Ma Tồn

Quyển 1 - Chương 23



Hoa Lan nhỏ xem xét kĩ Đông Phương Thanh Thương từ trên xuống dưới, phát hiện không chỉ có mắt hắn biến thành màu đen, sát khí ngông cuồng tùy tiện cũng giảm đi rất nhiều. Tựa như…

“Đại ma đầu, ngươi bị thiên lôi đánh hoàn lương rồi sao?” Hoa Lan nhỏ ngây ngốc lên tiếng hỏi, đổi lại được ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Thanh Thương.

Đông Phương Thanh Thương chưa nói câu nào thì thiên lôi cuồn cuộn trên trời lại giáng xuống, đánh lên người hắn. Ánh chớp mất hút, nhưng nước trên người hắn vẫn còn lập lòe ánh sáng lam, một lúc lâu sau mới dần dần biến mất.

Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn trời, “Sao thiên lôi vẫn còn vậy, đại ma đầu, chẳng phải ngươi bày trận rồi à?”

Ma Tôn đại nhân hừ lạnh: “Bổn tọa bày trận không phải để đối phó với mấy đạo thiên lôi cỏn con này, muốn đánh thì cứ đánh.” Vừa dứt lời, lại một đạo thiên lôi nữa đánh xuống người Ma Tôn, nhưng hắn chẳng chút mảy may thương tổn.

Hoa Lan nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, vô cùng khó hiểu, “Vậy vừa rồi tại sao ngươi lại tập trung bày kết giới để đối phó với thiên lôi? Ta còn phải vất vả cõng ngươi trên núi xuống nữa! Ngươi nhìn đầu gối ta này!”

Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương nhẹ lướt qua đầu gối rách da của Hoa Lan nhỏ nhưng lại không hề chê bai nàng vô dụng, ngược lại còn im lặng một cách hiếm thấy, sau đó nói: “Trước đó bổn tọa nói rồi, có người đang yểm bùa, thiên lôi không phải là chuyện lớn, nhưng nếu kết hợp với chú thuật kia thì sẽ rất phiền phức.

Hoa Lan nhỏ chớp mắt, lập tức di chuyển sự chú ý, “Chú thuật đó vẫn còn sao?”

“Còn.” Đông Phương Thanh Thương quay đầu nhìn đầm nước vỗn dĩ trong suốt, nay lại trở nên đục ngầu, “Có điều không còn trên người bổn tọa nữa.”

Ý nói hắn đã dời chú thuật đối phương thi triển trên người mình xuống đầm nước à…

Chả trách nước lại đục, cây cỏ cũng khô héo. Có thể khiến sinh linh trên núi điêu tàn trong phút chốc, nhất định là chú thuật cực kỳ tà môn.

Nhớ lại cơn đau xé tim xé phổi trước lúc rời khỏi cơ thể Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ vẫn còn sợ hãi. Theo cảm nhận của nàng, chú thuật đó hình như khiến người ta ngày càng đau đớn, bởi vậy thời gian lâu dần, cho dù là Ma Tôn hắn cũng không chịu nổi.

Hoa Lan nhỏ ngoẹo đầu nhìn hắn, “Ngươi lợi hại như vậy sao lại bị người ta giở trò được? Từ khi ngươi hồi sinh đến nay gần như ta luôn ở bên cạnh ngươi, có thấy ai ra tay với ngươi đâu.”

Ma Tôn đại nhân nhìn Hoa Lan nhỏ, “Nếu ngươi cũng có thể phát giác, bổn tọa há để hắn ra tay được? Cơ hội duy nhất để thi triển chú thuật này trên người bổn tọa, đó là lúc bổn tọa hồi sinh.”

Hoa Lan nhỏ hiểu ra: “Là người của Ma giới! Nhưng mà… tại sao họ lại phải đối phó với ngươi? Chẳng phải các ngươi cùng là một giuộc người xấu sao? À, đúng rồi, bắt đầu từ thời Thượng cổ ngươi đã chẳng thích chung hàng ngũ với ai cả.”

