Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 47: Sơ hở



“À, ngươi nói là nói chuyện đó.” Mã Văn Tài đưa tay sờ sờ chóp mũi, trên mặt hết sức bình tĩnh, hơn nữa còn dùng ánh mắt hoang mang nhìn ta, giải thích bằng giọng điệu hết sức ngây thơ vô tội: “Vừa rồi nhất thời kích động, nên quên mất ngươi là con trai.”

“Ngươi ——” ta bị hắn làm tức đến mức lùi lại phía sau mấy bước, đá mạnh lên ghế tựa, nhưng ghế tựa thì không nhúc nhích, còn ta lại đứng không vững, trong mắt chỉ còn nhìn thấy sao bay bay.

Ừ, ta nếu là nam thì không có vấn đề gì, nhưng nếu là nữ thì ngươi liền dám làm ra chuyện này sao? Ngươi có thể còn vô sỉ hơn được nữa không!

“Dù sao mọi người đều là con trai cả, cũng không sợ ảnh hưởng danh tiết, ngươi sợ cái gì?” Mã Văn Tài thấy ta tức đến cả mặt đều đỏ ửng, không khỏi nhếch môi cười cười, hướng ta vẫy vẫy ta, “Không sao, A Đường, là ta không đúng, ngươi đừng có trốn xa như vậy, lên giường nằm thêm chút nữa đi, vết thương của ngươi cũng chưa lành mà. Ta hứa sẽ không chạm đến ngươi nữa.”

Mơ đẹp nhỉ, ta mới không cần dính với ngươi!

Ta âm thầm đem liệt chỗ của Mã Văn Tài vào khu vực đặc biệt nguy hiểm, liền lẩn đi thật xa, ngay cả đưa trà cũng là đứng xa vươn tay đưa qua. Hắn cũng không nói gì, cứ dựa vào đầu giường nhìn ta cười, cười đến mức khiến ta sợ hãi, càng lúc càng lùi ra xa, đến tận lúc trốn sau cái bàn mới kêu lên:

“Mã Văn Tài, ngươi cười cái gì?”

Mã Văn Tài bưng trà lên nhấp một ngụm, khóe môi cong lên, lại giơ tay vẫy vẫy ta: “A Đường, lại đây.”

Thấy ta vẫn bất động như trước, hắn liền mím môi cười khẽ, “Nếu ta thật sự muốn chạm vào ngươi, cũng sẽ không chờ đến hôm nay, trốn sau cái bàn thì có ích chắc?” Sau đó hắn cũng không nói thêm về đề tài này nữa, chính là hướng mắt nhìn lên trần, có chút khinh thường nói:

“Hừ, dân đen chính là dân đen, đến cái chỗ ở mà cũng tồi tàn như vậy. A Đường, đành để ngươi chịu khổ rồi, chờ thêm hai ngày nữa, chân ta khá hơn rồi chúng ta sẽ về trường. Tay của ngươi cũng cần sớm chữa trị, để chậm trễ sẽ không tốt.”

“Văn Tài huynh…” Ta thấy trong lời nói của hắn, đầy ý tứ khinh thường đại thúc, không khỏi cảm thấy phiền muộn, vừa định mở miệng, lại bị Mã Văn Tài cắt ngang:

“Đã nói với ngươi rồi, gọi ta Văn Tài đi. Về sau ngươi nói chuyện với ta, không cần kèm theo kính ngữ.”

“Văn…Văn…” Ta cảm thấy gọi như vậy rất kỳ quặc, cuối cùng vẫn không cất nổi thành tiếng, chỉ đành lén bỏ qua, ngược lại liền lật lại chủ đề, nói:

“Ngươi sao lại chán ghét đại thúc như vậy?”

Không biết có phải vì ta không gọi tên của hắn hay không mà Mã Văn Tài lúc đầu đang chờ mong lại trở nên mất mát, không vui mà đáp: “Hắn cũng chỉ là dân đen, vậy mà mở miệng ra là luận điệu ngụy biện dối trá, ta thấy người như vậy thì không thích.”

“Nhưng mà Văn Tài huynh…., Văn, Văn Tài, dù sao đại thúc cũng là người đã cứu mạng ngươi.” Ta theo thói quen lại thêm kính ngữ, kết quả bị Mã Văn Tài trừng mắt một cái, liền không có cốt khí đành sửa lại.

