Ma Tồn

Quyển 2 - Chương 45



Ánh mắt Ma Tôn đảo một vòng quanh phòng, tất cả các đại hán đều sợ hãi bảo vệ đao kiếm của mình, sau đó mồm năm miệng mười góp ý : “Đại nhân, tôi thấy tiểu cô nương này không thích hợp vung đao múa kiếm, hay ngài cho cô ấy một sợi roi đi.”

Người làm roi lập tức đen mặt : “Roi khó học lắm, tiểu cô nương tự đánh trúng mình thì phải làm sao, hay mua nhuyễn kiếm ấy.”

Người rèn nhuyễn kiếm vội xua tay : “Nhuyễn kiếm không được đâu! Lưỡi vừa bén lại không có vỏ, eo tiểu cô nương thon như vậy, quấn hai vòng cũng lỏng, lỡ như cắt phải cô ấy thì sao, hay là lấy chủy thủ nhé.”

Người bán chủy thủ giật mình : “Chủy thủ có ích gì đâu! Người ta nói dài tấc nào mạnh tấc ấy, tiểu cô nương để chủy thủ trên người, sau này người ta làm hại cô ấy, chủy thủ còn chưa kịp lấy ra, ta thấy mua ám khí thì hơn.”

Đề nghị này nhất loạt được tất cả đồng ý, vì... trong tiệm binh khí này đâu có ám khí, bên ngoài mới có...

Đông Phương Thanh Thương im lặng, trong lúc chúng nhân chờ Ma Tôn lên tiếng, Hoa Lan nhỏ đã nói trước: “Ám khí được đó.” Nàng quay đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn, nhón chân áp vào bên tai hắn, nhưng Đông Phương Thanh Thương đứng thẳng nên Hoa Lan nhỏ nhón đến thẳng chân mà vẫn còn thiếu một chút, hắn nghiêng mắt nhìn nàng, sau đó khẽ cong eo, để miệng Hoa Lan nhỏ kề bên tai nàng.

“Đại ma đầu, dù sao ngươi cũng muốn mua vũ khí cho ta, ta thấy vũ khí không đánh mà uy là tốt nhất.” Hoa Lan nhỏ nói: “Ta nhìn yếm Thiên hương bán bên ngoài lâu rồi, thấy cũng được lắm, hay là...”

Ma Tôn đại nhân bèn quay đầu, cũng kề bên tai nàng nói: “Bổn toạ sắp về Ma giới, người Ma giới đã dám thi chú với bổn toạ, chắn chắn không tránh khỏi ác chiến.”

Giọng hắn không rõ tốt xấu: “Tiểu hoa yêu, ngươi muốn mặc một chiếc yếm, trơ mông cùng bổn toạ đi chém giết à?” Hắn cong môi: “Ngươi đúng là dũng cảm hơn cả bổn toạ!”

Hoa Lan nhỏ đờ mặt, vẻ mặt cứng lại, nhìn Đông Phương Thanh Thương đã đứng thẳng lên, kinh ngạc nói: “Ngươi... ngươi muốn... ngươi muốn ta cùng ngươi tới Ma giới đánh... đánh nhau?”

“Bổn toạ nói rồi, thời gian tới đây, ngươi phải ở bên cạnh bổn toạ, đương nhiên ta đi đâu ngươi phải đi đó, bổn toạ xuống Địa ngục, ngươi làm sao có thể sống một mình ở Nhân giới hả?”

Hoa Lan nhỏ cảm thấy câu này thật sự quá quen, nhưng trước đó nàng chỉ nhìn thấy trong sổ mệnh cách của chủ nhân thôi, trong đó luôn ghi lại tình cảnh một người nói với một người như sau: “Chàng đi đâu ta đi đó, chàng xuống Địa ngục, làm sao ta có thể sống một mình ở Nhân giới...”

Câu này... từ miệng Ma tôn nói ra, chẳng qua chỉ đổi vị trí hai chữ “chàng ta” nhưng đã đủ khiến cảm xúc Hoa Lan nhỏ từ cảm động biến thành hoảng sợ.

Nàng vội lắc đầu: “Không được không được, ngươi đi đánh nhau nhất định không lo tới ta, ta sẽ bị người ta đâm chết ở đó mất thôi.”

Đông Phương Thanh Thương thu lại vẻ mặt đùa cợt: “Bởi vậy bổn toạ mới kêu ngươi chọn một vũ khí vừa tay.”