Ma Tôn trong truyền thuyết là ma đầu độc lai độc vãng, tính cách lạnh lùng, cực kỳ ham đả đấu, Hoa Lan nhỏ gật đầu, “Chả trách họ lại yểm bùa ngươi để chừa đường lui, nếu là ta thì ta cũng làm vậy.”

Đông Phương Thanh Thương bật cười, “Nếu là ngươi? Vậy thì ngươi đã mất mạng lúc thi triển chú thuật.” Nói xong, khóe môi hắn cong lên nở một nụ cười nham hiểm gian trá, “Cũng to gan lắm mới dám thi triển chú thuật với bổn tọa. Nếu dùng chú thuật này thêm một thời gian nữa thì chúng cũng không có kết cuộc tốt đẹp đâu.”

Trên trời thiên lôi vẫn cuồn cuộn, lại mấy đạo thiên lôi nữa nối tiếp nhau giáng xuống người Đông Phương Thanh Thương, tuy hắn không bị thương, nhưng lại nhíu mày, “Ồn ào phiền phức quá, đi xuống dưới có một hang động, theo bổn tọa đi nghỉ một lúc.” Nói xong, hắn tự nhiên chìa tay cho Hoa Lan nhỏ.

Hoa Lan nhỏ thấy vậy ngây ra, nhìn gương mặt họa nước hại dân của Đông Phương Thanh Thương tim bỗng giật thót, má bỗng ửng hồng. Nàng “Ờ” rồi ngoan ngoãn bước tới nắm bàn tay to còn mang hơi lạnh của hắn.

Ma Tôn đại nhân bất động.

Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu, phát hiện hắn đang nhíu mắt nhìn nàng.

Hoa Lan nhỏ ngẩn người, “Sao vậy?”

“Kêu ngươi dìu bổn tọa.”

“… …” Hoa Lan nhỏ thẹn quá hóa giận, hất tay hắn ra, “Ngươi tự mình bò dưới nước lên được, tại sao còn phải bắt ta dìu?”

“Vì mệt.”

“… …”

Hoa Lan nhỏ đen mặt dìu người bị mệt đi về phía hang động hắn nói.

Mò mẫm trong bóng tối, dựa vào ánh sáng le lói từ kết giới Đông Phương Thanh Thương để lại trên người mình, lại nghe hắn sai khiến “qua trái, qua phải, lên phía trên một chút…”, cuối cùng nàng cũng dìu được Đông Phương Thanh Thương đến nơi hắn muốn.

Hoa Lan nhỏ rút tay về, hậm hực nói: “Ta giúp ngươi đến đây thôi, bây giờ ta phải sống cuộc đời mới, chúng ta hẹn ngày gặp lại nhé. À không, đừng gặp lại nữa thì hơn.”

Kết giới trên người Hoa Lan nhỏ phát ra ánh sáng lấp loáng, chiếu rọi gương mặt Đông Phương Thanh Thương đang dựa vào hòn đá. Lúc này môi hắn nở nụ cười hiếm khi không xen lẫn chút gian ác nham hiểm, hắn nói: “Đi đi.”

Giọng nói khàn khàn dừng bên tai Hoa Lan nhỏ, mang theo một thoáng dịu dàng khiến nàng mặt đỏ tim đập.

Hoa Lan nhỏ đè nén cảm xúc trong lòng, không dám nhìn hắn, quay người lại sờ vào tường, lần theo đường lúc đến chầm chậm đi ra phía ngoài.

Sau khi vòng qua mấy ngã rẽ, ánh sáng le lói trên người nàng hoàn toàn biến mất. Đông Phương Thanh Thương tựa đầu vào hòn đá, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nhưng chỉ yên lặng trong chốc lát. Sau đó tựa như đã liệu được, ánh sáng kia lại điên cuồng chạy về với vận tốc nhanh gấp ba lần lúc rời đi, miệng kêu gào chửi bới: “Đông Phương Thanh Thương! Tên khốn kiếp!”

Đông Phương Thanh Thương lại mở mắt, ung dung nhìn Hoa Lan nhỏ đang thở hồng hộc giận dữ đứng trước mặt mình, hắn cười: “Không đi nữa à?” Lời nói lại thoáng lộ ra vẻ tà ác.