“Còn nhớ lúc chúng ta đến đây, mọi người đều có chút không thoải mái, bất quá bây giờ, ta thật sự hi vọng ngươi và đại thúc có ở sống chung vui vẻ, ngay cả cho không thể bỏ qua chuyện trước kia, ít nhất cũng giữ mặt mũi cho nhau, được không? Dù sao, chúng ta hiện tại mình đầy thương tích, còn phải quấy rầy người ta mấy ngày, ngươi cũng phải áp chế tính tình của mình, đợi cho đến lúc ngươi khỏi bệnh trở về trường, ngươi muốn gì cũng được.”

“Được rồi, ta biết ngươi rất thích lão già chết dẫm kia.” Mã Văn Tài tiện tay đặt bát trà ở một bên bàn, lông mi hơi hơi nhướn lên, “Nếu ngươi muốn ta vì ngươi mà giảng hòa với hắn, cũng không phải là không thể. Bất quá ta có một điều kiện, nếu ngươi đáp ứng, mọi chuyện liền theo ý ngươi; nếu ngươi không đáp ứng, đừng trách ta không cho hắn mặt mũi.”

“Điều kiện?” Ta sửng sốt một lúc, “Điều kiện gì?”

“Ngươi trước tiên qua đây đã.” Mã Văn Tài ngoắc ngoắc ngón tay, ta do dự bước qua, lại bị hắn ấn bả vai ngồi xuống trên giường, đồng thời cả người lại bị kéo về phía hắn. Mã Văn Tài thở hổn hển, nắm chặt cả hai bả vai cả ta, giọng lạc đi, nói: “Để ta hôn thêm một cái.”

“Ngươi đừng có đùa!” Ta cả kinh muốn lùi ra, Mã Văn Tài lại nhanh nhẹn cầm lấy cánh tay của ta, miệng cười nói: “Ta là muốn đùa, không được sao?”

“Ta nói cho ngươi rõ, ta là con trai! Ngươi đừng có đem ta lầm thành con gái.” Ta giận đến cắn môi, lại trịnh trọng cảnh cáo hắn. Mã Văn Tài liên tục gật đầu: “Rồi rồi, ta đã biết, là con trai là con trai, cũng không có ai nói ngươi là con gái, ngươi tức giận làm gì? Thật ra là ta muốn nói, để cho ta ôm thêm một cái.”

“Hoang đường!” Ta căm giận đẩy hắn ra, không thèm để ý đến hắn. Mã Văn Tài ở sau lưng ta thở dài, trầm giọng nói: “Hiện giờ, ngay cả ngươi cũng muốn vứt bỏ ta sao…Cũng không có cách nào, ai bảo con người của ta rất tùy tiện, có cũng được mà không có cũng không sao…”

“Ai bảo sẽ mặc kệ ngươi?”

Ta thấy giọng hắn nói càng lúc càng buồn, không khỏi xoay người lại muốn giải thích, Mã Văn Tài thuận tay đem cả người ta ôm lấy, ôm chặt vào trong lòng: “Vậy là tốt rồi, ngoan, nghe lời, đừng nhúc nhích, đừng làm ta phải buồn.”

Cái loại ngụy biện gì đây. Ta chun mũi lại, cũng không động đậy, theo hắn đi, bằng không người kia nhất định sẽ nói liên tục. Loại trạng thái này diễn ra trong chốc lát, ta cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, liền dựa hẳn vào vai của Mã Văn Tài mà ngủ gật. Một lúc sau, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, tiếp theo là một giọng nữ vang lên: “Diệp công tử, Diệp công tử, người ở đâu?”

Ta lập tức tỉnh lại, nhanh chóng nhảy từ trong lòng Mã Văn Tài ra, cũng không quan tâm đến sắc mặt người phía sau trở nên âm trầm, tự mình sửa sang lại quần áo không hiểu tại sao lại lộn xộn, rồi vội vàng đi xuống dưới lầu.

Người tới đúng là Cốc Tâm Liên. Nàng đã thay một bộ quần áo mới, trong tay mang theo một cái đầu cá cùng một cái túi đựng thảo dược. Thấy ta đi ra, nàng không khỏi bước nhanh tới chào đón: “Diệp công tử, ta mang cá đến cho công tử đây.” Nói xong giơ cao đầu cá trong tay, vô cùng cao hứng đi về phía tay triển lãm đầu cá.

