hình như có chút."

Người nằm dưới đất thở ra nhiều hơn hít vào, mệt quá không đứng dậy được: Ủa gì, có chút...?!

“Làm sao vậy?” Lê Kiều xoay người, dưới ánh mặt trời buông xuống thản nhiên nở một nụ cười, “Giống nữ giả nam sao? Bình thường lại hết chưa?”

Hầu hết các thực tập sinh: Gật đầu như giã tỏi, hu hu hu, chúng tôi tỉnh rồi!

Rất ít thực tập sinh: bí mật lấy điện thoại dự phòng ra, nằm trên mặt đất hướng về phía mặt trời lặn và Lê Kiều nhấn nút chụp lại.

Lê Kiều đương nhiên chú ý tới, khó hiểu nói: "Người này làm sao vậy?"

Hệ thống: "Có lẽ... Điện thoại của hắn cần đổi hình nền mới qwq."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.