Hoa Lan nhỏ lớn tiếng hạch hỏi: “Tại sao ta đi đến ngoài động thì kết giới biến mất? Suýt chút nữa ta bị thiên lôi đánh cháy đen rồi!”

Tên nào đó họ Đông Phương hờ hững đáp: “Hình như là vì sau khi ngươi rời xa ta quá năm trượng kết giới sẽ biến mất thì phải.”

Lời này còn vang to hơn tiếng thiên lôi đánh vừa nãy, nổ đến tận đáy lòng Hoa Lan nhỏ. Nàng ngây người nhìn tên nào đó, chả trách… chả trách lúc đó con ma này bằng lòng đặt kết giới trên người nàng, còn hắn thì thản nhiên hôn mê…

Uổng cho nàng ngây thơ tưởng rằng hắn tin tưởng nàng nữa chứ! Thì ra là vậy!

Hoa Lan nhỏ nghiến răng ken két, “Đông Phương Thanh Thương… ngươi đúng là…”

Ma Tôn đại nhân nhàn nhã tiếp lời, “Bổn tọa đương nhiên đúng là cơ trí.”

Hoa Lan nhỏ nổi cáu, “Bây giờ chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, ngươi còn nhốt ta ở đây làm gì?”

“Đương nhiên là làm trâu là ngựa, phòng lúc cần thiết.”

Rõ ràng là ngươi đang báo thù! Hoa Lan nhỏ mắng, “Ngươi cảm thấy trước đó ta ở trong cơ thể ngươi đã làm quá nhiều chuyện mất mặt, bởi vậy tâm lý không cân bằng! Bây giờ tìm được cơ hội nên liều mình báo thù ta!”

“Hiếm thật.” Đông Phương Thanh Thương từ tốn nói, “Coi như ngươi cũng sống thông minh được một lần.”

Hoa Lan nhỏ bị thái độ của hắn chọc giận, “Ta liều với ngươi luôn!” Nàng nhào tới phía trước, giơ hai tay bóp cổ hắn.

Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương sầm xuống, hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh được chiêu thức của Hoa Lan nhỏ, tay chỉ khẽ động là đã bóp cổ Hoa Lan nhỏ đang nhào tới như bóp một con vịt con, sau đó thân hình hắn chuyển động.

Hoa Lan nhỏ cảm thấy trời đất xoay chuyển, nháy mắt đã bị đè mạnh xuống đất, lưng cọ xuống nền đá cứng đờ, cũng may cơ thể Tạ Uyển Thanh vốn mặc khải giáp, khải giáp và tảng đá xù xì ma sát phát ra âm thanh chói tai.

Đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất, Hoa Lan nhỏ cảm nhận được sức nặng của Đông Phương Thanh Thương đè trên người mình.

Hắn đè nàng xuống, bóp cổ nàng, hơi thở phả bên tai nàng, mái tóc màu bạc từ hai bên tai hắn trượt xuống, giống như hai bức rèm thủy tinh, ngăn ra một khoảng không chật hẹp giữa hai người.

“Tiểu hoa yêu.” Giọng hắn nhẹ bẫng, “Ngươi hãy nhớ lấy, đừng vọng tưởng có thể dùng chút võ lực hèn mọn của ngươi để tấn công ta.” Ngón tay hắn vuốt nhẹ qua cổ Hoa Lan nhỏ, vết thương khiến cơ thể này tử vong vẫn còn ở đó chưa lành lại, thậm chí sau mấy ngày bôn ba đã bắt đầu thối rữa.

Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương đảo qua vết thương của nàng, có hơi phân tâm, trong khoảnh khắc hắn phân tâm ấy, Hoa Lan nhỏ bỗng giơ hai tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên trên, thả sức cắn mạnh lên cổ Đông Phương Thanh Thương như báo thù rửa hận.

Có thể cảm giác được nàng đã dùng hết sức mạnh toàn thân, liều mình cắn hắn.