“... Ta không thể để Cốt lan bọc ta lại, sau đó chờ ngươi đánh nhau xong tới đón ta sao...” Đón lấy ánh mắt khinh bỉ của ai đó, Hoa Lan nhỏ dựng ngón tay thề: “Ta sẽ không giở trò thừa cơ chạy trốn đâu...”

Ai đó hừ lạnh, đi tới bên cạnh đại hán rèn chủy thủ, tay không cầm mảnh huyền thiết còn bị nung nóng trong lò ra.

Chúng nhân nhìn đến trợn mắt há miệng ra, Ma Tôn cầm miếng huyền thiết xem tới xem lui, trong mắt loé ánh sáng đỏ, ngọn lửa trong tay hắn lập tức bùng lên thiêu mảnh huyền thiết đỏ hồng. Hắn xem xét trong chốc lát rồi đặt huyền thiết vào lại trong lò: “Bổn toạ sẽ lấy thanh chủy thủ này.”

“Ầy.... nhưng vẫn chưa rèn xong mà...”

Đông Phương Thanh Thương đưa hết ngân phiếu thu được chỗ quầy hàng trước đó cho đại hán rèn chủy thủ: “Bổn toạ sẽ chờ ở khách điếm bên ngoài chợ yêu thành Thủy Tinh một đêm, ngày mai đem tới cho ta.”

Nhìn thấy chồng “tiền chợ yêu” mắt đại hán liền đờ ra, sau đó chộp lấy hết, quên cả nhận lời mà chỉ lo đếm tới đếm lui mấy lần, đến khi ngẩng đầu lên thì Ma Tôn đã tóm lấy cô gái nhỏ kia ra khỏi quầy binh khí.

Hoa Lan nhỏ vẫn đang vùng vẫy: “Ngươi đưa quá nhiều! Nhất định là quá nhiều! Ngươi nhìn ánh mắt của đám người bên cạnh đi! Nhất định ngươi đã đưa quá nhiều!”

Đông Phương Thanh Thương xách Hoa Lan nhỏ đi ra ngoài thành Thuỷ Tinh, không cho phép kháng nghị : “Bổn toạ vui.”

Hoa Lan nhỏ căm hận nói : “Đưa nhiều chi bằng đưa cho ta! Chắc chắn ta cần tiền hơn gã đó!”

Đông Phương Thanh Thương nghe vậy, cuối cùng liếc nhìn nàng: “Lấy tiền mua yếm à?” Đôi mắt Hoa Lan nhỏ sáng lấp lánh nhìn người trước mặt, hắn cười: “Được, bổn toạ mua cho ngươi, mua hết cho ngươi.” Ánh mắt liền trở nên nóng bỏng nhưng nụ cười ôn hòa trên mặt hắn dần dần trở nên nham hiểm: “Nhưng mà từ nay về sau mỗi ngày ngươi đều chỉ có thể mặc yếm. Mỗi ngày một chiếc, không được trùng lặp.”

“...”

“Còn muốn không?”

“... Không muốn nữa.”

Nhìn Hoa Lan nhỏ ỉu xìu như quả cà hứng sương, cụp tai ủ rũ bước đi, không biết trong đầu nghĩ tới điều gì, Đông Phương Thanh Thương bỗng cong môi cười, lúc này vừa khéo hắn đi tới rìa kết giới của thành Thuỷ Tinh, trên kết giới như có như không in hình gương mặt hắn.

Nhìn nụ cười trên khoé môi mình, Đông Phương Thanh Thương thoáng ngây ngươi rồi lại chớp mắt, liền giấu nụ cười đi ngay tích tắc, không để bất kỳ ai phát hiện.

Ra khỏi thành Thuỷ Tinh lên bờ. Hồ băng sau lưng bỗng truyền tới một tiếng “ào”.

Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn, là Đại Dữu thò đầu ra khỏi hồ băng, vẫn như lúc trước, nó đặt đầu trên bờ, nghiêm chỉnh nằm phủ phục, giống như đang chờ Ma Tôn giẫm lên đầu mình.

Nhưng Đông Phương Thanh Thương không buồn nhìn nó, chỉ đi về hướng chợ yêu phía trước, không hề quay đầu.

Đại Dữu chờ một lúc, nghe tiếng bước chân Đông Phương Thanh Thương xa dần, nó khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng Ma Tôn, có hơi....

Tội nghiệp?

Hoa Lan nhỏ cảm thấy vậy....

Xem ra không bị giẫm lên đầu như kỳ vọng, khiến nó cảm thấy tổn thương lắm...

“Ngày mai bọn ta mới đi.” Hoa Lan nhỏ bất giác nói với Đại Dữu: “Ngươi xuống hồ băng chơi trước đi.”