“Thật sự xấu hổ, đã làm phiền Tâm Liên cô nương phải chạy tới đây một chuyến.” Ta vốn định chối từ, nhưng mà Cốc Tâm Liên lại đem đầu cá đặt vào tay ta, trong miệng nói: “Diệp công tử, xin đừng khách khí, là vì ta vừa rồi đi tới hồ riêng bắt một con cá trắm đen, nghe nói người rơi xuống nước bị cảm lạnh mà ăn sẽ chóng khỏi bệnh. Ta thấy vị Mã công tử kia hình như cũng là rơi xuống nước sau mới được đại thúc cứu lên, con cá này vừa vặn cho hai người các ngươi.” Nàng vừa nói, vừa quay đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc hỏi: “Đại thúc đâu?”

“Đại thúc đã ra ngoài tìm đại phu.” Ta đáp lời.

Cốc Tâm Liên trố mắt nhìn ta.

“Từ chỗ này mà đến tìm đại phu, phải đi mất một ngày. Các ngươi ở chỗ này chờ lâu như vậy, có cái gì ăn không?”

“Còn một chút lương khô thừa, ta cũng định đi nướng mấy con cá để ăn…” Cốc Tâm Liên nghe ta nói xong, ánh mắt trừng lớn hơn nữa, kinh ngạc: “Như vậy làm sao được? Các ngươi mới rơi xuống nước bị cảm lạnh, thân thể còn đang suy yếu, làm sao có thể ăn cá nướng? Hẳn là nên nấu canh cá!”

“Chuyện này, thật ra ta cũng muốn nấu canh cá…” Dưới cái nhìn chăm chú của Cốc Tâm Liên, ta càng nói đầu càng cúi thấp, cuối cùng cô nương đối diện không nhịn nổi liền cười ra tiếng, giơ tay đoạt lấy đầu cá trong tay ta, nói: “Ta biết rồi, các người là con cháu thế gia, bình thường cẩm y ngọc thực, ở trong trường cũng có thư đồng hầu hạ, không biết nấu ăn cũng đúng thôi. Ta nấu canh cá là giỏi nhất đó. Diệp công tử không ngại lát nữa nếm thử tay nghề của ta chứ?”

“Thật sự là đã làm phiền Tâm Liên cô nương rồi.” Ta có chút xấu hổ, Cốc Tâm Liên lại coi như không thấy, mang theo đầu cá đi thẳng xuống phòng bếp. Ta vốn định qua hỗ trợ, lại nghe thấy trên lầu cửa gỗ mở ra, Mã Văn Tài không biết từ lúc nào đã tự làm một cây gậy gỗ, chống gậy ra bên ngoài nhìn.

Bộ dạng này của hắn thực sự là rất thú vị, không ai có thể tưởng tượng nổi Mã Văn Tài cũng có ngày phải lưu lạc đến tình cảnh này, không chừng nếu để người trong trường nhìn thấy, có khi lại kinh ngạc đến rớt tròng mắt.

Mã Văn Tài thấy ta cười trộm, không khỏi thẹn quá hóa giận, muốn ném gậy đi rồi tự mình đi xuống. Ta sợ hắn ném đi, liền xông lên đỡ hắn, dẫn vị đại gia này chậm rãi bước xuống dưới. Hắn sắc mặt lúc đầu đang âm trầm, lúc này mới hơi tốt lên, hất cằm về phía phòng bếp, nhíu mày hỏi ta: “Nàng ta tới đây làm gì?”

Lời này, không nghi ngờ gì, chính là nói Cốc Tâm Liên.

“Tâm Liên cô nương là mang cá đến cho chúng ta, nàng lo lắng chúng ta không có cơm trưa để ăn, lại còn làm cả canh cá.” Ta kích động giải thích. Mã Văn Tài lại bĩu môi, trong lời nói có chút khinh thường, hỏi ta: “Diệp Hoa Đường, ngươi sao lại để cho người ta đi làm cơm? Bản thân sao không tự nấu cá.”

Hắn nói rất to, ta bị hắn nói đến nỗi xấu hổ, còn chưa kịp mở miệng thì Cốc Tâm Liên cũng đã nghe thấy, thò đầu ra khỏi phòng bếp:

“Vị công tử này, ngươi đừng trách Diệp công tử không làm. Hắn là con trai, không biết nấu ăn là đương nhiên, ngươi đừng khó xử hắn. Các ngươi nếu muốn ăn gì, cứ nói với ta là được, ta biết làm rất nhiều món ăn.”