Cơ thể của Ma Tôn cho dù bị thiên lôi đánh cũng không thấy thủng lỗ nào, huống gì hiện giờ Hoa Lan nhỏ chỉ là một phàm nhân, dù nàng dùng hết sức cắn thì đối với hắn có khi còn nhẹ hơn cả muỗi cắn.

Đông Phương Thanh Thương không đau nhưng lại ngẩn người đến thất thần.

Hắn đối địch chém giết không dưới vạn lần, địch thủ mạnh có yếu có, cũng không thiếu gì nữ nhân, nhưng chưa bao giờ có ai… dùng chiêu cắn để đối phó với hắn…

Mà còn là cắn vào cổ…

Ma Tôn đại nhân nhất thời ngạc nhiên đến mức quên kéo Hoa Lan nhỏ ra khỏi cổ mình.

Nhưng Hoa Lan nhỏ cắn đến mỏi miệng, răng nàng buông lỏng khỏi cổ Đông Phương Thanh Thương còn tay vẫn vòng qua cổ hắn, đầu vô thức chống lên cằm hắn.

Khoảnh khắc yên lặng bất chợt này khiến Đông Phương Thanh Thương có cảm giác bị người ta làm nũng.

Hắn chớp mắt, tìm lại thần trí, đang định lạnh lùng kéo Hoa Lan nhỏ ra, bỗng nghe một tiếng sụt sùi.

Trước khi hắn ra tay, Hoa Lan nhỏ đã buông hắn ra nằm dưới đất, lấy cánh tay che mặt, khóc rất đau lòng, “Ta có lỗi với ngươi chỗ nào, sao ngươi cứ luôn ức hiếp ta như vậy?”

Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, đôi mắt đen như gương phản chiếu ánh sáng từ kết giới trên người Hoa Lan nhỏ.

“Lúc mới bắt đầu ngươi nói đổi cơ thể ta là đổi luôn, những tai nạn sau đó, có lần nào không phải vì ngươi muốn giết ta nên ta mới buộc phải gây ra đâu. Bây giờ ta không dễ gì mới có được một cơ thể, định nghĩ cách quay về tìm chủ nhân, tại sao ngươi lại ức hiếp ta nữa? Sớm biết thì lúc ngươi hôn mê dưới núi, ta không nên cõng ngươi lên núi, dù sao ngươi cũng không để ta sống, ta nên chạy trốn cho xong, cho dù bị thiên lôi đánh chết cũng không để ngươi được lợi! Để ngươi nằm đó, tiếp tục tranh đấu với thiên và chú thuật gì đó cho rồi… hức hức… hu hu…”

Đông Phương Thanh Thương im lặng, sóng mắt khẽ động.

Hắn biết.

Lúc đó hắn hôn mê nhưng thần thức vẫn còn, hắn có thể nhìn thấy Hoa Lan nhỏ cõng hắn lên núi thế nào.

Tiếng sụt sùi của Hoa Lan nhỏ cứ kéo dài mãi, khi gần thấy sắp biến thành òa khóc hu hu, Đông Phương Thanh Thương chau mày nói: “Nếu không phải lúc đó ngươi ngoan ngoãn cõng bổn tọa lên núi thì hiện giờ ngươi đã hồn phi phách tán từ lâu.” Hắn xoay người lại ngồi sang một bên, “Dậy đi. Vừa nãy lúc ra khỏi đầm nước bổn tọa đã không giết ngươi thì sau này cũng chả buồn giết.”

Tiếng khóc của Hoa Lan nhỏ nín bặt, nàng chớp đôi mắt ươn ướt nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Sau này ngươi sẽ không giết ta nữa sao?”

“Sau khi thiên lôi ngừng thì ngươi có thể đi.”

Mắt Hoa Lan nhỏ sáng lên, sau đó lại rưng rưng muốn khóc, “Nếu ngươi định thả ta đi tại sao bây giờ không thả luôn, kéo dài kết giới trên người ta lâu một chút không được sao…”

Ma Tôn đại nhân liếc nhìn nàng, nhắm mắt lại, không định trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói: “Bổn tọa phải tĩnh tọa điều tức. Đừng ồn ào.”

Hoa Lan nhỏ bĩu môi, nhích xa hắn một chút, sau đó ôm gối ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.