Đại Dữu nghe vậy cũng không có gì bất mãn, yên lặng rụt đầu xuống hồ băng, nhìn bóng nó trên mặt hồ, Hoa Lan nhỏ biết nó đã bơi xa.

Ma vật một khi xuất hiện sẽ khơi dậy một trận mưa máu gió tanh trong truyền thuyết... trước mặt Đông Phương Thanh Thương lại ngoan ngoãn như con cún Tiên quân nhà bên nuôi... thật sự khiến Hoa Lan nhỏ quá mức bất ngờ.

Đông Phương Thanh Thương tìm một khách điếm trong chợ yêu ở lại, chẳng bao lâu thì trời đã sập tối. Hoa Lan nhỏ cảm thấy hôm nay rất mệt mỏi, sau khí tắm rửa bèn nhanh chóng trèo lên giường ngủ thiếp đi.

Hoa Lan nhỏ ngủ không bao lâu thì bắt đầu nằm mơ, nhưng kỳ quặc là nàng ý thức rõ ràng là đây là một giấc mơ, vì cảnh tượng nhìn thấy khiến nàng có cảm giác xa vời một cách kỳ dị.

Nàng như đang bị nhốt trong một chiếc lồng trong suốt, trong chiếc lồng này, nàng nhìn thấy cảnh tượng đã gặp hôm nay...

Huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu.

Cỏ xuân hoa dại, nắng ấm gió nhẹ.

Nhưng cảnh tượng này khác với huyễn cảnh nàng thấy hôm nay, ở đây không khiến nàng có cảm giác mê hoặc kỳ dị, tất cả đều tự nhiên, gần gũi với thế giới thật hơn huyễn cảnh.

Nàng nhìn thấy trong ngôi nhà đơn sơ có một nữ nhân áo tím đi ra, dung mạo y hệt nữ nhân áo tím đưa họ tới gặp Chủ nhân chợ yêu, có điều vẻ mặt linh động hơn, giữa đôi mày toát ra anh khí mà người khác không thể bắt chước được.

Nàng ấy vươn vai, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết nhìn thấy gì bất chợt trên môi nở nụ cười, vẫy vẫy tay về hướng đó, khẩu hình như đang nói : “... Tới đây.”

Kêu ai tới đây...

Từ xa dường như có một bóng người mỗi lúc mỗi tới gần hơn, nụ cười trên mặt nàng ấy cũng mỗi lúc một ôn hòa hơn.

"A Hạo...”

“Dậy đi.”

Tiếng gọi lạnh lùng cắt ngang mộng cảnh của Hoa Lan nhỏ, nàng mở mắt, ngoài cửa sổ đã ngập tràn ánh sáng. Đông Phương Thanh Thương đang đứng bên giường hờ hững nhìn nàng: “Ngươi ở thiên giới cũng ngủ một giấc tới trưa như vậy sao?”

Đã... trưa rồi sao...

Hoa Lan nhỏ ngơ ngác ngồi dậy: “Ta thấy rõ ràng ta chỉ ngủ một lúc thôi mà... Còn mơ một giấc mộng kỳ quái nữa.”

Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dao động: “Ồ? Mơ thấy gì?”

Hoa Lan nhỏ nhớ lại, sau đó gãi đầu: “Vừa rồi bị ngươi kêu hình như ta quên mất rồi...”

Đông Phương Thanh Thương đánh giá Hoa Lan nhỏ một lúc, không nói thêm gì khác, chỉ ném thanh chủy thủ mới tinh lên giường: “Chủy thủ của ngươi, cất đi.”

Hoa Lan nhỏ ngây người, vẻ mặt sầu não cầm chủy thủ lên: “Ngươi thật sự bắt ta cùng ngươi đi giết địch sao...”

Ma Tôn đại nhận liền đáp: “Không mong ngươi giúp được gì. Nhưng Ma giới dù sao cũng không dễ đối phó như núi Thiên Ẩn, Cốt lan chưa chắc có thể bảo vệ ngươi an toàn, trên chủy thủ có pháp lực của bổn toạ, lúc nguy cấp có khi sẽ giúp ngươi tìm được cơ hội sống sót.” Hắn quay người đi: “Sau này đừng nói bổn toạ không bảo vệ ngươi.”

Nghe thấy lời này, Hoa Lan nhỏ cũng hơi sững sốt.

Chủy thủ này... cũng giống như Cốt lan, đều dùng bảo vệ nàng.

“Thay y phục đi, hôm nay phải khởi hành đi Ma giới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.