Ánh sáng đỏ cam chậm rãi tiến vào giếng trời rơi xuống trên người Bạch Tứ.
Hắn nửa ngồi trước mặt tôi, buông mắt xuống, nghiêm túc quấn băng gạt quanh cổ chân tôi.
Tôi cầm trong tay một miếng bánh hoa lê, cắn một miếng.
Khoang miệng ngọt ngào, xốp giòn, mùi hoa lê rất đậm, nhưng một chút cũng không gây ngán.
Bạch Tứ nâng mắt, phức tạp nhìn tôi.
Lập tức lại cúi đầu, tiếp tục quấn băng gạt cho cổ chân còn lại của tôi.
Tôi có chút không biết làm sao, thận trọng hỏi:
"...Sao vậy?"
Lông mi hắn run rẩy.
"Yêu Yêu đã thay đổi rất nhiều."
Tim tôi đập thình thịch, nửa miếng bánh hoa lê còn lại rơi xuống thảm.
Nhưng mà, Bạch Tứ giống như cũng không chú ý tới, hắn run rẩy lên tiếng, như rơi vào một hồi ức đau khổ nào đó.
"Yêu Yêu trước đây rất hận tôi, tôi biết, em hận tôi đem em nhốt ở nơi này, chỉ là...chỉ là tôi...ngoại trừ cách này mới có thể khiến em ở bên cạnh tôi, tôi, tôi thật không biết nên làm sao bây giờ..."
"Tôi biết em thích ăn bánh hoa lê, tôi mỗi ngày đều mua cho em, nhưng mà, em coi như đem cho chó ăn cũng không chịu ăn một miếng."
"Yêu Yêu chưa từng tiếp nhận tấm lòng trong sáng của tôi đối với em, lại chỉ có thể bị ép tiếp nhận giam cầm hắc ám mà tôi dành cho em."
"Tôi...tôi không muốn như vậy."
"Chỉ là hiện tại tôi không còn cách nào..."
Nước mắt nóng hổi rơi trên da thịt của tôi, nóng bỏng mà lấy lòng tôi.
Trong đầu lại hiện ra những đoạn quá khứ vụn vặt, cảm giác buồn bực không thở nổi kia lại tới.
Khi đó vẫn còn đi học, Bạch Tứ vì theo đuổi Lam Yêu, bốn phía nghe ngóng cô ấy thích cái gì.
Hắn biết được Lam Yêu thích nhất chính là bánh hoa lê tại cửa hàng điểm tâm ở góc đường kia.
Công việc kinh doanh của cửa hàng đó rất tốt, mỗi ngày người đến xếp hàng mua bánh nhiều không đếm xuể.
Bạch Tứ trốn học xếp hàng thật lâu mới mua được, vừa vặn đụng phải Lam Yêu cùng bạn bè tan học về nhà.
Hắn vui vẻ đuổi theo, muốn đem bánh đưa cho cô ấy.
Lam Yêu trực tiếp từ chối, cô ấy không để ý tới, hắn liền đi theo cô suốt cả một chặng đường.
Cuối cùng vẫn không lay chuyển được, cô ấy nhận lấy.
Bạch Tứ nói: "Cậu nói thích ăn, tôi mỗi ngày đều sẽ mua cho cậu."
Lúc đó, ánh sáng trong mắt hắn sáng đến nỗi không thể sáng thêm được nữa.
Nhưng khi hắn đi được một đoạn rồi quay đầu lại, hắn nhìn thấy Lam Yêu đem bánh hoa lê mà hắn vất vả lắm mới mua được ném cho chó hoang bên đường ăn.
Mắt Bạch Tứ đỏ ngầu, lòng đau như cắt.
Chờ thiếu nữ váy trắng biến mất ở góc đường, hắn mới bước ra.
Bạch Tứ sờ lên miệng chó hoang đang gặm bánh hoa lê, mắt đỏ hoe nhẹ nhàng nói một câu:
"Mày nói, tại sao cậu ấy lại muốn chà đạp tấm lòng của tao?"
Hắn nhặt chiếc hộp đóng gói bị ném vỡ trên mặt đất, bỏ vào thùng rác bên cạnh, bóng lưng vừa cô đơn vừa đáng thương.
Về sau thế nào hả, ngày đầu tiên hắn cầm tù Lam Yêu, đã lập tức chạy đi mua bánh hoa lê.
Cô ấy không chịu ăn, vứt xuống đất vừa khóc vừa gào, dùng đủ loại lời nói đả thương người k1ch thích hắn.
"Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
"Lam Yêu tôi, tuyệt đối sẽ không thích anh, cho dù anh có dùng bất cứ thủ đoạn gì, tôi đều hận anh, dù cho anh chết, tôi cũng không có khả năng đi theo anh, nghe hiểu không? Hả?"
"Cút! Những thứ anh mua, đều khiến tôi kinh tởm! Cút đi!"
Mắt Bạch Tứ phiếm hồng, hắn nắm chặt nắm đấm run rẩy, lòng rơi vào vực sâu vạn trượng.
Hắn đã mất đi lý trí.
Hắn nhặt bánh hoa lê trên đất lên, hung hăn nắm lấy mặt cô ấy, nhét bánh vào trong miệng buộc cô nuốt xuống.
"Ăn đi!? Cậu ăn đi?! Cậu không phải thích ăn cái này nhất sao? Vì cái gì ở chỗ tôi cậu lại chán ghét như thế?! Hả?..."
Lam Yêu bị vụn bánh làm cho ho khan, gương mặt trắng nõn bị bóp thành một mảng đỏ.
Bạch Tứ cười lạnh.
"Yêu Yêu, bản thân hiện tại đang trong tình cảnh này, ngoan ngoãn một chút không tốt sao...?"
"Đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn, cho dù cậu ở chỗ nào, tôi đều sẽ đem cậu bắt trở về."