“Chậc chậc, con trai cơ đấy.” Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn ta từ trên xuống dưới, thở dài, miệng chậc chậc, lẳng lặng lắc đầu, nhỏ giọng nói vào tai ta: “Ai, lúc trước trong trường có Vương Huy Chi, hiện tại lại có một cô nàng đánh cá, Diệp công tử ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, cũng khó trách nam nữ đều ăn. Chẳng qua ngươi biết câu dẫn người khác, nhưng chẳng hay có năng lực làm tướng công của người ta không.”

“Ngươi nói bậy bạ cái gì! Tâm Liên cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao có thể có tâm tư đó với nàng?” Ta nhíu mày phản đối. Mã Văn Tài cũng không xoáy vào vấn đề đó nữa, chỉ nói: “Cốc Tâm Liên thì không có gì, nhưng mà ta thật sự muốn hỏi ngươi một chút, ngươi nhận thức Vương Huy Chi thế nào? Hắn tại sao vì tìm ngươi, lại cất công đi một chuyến đến trường?”

“Ngươi nói Huy Chi huynh sao? Chúng ta là ở tiệc đính hôn của Tạ gia mà quen biết, hắn…” Ta đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng lấy tay che. Mã Văn Tài nhìn ra được manh mối, liền không buông tha, hỏi: “Tiệc đính hôn? Là tiệc đính hôn diễn ra vào tết Đoan Ngọ sao? Tạ Đạo Uẩn vì sao muốn ngươi đi dự? Các ngươi có quan hệ gì?”

“A, này, là vì nhà của ta cùng với Tạ gia có chút quen biết, nên nàng mới mời ta đi dự…”

“———Không đúng! Ta còn nhớ ngày đó gặp ngươi ở trên đường, trên mặt ngươi còn có một chút son, đi dự tiệc làm sao lại có thể dính son? Ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã làm gì!”

Thấy ta rối rắm không mở miệng, Mã Văn Tài lại uy hiếp: “Diệp Hoa Đường, ngươi tốt nhất là thành thật nói cho ta, cha ta là thái thú Hàng Châu, muốn biết tin tức gì cũng rất dễ dàng. Để đến lúc ta phát hiện ngươi lừa dối ta, ta cũng không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”

“Mã Văn Tài, ngươi dám uy hiếp ta!”

“Cái này không phải là uy hiếp, mà là nhắc nhở ngươi.” Mã Văn Tài vỗ vai ta trấn an, thanh âm cũng mềm đi, “A Đường, nói mau đi, đừng làm cho ta sốt ruột.”

Hắn nếu đối với ta uy hiếp và quở trách giáo huấn, thì ta còn có thể lấy cứng đối cứng. Nhưng một khi Mã Văn Tài ôn nhu như vậy, không hiểu sao ta lại như thế này, đầu óc liền không theo điều khiển của ta nữa, ta liền nghĩ rằng lúc ấy rất nhiều người của Tạ gia cũng thấy được mặt của ta, cho nên giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy ta cúi đầu, đứt quãng kể cho hắn nghe một số chuyện không quan trọng lắm, lại nói cho hắn biết chuyện ta bị ép giả con gái đi xem mắt.

Nói xong những lời này, ta còn tưởng Mã Văn Tài sẽ chê cười ta, hoặc là châm chọc vài câu, cũng không ngờ hắn lại nói: “Tại sao không rủ ta cùng đi?”

“Cái gì?” Ta cũng sửng sốt, “Ngươi đi làm gì? Ngươi cũng quen hai nhà Vương Tạ sao?”

“À, không biết.” Mã Văn Tài sờ sờ chóp mũi, có chút phẫn nộ. Hắn thấy ta cũng không có để ý chuyện này, liền không hỏi nữa, chỉ dặn dò ta nhất định phải tránh xa Vương Huy Chi, hắn nghe nói tên kia là tên háo sắc, lại còn lạm tình, có tiếng là ngụy công tử, cùng hắn ở một chỗ sẽ bại hoại thanh danh của bản thân, bảo ta về sau gặp hắn thì tốt nhất phải coi như không quen biết, vân vân và vân vân, nỗ lực bôi đen hình tượng vốn đã không tốt của Vương Huy Chi.

