Nhìn gương mặt Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ cũng không biết mình đột nhiên lấy đâu ra can đảm, nàng bóp mặt, kéo miệng hắn há ra.
Đông Phương Thanh Thương đang ngẩng đầu nhìn tinh tú khắp trời, vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên bị Hoa Lan nhỏ bóp mặt, sắc mặt hắn lập tức đen sì, ánh mắt chếch sang, lạng lùng nhìn nàng: “Tiểu hoa yêu, muốn chết, hử?”
“Đại ma đầu. Ngươi đừng sợ.” Hoa Lan nhỏ buông mặt hắn ra nói: “Đúng là ngươi đã được hồi sinh rồi.”
Đại ma đầu nào đó ngây người.
“Tuy hiện giờ xung quanh vẫn như vậy, nhưng chúng ta nhất định có thể ra ngoài... phải không, chắc là...” Hoa Lan nhỏ gãi đầu: “Nhưng mà tính lui một bước, nếu chúng ta không ra ngoài được... vậy... vậy cũng còn có ta ở trong này với ngươi mà.”
Trên mặt Hoa Lan nhỏ không có vẻ đùa giỡn, nghiêm túc đến mức khiến Đông Phương Thanh Thương bất giác thất thần.
“Ngươi sẽ không ở đây một mình đâu.”
Hắn nghe vậy cũng vẫn im lặng, nhưng đồng tử đỏ tươi của hắn khắc sâu bóng Hoa Lan nhỏ, tinh tú sau lưng nàng khiến bóng nàng sáng lấp lánh như tinh tú ở xa xa kia.
Hoa Lan nhỏ nói xong, đảo mắt vòng vòng, bắt đầu tự ngẫm lại tất cả, lúc thì chau mày, lúc thì lẩm bẩm thành tiếng: “Nếu như chúng ta không ra ngoài được, phải ở mãi trong này mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau tới già, cơ thể này của ta có thể chống chọi được lâu vậy không? Ngươi bất tử bất diệt, còn ta thì sao? Tuy tình hình như ta không cần ăn... Nhưng lỡ như cơ thể Tức nhưỡng này hết sinh khí, vậy ta...”
“Không đâu.” Đông Phương Thanh Thương bỗng nói: “Cơ thể Tức nhưỡng sẽ không mất sinh khí, chúng ta cũng không ở mãi trong này.”
Nghe thấy lời này của Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ lập tức sửng sốt, không vì điều gì khác, chỉ vì hắn nói ra hai chữ “chúng ta”. Đây là lần đầu tiên Đông Phương Thanh Thương gom nàng và hắn thành “chúng ta”.
Nhưng không chờ Hoa Lan nhỏ nghĩ thêm, cơ thể Đông Phương Thanh Thương bỗng cử động, ngực hắn lập tức chảy ra càng nhiều máu, hắn tái mặt ôm ngực, Hoa Lan nhỏ thấy bàn tay hắn lóe lên ánh sáng đỏ, dường như đang điều trị vết thương trên người mình.
“Đi tìm đi”.
Hoa Lan nhỏ ngơ ngác hỏi lại: “Tìm cái gì?”
Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, thờ ơ nói: “Tim của bổn tọa”.
Nghe giọng điệu này của hắn, Hoa Lan nhỏ biết hắn đã vứt đi ký ức ngắn ngủi ban nãy, bước ra khỏi hư vô, lại biến thành Ma tôn chém giết quyết tuyệt kia.
Nhưng mà...
Hoa Lan nhỏ xoay đầu một vòng, trợn mắt hỏi: “Ta phải đi đâu tìm tim cho ngươi đây?”
“Ở ngay đây”.
Ha ha, tốt quá, nghe ra thật sự dễ dàng, ở ngay đây.
“Ngươi vẫn muốn trái tim này, lúc đó tại sao lại móc ra phóng khoáng qua vậy?” Hoa Lan nhỏ nổi giận đùng đùng lải nhải mắng, sau đó thấy Đông Phương Thanh Thương tái mặt phớt lờ mình, nàng bật hừ mấy tiếng, giọng điệu cũng bình tĩnh lại: “Hơn nữa ở đây đừng nói là Đông Tây Nam Bắc, ngay cả trái phải ta cũng không phân rõ, ngươi bắt ta đi tìm tim ngươi? Khoan không nói ta có tìm được không, cho dù đến lúc tìm được, chắc ta cũng không có cách nào đem về cho ngươi đâu, ngươi định chút nữa ôm ngực đi tìm ta như ta đi tìm tim ngươi sao?”
Đông Phương Thanh Thương không mở mắt, chỉ dùng một tay cầm tay Hoa Lan nhỏ, sau đó đan móc vào năm ngón tay của nàng.
Mười ngón đan vào nhau thật sự là một hành động mờ ám, Hoa Lan nhỏ sửng sốt trước hành động đột ngột này, nàng đỏ mặt, giãy dụa muốn rút tay ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn: “Ngươi... ngươi... ngươi làm gì vậy?”
