Ma Túy
Càng ngày càng nhiều cảm xúc dâng lên trong đầu tôi, ép tôi đến không thở nổi.
Tia sáng mờ nhạt chiếu xuống, hạt bụi nhỏ bay nhảy ở không trung.
Bạch Tứ bóp lấy cổ tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp xen lẫn men say.
Tôi cúi đầu, tôi thật sự không rõ.
Tại sao tôi lại thích tên thiếu niên cố chấp cực đoan trước mặt này.
Mỗi lần mơ thấy hắn, loại yêu thương không rõ nguyên nhân kia điên cuồng trào dâng trong trái tim tôi,
Tôi rất sợ hãi, bởi vì hắn là một người chết.
Tôi vậy mà lại... Yêu một người chết.
Nửa đêm tỉnh mộng, tôi thường ngồi trên giường nhìn ra mặt trăng ngoài cửa sổ ngẩn người.
Tôi rất muốn gặp hắn một chút, chính là khi hắn còn sống.
Tôi đã được như ý nguyện, không thể tưởng tượng nổi.
Tôi tự cảm nhận được hắn thích Lam Yêu đến mức cố chấp cực đoan, trong một nháy mắt, tôi đã nghĩ đó là tôi,
Lúc ý nghĩ này xuất hiện cũng khiến tôi giật nảy mình.
Nhưng tôi vẫn vô dụng.
Tôi đã cố gắng cứu hắn, nhưng vẫn luôn không có kết quả.
Tôi sợ rằng...
Vài ngày sau, hắn sẽ lại chết một lần nữa.
Thật bất lực.
Đầu nặng trịch, buồn ngủ quá, rất muốn đi ngủ, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ.
« Cô sao vậy? »
Bạch Tứ đỡ tôi, đôi tay lạnh buốt chạm vào khuôn mặt nóng hổi của tôi kiểm tra.
Nhiệt độ rất dễ chịu.
Tôi theo bản năng bám vào người hắn.
Hắn sờ trán của tôi: « Cô bị sốt... »
Giống như bế mạc, âm thanh của hắn cách tôi càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
Trước khi mất ý thức, tôi đột nhiên trở nên luống cuống.
Lần nữa tỉnh lại, tôi đang nằm trên chiếc giường lớn bên trong lồ ng giam, chăn đã bị đổi, có hương vị của ánh nắng.
Tôi ngẩn người, phát hiện quần áo trên người cũng đã bị thay thành áo ngủ, vòng chân cũng đã được mở ra.
...?
Hình như ngoại trừ hắn cũng không có người khác.
Mặt tôi đỏ bừng, đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Vậy để tôi lại luân hãm thêm lần này nữa đi.
« Cô không sốt, sao nhiệt độ toàn thân lại cao như vậy. »
Giọng nói thanh lãnh từ trong bóng tối truyền đến.
Tôi nhìn qua, thấy một đốm lửa lúc sáng lúc tối, Bạch Tứ ngồi trên sofa hút thuốc.
Tôi xuống giường, đi qua.
« Không có gì, anh...ăn chưa? »
Tôi không đầu không đuôi hỏi một câu, co quắp đứng ở bên cạnh hắn.
Hôm nay thế mà còn...đánh hắn.
Sau một lúc hối hận.
« Chưa ăn. » Hắn nói, lại thở ra một ngụm khói, mí mắt ảm đạm.
Tôi đột nhiên cảm thấy hắn có gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói ra chỗ nào không thích hợp.
Giống như là...
Trong bóng tối lờ mờ, tôi nhìn vào đôi mắt bị che lại bởi mái tóc bạc trắng của hắn, ánh lên một tia nhàn nhạt.
Trong mắt hắn, loại tình cảm cố chấp kia dường như đã không còn, có một loại vô dục vô cầu, trống rỗng...
« Anh... » Tôi nghĩ đến cái gì đó mà tiến lên một bước, chân va vào chân bàn đau đến mức suýt ngã, hắn vội cúi người ôm lấy eo tôi.
Chúng tôi cách nhau rất gần, khoảng cách giữa mũi chưa đến 1cm.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, tôi không chút sợ sợ hãi nhìn lại hắn.
Lúc lâu sau, hắn buông tay, lại hút một điếu thuốc.
« Cô đi đi. »
Tôi yên lặng, so với vui mừng, nghi ngờ trong lòng lại càng nhiều hơn, một linh cảm chẳng lành bao trùm lấy tôi.
Ngón trỏ của hắn gõ gõ vào tàn thuốc.
« Cô nói đúng, điều này không có quan hệ gì với cô, cô đi đi. »
Lúc tôi ra ngoài, cả người đều lơ lửng, tôi nhìn thế giới trắng xóa trước mặt, trên đỉnh đầu còn có mặt trời.
Tất cả đều không chân thực.
Hắn...đã được cứu rồi.
Đợi...đợi đã?
Độ cong khóe miệng của tôi dần thu lại, đôi mắt mở to, một loại sợ hãi nhanh chóng dập tắt niềm vui sướng của tôi, toàn thân tôi lạnh toát.
Trong khe hẹp, trên đỉnh núi, giữa những bãi cỏ.
Đều có người ẩn núp...
Nòng súng lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Không...không ổn...
Đã sớm bị để mắt tới...
Bạch Tứ...đã biết? Nên hắn mới để tôi rời đi?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi theo đường cũ chạy về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.