Ma Túy

Chương 14



Ngày chín tháng chạp.

Một trận tuyết lớn đột ngột rơi xuống trong đêm, làm cho giếng trời phía trên mật thất đều bị che khuất.

Két.

Một bàn tay thon dài cầm ngọn nến vừa mới được thắp sáng, đặt lên trên tủ gỗ.

Sáp nến đã cháy hết chỉ còn một chút bị ném vào thùng rác.

Bạch Tứ mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo một chiếc khăn quàng cổ, làm nổi bật dáng người cao gầy thẳng tắp của hắn.

Hắn đeo một chiếc khẩu trang màu đen, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn tôi, giúp tôi đội lại mũ.

« Bên ngoài rất lạnh, chú ý đừng để nhiễm lạnh. »

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Tâm tình Bạch Tứ trông có vẻ rất tốt, hắn vươn tay về phía tôi.

« Lại đây. »

Đôi mắt của hắn hơi gợn sóng, lấp lánh ánh sáng.

Tôi từ trong tay áo vươn tay ra, lòng bàn tay ấm áp của hắn bao phủ lấy bàn tay tôi, hai bàn tay đan vào nhau, truyền vào tay tôi một chút hơi ấm.

Thế là, tôi đi theo hắn vào trong bóng tối, đi qua một ngả rẽ.

Phía trước xuất hiện một chiếc cầu thang hướng lên phía trên, trên đó treo một ngọn đèn yếu ớt.

Một bước lại một bước.

Phía trước ngày càng sáng, không khí lạnh đập vào mặt.

Cuối cùng đã nhìn thấy một thế giới được bao phủ bởi tuyết trắng mênh mông và những đỉnh núi vô tận được bao phủ bởi một lớp màu trắng.

Chúng tôi đi vào một con đường tắt trong núi, phía trên có rất nhiều cột băng sắc nhọn với độ dài ngắn không giống nhau.

Bọn chúng sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời giống hệt kim cương, đưa tay là có thể chạm vào.

Tôi muốn đưa tay lên sờ, thì người phía trước đã nhanh chóng nắm lấy khối băng kia, hơi dùng sức, bẻ một phát liền gãy mất.

« Cầm lấy chơi đi. »

« Cảm ơn. »

Tôi vui vẻ, tiếp tục tò mò quan sát, hắn nhẹ nhàng vuốt v e đầu tôi.

Cầm một lúc, tay có chút muốn đóng băng.

Bạch Tứ nắm lấy tay của tôi, đi qua con đường chật hẹp này, cuối cùng đã đến chân núi, nghiêng đầu nói với tôi.

« Chúng ta đứng ở chỗ này đợi một lát, sẽ có xe đến. »

Tôi dạ một tiếng, ngẩn ngơ nhìn phong cảnh xung quanh.

Rất quen thuộc...

Quen thuộc đến đáng sợ...

Bạch Tứ năm đó chính là ở đây, bị đạn xuyên qua, giống như một bông hoa lụi tàn rách nát, khắp người máu me ngả trên mặt đất.

Mà tôi chính là đứng ở chân núi này, hiều được ngàn vạn biến hóa của hắn trước khi chết cho đến ánh mắt tuyệt vọng đó.

Ba!!

Khối băng trượt khỏi tay tôi, rơi xuống đất vỡ thành từng miếng.

Tôi lấy lại tinh thần, muốn đưa tay nhặt lên, Bạch Tứ nắm lấy cổ tay tôi, khẽ nói: "Đi thôi, bỏ đi, xe tới rồi."

Dọc đường đi, tôi dựa vào cửa sổ xe, nhìn phong cảnh bên ngoài đến ngẩn người.

Chắc là do không khí quá yên tĩnh, chú lái xe vui vẻ nói một câu.

"Cô gái nhỏ thật sự xinh đẹp, là bạn gái của cậu đúng không."

Bạch Tứ ừ một tiếng, rất dễ dàng cảm giác được hắn đang vui vẻ: "Chúng tôi muốn đi hẹn hò."

"Ha ha ha, tuổi trẻ thật tốt, để chú đây giới thiệu cho hai người một vài địa điểm nổi tiếng."

Thế là trong xe bắt đầu náo nhiệt, hai người bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.

Tôi nhìn ánh sáng nhảy nhót trong mắt hắn, trong thoáng chốc nhìn thấy Bạch Tứ của trước kia.

Sau khi bước xuống xe, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi.

Bạch Tứ đưa tôi đến một nhà hàng theo phong cách cổ điển.

Người không quá nhiều, nhưng không khí rất tốt, ở giữa mỗi bàn đều có những bức bình phong hoa văn rỗng.

Bàn bên cạnh chúng tôi là những cô gái ngồi.

Các cô ấy thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn về phía tôi và Bạch Tứ thấp giọng thì thầm.

Tôi không rảnh để ý, gọi món xong liền nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Một vài người đàn ông, phụ nữ trung niên mỉm cười đi ngang qua, cuối cùng đẩy cửa đi vào.

Tim tôi nảy lên, tôi nhìn về những vị đang mặc âu phục kia từng người một chút.

Một vài đoạn ký ức ngắn xuất hiện.

Người đó?! Là trợ lý riêng của ba Bạch Tứ!

Tôi siết chặt tay, trong lòng gợn sóng.

« Yêu Yêu, không thoải mái sao? »

Bạch Tứ khẽ gọi tôi.

Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn hắn cười nhẹ: « Em không sao. »

Hắn đột nhiên lại gần, đưa tay sờ trán tôi hai lần, rồi lẩm bẩm: « Cũng không thấy sốt. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.