"Yêu Yêu, tôi cảm thấy em không giống trước đây cho lắm."
Con ngươi của Bạch Tứ đen nhánh dịu dàng nhìn về tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, lông mi khẽ run, vội vàng che giấu nội tâm đang bối rối, tay cầm miếng bánh hoa lê cắn một cái.
"Thật sự rất ngon." Tôi tận lực né tránh đề tài này, sau đó cầm một miếng bánh đưa cho hắn, cười nói: " Thật đấy, rất ngọt, anh cũng thử đi."
Trong ánh chiều tà của mặt trời sắp lặn, tia nắng vàng nhạt buông xuống từng chút một, mang lại một cảm giác cổ xưa.
Hắn cũng không nhận lấy bánh hoa lê trong tay tôi, mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Giằng co một hồi, nụ cười trên mặt tôi có chút không nhịn được nữa rồi, muốn rút tay về.
Bạch Tứ nghiêng đầu, đột nhiên chậm rãi xích lại gần tôi, hơi thở của hắn đập vào mặt.
Hô hấp của tôi bị trì trệ, nín thở, lòng bắt đầu loạn, theo bản năng ngả mặt về phía sau.
Không...
Hắn vươn tay giữ lấy gáy tôi, hướng về trước mặt, hôn lên khóe miệng của tôi.
Chỉ một lúc sau.
Hắn rời khỏi môi của tôi.
"Ngọt thật."
Đầu óc trống rỗng, giống như chỉ còn âm thanh của trái tim đang nhảy nhót kịch liệt.
Tôi mấp máy môi.
Điều này hợp lý sao? Đây là cơ thể của Lam Yêu, cô ấy không phải rất bài xích hắn sao...
Vì cái gì nơi đó...lại nhảy loạn như thế.
"Yêu...Yêu Yêu...Còn chán ghét tôi sao?"
Giọng nói trong trẻo của Bạch Tứ vang lên, kéo lại suy nghĩ của tôi.
Hắn thận trọng nhìn tôi, trong mắt xuất hiện một tia chờ mong.
Lòng tôi đột nhiên có chút tắc nghẽn, đúng vậy, Lam Yêu có thể sẽ chán ghét hắn...
Nhưng tôi...
"Không ghét."
Tôi nói, nở một nụ cười nhẹ, cố gắng bỏ qua đáy lòng cay đắng.
Hắn quả nhiên vui vẻ, trong mắt dường như xuất hiện những vì sao.
Chỉ mấy chữ như vậy cũng khiến hắn vui đến thế hay sao?
Như vậy kế hoạch của tôi...cũng nên bắt đầu...
Còn hơn một tuần nữa, thời gian rất gấp gáp, tôi nhất định phải ngăn chặn cơn sóng dữ này.
Cho nên...tôi muốn khiến cho Bạch Tứ...
Hoàn toàn tin tưởng tôi.
Mặt trời lặng lẽ lặn xuống, mọi thứ trở nên tối mờ.
Ngọn nến màu đỏ kia vẫn đang cháy, có chút nhảy nhót.
Chiếu lên vách tường hai cái bóng người.
Hình dáng bên mặt của nam nhân rõ ràng hoàn mỹ, cằm gầy gò, phía dưới là hầu kết hơi lồi ra.
Mà cô gái lại lung linh tinh tế, cánh tay choàng vào cổ của nam nhân, ngửa đầu lên.
Bạch Tứ hình như không nghĩ tới tôi có thể làm như vậy, hăn sửng sốt một chút, tay vịn bên hông tôi.
"Yêu...Yêu Yêu?"
Tôi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào hàng mi đang cụp xuống của hắn, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tứ ca...không muốn sao?..."
Con ngươi của hắn phản chiếu hình ảnh của tôi, ánh mắt vốn bình tĩnh dần trở nên gợn sóng, dần dần nhiễm d*c vọng.
Hầu kết Bạch Tứ nhấp nhô, giọng nói đè nén vang lên.
"Em biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Hai má tôi giống như bị bỏng, cố gắng không để ý đến trong lòng đang căng thẳng, đưa tay đem dây buộc tóc tháo xuống, mái tóc dài đen nhánh như thác nước xõa xuống.
"Tôi biết."
"Nghĩa là...tôi là người của anh."
Tôi cười nhẹ.
Ngay sau đó.
Tiếng vải vóc bị xé đặc biệt chói tai vang lên trong mật thất yên tĩnh.
Cảm giác trước ngực mát lạnh, tôi vẫn theo bản năng ôm lấy cơ thể, hô hấp vì khẩn trương mà vừa nhanh vừa loạn.
Bạch Tứ đè người xuống, hôn lên xương quai xanh của tôi.
Hô hấp của hắn nóng rực, phun lên da thịt tôi mang theo cảm giác tê tê dại dại.
« Hối hận rồi sao? Đã muộn rồi... »
Hắn nói.
Tôi đỏ mặt, cảm nhận nụ hôn của hắn đang ngày càng đi xuống, âm thanh có chút run rẩy.
« Không...không hối hận...!... »
Hô hấp của tôi ngày càng gấp rút và nặng nề, bàn tay nắm lấy ga giường ngày càng siết chặt.
Giọng nói dịu dàng, quyến rũ của hắn ngày càng mờ nhạt trong tâm trí tôi.
« Ngoan, cử động loạn sẽ đau... »
Sáng sớm.
Ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc khắp nơi, không khí ẩm ướt.
Tôi mở mắt ra nhưng vẫn nhập nhèm buồn ngủ, toàn thân đau giống như muốn rã ra, tôi nhíu mày, nhận mệnh tiếp tục nằm lại trên giường.
« Làm sao vậy? »
Có lẽ là cảm nhận được cử động của tôi, người phía sau lại ôm lấy tôi, lồ ng ngực cực nóng dán chặt vào lưng của tôi, đầu ghé sát vào cổ tôi.
Tim tôi đập nhanh, cảnh tượng tối hôm qua bị hắn chà đạp đủ các kiểu thể loại giống như một thước phim chiếu lại trong đầu của tôi.
Mặt tôi đỏ như trái cà.
Nhưng tôi không hề quên chính sự, tôi muốn tạo ra cơ hội để có thể ra ngoài.
Nghĩ vậy.
Tôi nhẹ nhàng nói: « Tôi muốn đi ra ngoài chơi. »
Người sau lưng quả nhiên không nói gì, tôi vùi đầu vào trong chăn, rầu rĩ nói: « Vẫn là quên đi. »