"Người đó! A a a a! Người đó tớ đã gặp qua!" Lý Quả hoa si nói, "Cậu ấy là Bạch Tứ, hẳn là không sai! Tớ nhớ có đôi khi hắn sẽ đến trường học của chúng ta để tìm người, a a a a! Trường chúng ta có siêu nhiều nữ sinh thích cậu ấy! Đều muốn có phương thức liên lạc của cậu ấy! Không nghĩ tới lúc bị thương cậu ấy vẫn đẹp trai như vậy! Đợi đã...? Bị thương!"
Cô giật mình, không nói không rằng đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Lam Yêu: "Như vậy không được tốt cho lắm."
"A a a không sao đâu! Nam thần vậy mà bị thương ô ô ô! Xem ra có chút nghiêm trọng."
Lý Quả đứng bên cạnh giường của Bạch Tứ, hoa si nhìn hắn chằm chằm, một bên là Lam Yêu cả người đều không được tự nhiên.
"Khụ..." Người trên giường rốt cuộc cũng có phản ứng.
Hai người đều bị giật mình, không dám cử động.
Giọng Bạch Tứ khàn khàn, ánh mắt ôn nhu nhìn về Lam Yêu, chậm rãi lên tiếng: "Là cậu đã cứu tôi..."
"A tôi..."
"Đúng vậy! Chính là chị Lam Yêu đây đã cứu cậu, cậu vừa bất tỉnh nhân sự, vẫn may kịp thời đưa đến bệnh viện." Lý Quả kéo tay Lam Yêu, mỉm cười, khỏi nói cô ấy có bao nhiêu vui vẻ.
Lam Yêu rủ mắt nhìn cô ấy, cũng không lên tiếng.
"Cảm ơn cậu." Bạch Tứ dịu dàng nhìn cô.
"Không... không sao đâu..." Lam Yêu nhận được ám chỉ của Lý Quả, cười cười, "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi đi trước."
"A a soái ca! Vậy ngày mai tôi cùng Yêu Yêu quay lại thăm cậu!"
"Được."
Ánh mắt Bạch Tứ vẫn luôn rơi trên người Yêu Yêu, hiện ra ý cười ấm áp.
....
Hình ảnh mờ dần, đầu đau như muốn nứt ra.
Tôi mê mang mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là phòng ngủ của mình.
Tôi...không chết? Cầm lấy điện thoại bên giường nhìn đồng hồ, tất cả đều bình thường, cũng chỉ mới một đêm trôi qua.