Lúc Hoa Lan nhỏ dùng sức, hắn buông tay nàng ra.
“Để pháp ấn của bổn tọa trên người ngươi”. Đông Phương Thanh Thương nói: “Cho ngươi khỏi đi lạc”.
Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn lên, lòng bàn tay quả nhiên có một ấn ký ngọn lửa nho nhỏ, nhìn thêm một lúc, Hoa Lan nhỏ phát hiện ấn ký ngọn lửa này vẫn đang lờ mờ phát ra ánh sáng đỏ, ánh sáng đỏ ngưng tụ thành một sợi dây, hướng về lòng bàn tay Đông Phương Thanh Thương.
Đây là pháp lực của Ma Tôn.
Nhưng lại giống như tơ hồng trong điện Nguyệt Lão, tơ hồng Nguyệt lão thắt cho người phàm.
Lúc trước Ty Mệnh từng cho Hoa Lan nhỏ biết, người phàm nào cũng có tơ hồng của mình, lúc đó nàng rất ngưỡng một, hỏi chủ nhân tơ hồng của nàng ở đâu. Ty Mệnh cười nói, nàng là một chậu lan, chỉ cần có ong mật là được, không cần tơ hồng.
Cho dù đến giờ Hoa Lan nhỏ cũng không hiểu ý câu này, nhưng trước khi hiểu nàng lại có...
Chủ nhân à, hình như cô nói sai rồi, hoa lan cũng có thể có tơ hồng của mình mà.
“Đi theo sợi dây này là ngươi có thể quay về. Đi tìm đi”. Đông Phương Thanh Thương dùng những lời lạnh lẽo kéo Hoa Lan nhỏ về hiện thực.
Nàng bĩu môi, đáp một tiếng rồi quay người bay đi, bay được một lúc, nàng lại không yên tâm quay đầu lại: “Đại ma đầu, nếu có nguy hiểm gì thì ngươi nhất định phải kéo ta về đó”.
Đông Phương Thanh Thương không đáp.
Hoa Lan nhỏ chờ một lúc, biết hắn sẽ không buồn trả lời mình, nàng hậm hực mắng: “Lại không ngó ngàng tới ta, đồ hũ nút, đồ nhỏ nhen”. Nhưng cuối cùng vẫn tự mình quay người đi.
Hoa Lan nhỏ kéo sợi dây đỏ càng đi càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng tối, lúc này Đông Phương Thanh Thương mới mở mắt, nhìn sợi chỉ đỏ trong lòng bàn tay mình, lại nhìn tinh tú ở phương xa. Dùng một bàn tay khác phủ lên vùng ngực thiếu mất trái tim, hắn chau mày.
“Khác thường sao...”
Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, đè nén tất cả các cảm xúc hắn không quen thuộc.
Hắn ổn định tâm thần, để đầu óc trống rỗng, im lặng điều tức. Tìm lại được cảm xúc và dục vọng đã mất khiến hắn không thích ứng lắm, khí tức trong cơ thể va đập khiến từng tấc xương thịt hắn đau đớn như bị xé rách.
Nhưng vẻ mặt của hắn lại không chút dao động vì đau đớn này.
Không biết tĩnh tâm trong bóng tối bao lâu, bỗng nhiên pháp ấn trên tay khẽ cử động, Đông Phương Thanh Thương mở mắt, thấy Hoa Lan nhỏ đang ôm trái tim máu me đầm đìa về, máu nhuộm đỏ cả áo nàng, tôn lên vẻ mặt hốt hoảng của nàng.
Xưa nay nàng đều như vậy, sợ chết sợ đau, gặp chuyện thì không bao giờ bình tĩnh, chút sợ hãi cũng khiến nàng tái mặt.
Đông Phương Thanh Thương xưa nay luôn xem thường kẻ yếu, trong quan niệm của hắn, kẻ yếu đương nhiên phải bị chà đạp dưới chân, nhưng đối với Tiểu hoa yêu trước mặt, hắn lại có thể nhân nhượng để nàng đứng bên cạnh mình một cách kỳ lạ, mang theo vẻ dè dặt cẩn thận, dùng ánh mắt hoảng hốt bất định suy đoán cảm xúc của hắn, sau đó trong ranh giới sinh tử, đôi lúc lại có suy nghĩ lệch lạc.
Đối với Hoa Lan nhỏ, hắn quen dung túng nàng đến mức bản thân hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Đại ma đầu, tim tim tim...” Hoa Lan nhỏ chạy đến bên cạnh Đông Phương Thanh Thương liền vội vã buông tay, vứt trái tim lên ngực hắn, sau đó thần hồn nát thần tính chùi mạnh tay lên vạt áo: “Sợ chết đi được, sao móc ra rồi vẫn còn đập vậy, dọc đường về đây cứ đập không ngừng, khiến tim ta cũng không biết làm thế nào đập thình thịch theo luôn...”
Đông Phương Thanh Thương liếc nàng: “Ngươi vứt tim bổn tọa như vậy đó sao?”
Hoa Lan nhỏ ngây người: “Nếu không thì sao? Ngươi còn muốn bắt ta bỏ vào giúp ngươi nữa à?”
Đông Phương Thanh Thương lập tức nhướng mày: “Nếu muốn ngươi giúp bổn tọa bỏ vào thì sao?”
Mắt Hoa Lan nhỏ lồi ra, nhìn trái tim vẫn còn đang đập rồi lại nhìn ngực hắn, sau đó vội vã lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, ta không làm đâu! Lỡ như làm không được để nhầm vị trí tim ngươi thì phải làm sao, đưa tay vào đụng phải thứ gì không nên đụng thì sao... Ngươi tự làm đi...”
“Kém cỏi”. Đông Phương Thanh Thiên bật cười: “Vốn cũng chẳng mong ngươi làm được”.
Nghe hắn nói vậy, Hoa Lan nhỏ ngây người, câu “Ngươi đang đùa ta đó à?” còn chưa hỏi, Đông Phương Thanh Thương đã đảo mắt không buồn ngó đến nàng.
Hắn đưa tay cầm lấy trái tim áp lên ngực, ánh sáng đỏ lóe lên, trái tim biến mất trong phút chốc.
Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt.
Hoa Lan nhỏ nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn.
Nàng nhìn thấy cơ thể Đông Phương Thanh Thương dần dần bắt đầu có biến hóa, tóc hắn trở nên trắng hơn một chút, ấn ký màu đỏ như một đường kiếm ở mi tâm thoắt ẩn thoắt hiện, móng tay vốn bén nhọn của hắn mọc ra càng bén nhọn hơn. Trong cơ thể hắn đôi lúc lại có ánh lửa đỏ quét qua.
Hoa Lan nhỏ chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, pháp ấn Ma Tôn để lại cho nàng ban nãy cũng nóng hơn trước đó mấy phần.
Đông Phương Thanh Thương...
Biến thân rồi sao?
Thoáng sau, Đông Phương Thanh Thương khẽ hé môi, phả ra một luồng hơi nóng bỏng.
Hắn mở mắt, đồng tử màu máu càng đỏ tươi hơn, tựa như có một ngọn lửa đang cháy mãnh liệt, khiến gương mặt lạnh lùng nhuốm đầy sát khí càng thêm lạnh lùng và sắc bén hơn.
“Đại... đại ma đầu?”
Hoa Lan nhỏ bỗng nhiên không dám lớn tiếng gọi hắn.
Đông Phương Thanh Thương đảo mắt nhìn nàng, chỉ trong thoáng chốc này, ấn ký trường kiếm trên mi tâm hắn không còn mờ nữa mà hiển hiện rõ ràng.
Hoa Lan nhỏ bất giác rụt về phía sau.
Đây mới là... dáng vẻ hoàn chỉnh của Ma tôn thượng cổ.
Đông Phương Thanh Thương động tay, khớp ngón tay kêu răng rắc, hắn đứng thẳng người trong không trung, mái tóc bạc tung bay theo động tác của hắn: “Tiểu hoa yêu”. Hắn nói, giọng điệu vẫn như cũ, nhưng đôi mắt đỏ tươi ngập tràn sát khí lạnh lẽo khiến gương mặt hắn càng rợn người đáng sợ hơn trước.
“Bổn tọa đã nói, sẽ cho ngươi ra ngoài”.
Hoa Lan nhỏ ngơ ngác gật đầu: “Ờ... ngươi có nói...”
Hắn bật cười, khóe môi là độ cong Hoa Lan nhỏ quen thuộc, nhưng răng nanh bén nhọn lại bén hơn trước đó Hoa Lan nhỏ nhìn thấy một chút.
“Vậy chúng ta ra ngoài thôi”.
Nói xong hắn xòe năm ngón tay, dường như có khí tức gì đó tỏa ra từ người, mái tóc dài của hắn bỗng tung bay.
Nhưng Hoa Lan nhỏ lại không cảm nhận được chấn động gì cả, nàng đưa tay lên nhìn, phát hiện quanh người mình lại bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ khe khẽ, giống như trước đó vì ngăn không để nàng bị sét đánh, Đông Phương Thanh Thương đã cố ý bày kết giới trên người nàng.
Hắn... thật sự đang bảo vệ nàng.
“Bổn tọa nhìn cảnh sắc này đã chán lắm rồi”.
Vừa dứt lời, năm ngón tay hắn khép lại.
Bỗng nhiên, tựa như trời đất rung chuyển, tinh tú ở xa xa rào rào vụn vỡ rơi xuống như đồ chơi trong tay trẻ con. Khí tức cả không gian xao động, kéo theo tóc và áo Đông Phương Thanh Thương.
“Ầm” một tiếng cực lớn, Hoa Lan nhỏ vô thức ôm đầu, đến khi nàng mở mắt, bóng tối bốn phía tan rã, tinh tú không còn.
Dưới chân là mặt đất nàng quen đứng, trên đầu là bầu trời nàng quen nhìn thấy. Còn bên cạnh là người chưa từng cong lưng...