Ta tuy rằng không ghét Vương Huy Chi, cũng không thích hắn, lúc này nghe Mã Văn Tài nói lăng nhăng cũng không phản bác. Lúc này, Cốc Tâm Liên đã chuẩn bị xong món canh cá, lớn tiếng kêu chúng ta vào ăn cơm. Trêm bàn đã dọn đủ bát đũa, cũng bê ra ba cái ghế ngồi. Cốc Tâm Liên vốn muốn ngồi bên cạnh ta, lại bị Mã Văn Tài giơ gậy chắn ngang, ngang nhiên chiếm chỗ, lúc ăn cơm còn ỷ vào chân bị thương, bắt ta gắp cho hắn cái này cái kia. Cốc Tâm Liên trên mặt lộ rõ sự mất hứng, nhưng là e ngại ta ở đây nên cũng không nói gì, chỉ là sau khi ta đưa Mã Văn Tài lên phòng rồi xuống rửa bát đũa, lặng lẽ nói với ta, Mã công tử chỉ là chân bị thương mà thôi, cũng không phải bị thương ở tay, bảo ta đừng dung túng hắn, còn nói lúc cần ta cũng phải cáu kỉnh một chút, bộ dạng này nhất định sẽ bị người khác bắt nạt.

Ta chỉ cười không nói gì, giúp nàng rửa bát đũa sạch sẽ, lại nói chuyện phiếm một lúc, Mã Văn Tài sắc mặt càng lúc càng khó coi, thúc giục Cốc Tâm Liên về nhà, ta cũng cảm thấy nàng nên trở về, chậm chút nữa thì trời liền tối. Cốc Tâm Liên lưu luyến không rời, mãi sau mới cáo từ, còn nói ngày mai nàng sẽ lại đến. Mã Văn Tài vừa nghe thấy lời này, sắc mặt càng đen, không khách khí hỏi thẳng nàng, ngươi đã già như vậy rồi, chạy qua chạy lại còn không thấy mệt sao?

Cốc Tâm Liên cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, liền bật lại: ngươi cũng đã lớn tuổi rồi mà còn quấy rầy Diệp công tử, không cảm thấy ngượng ngùng sao? Không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, chỉ có mình ta đứng giữa không biết làm thế nào để hòa giải quan hệ giữa hai bên. May thay đúng lúc ấy đại thúc mang theo đại phu trở về. Cốc Tâm Liên trừng mắt nhìn Mã Văn Tài rồi vội vàng cáo từ rời đi.

Ta thở phào một hơi, lại dùng ánh mắt ý bảo Mã Văn Tài không được nói lung tung với đại thúc. Mã Văn Tài hừ mũi, cũng không nói nhiều, để đại phu đắp thuốc cho hắn, lại để lại một chút thuốc mỡ bôi cho khép miệng vết thương cũng một ít thảo dược trị phong hàn, sau đó cũng cáo từ rời đi. Ta đến phòng bếp mang cho đại thúc một ít canh cá, bởi vì ta đã để riêng vào bát chuyên dụng, nên mở bát ra, khói còn bốc lên nghi ngút, khiến cho đại thúc không thể cầm lòng. Hắn còn cho rằng cá kia là do ta nấu, liên tục ca tụng ta, nói là nàng dâu mới về cũng không thể sánh bằng tiểu huynh đệ ngươi, vừa hiền lành, tay nghề nấu nướng lại tốt, làm ta đỏ bừng cả mặt. Mã Văn Tài nghe thấy những lời này, liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, càng làm ta thêm xấu hổ, bèn kéo đại thúc ra ngoài đình uống rượu, không thèm nhìn mặt tên khốn kiếp nào đó.

Đại thúc quả nhiên y như dự đoán của ta, mang về không ít rượu trắng. Thật ra ta cũng không thích uống rượu, cũng không uống được rượu, đành lấy trà thay rượu, cùng với đại thúc ở trong đình tán gẫu, thuận tiện chơi một ván cờ vây, lại xin đại thúc chỉ dạy cho một ít thuật chơi cờ. Nói mãi nói mãi, lại không khỏi nói đến Mã Văn Tài, đại thúc nói ta bao dung, rất hợp ý hắn, hắn rất thích. Nhưng mà Mã Văn Tài thì không giống như vậy, hắn trời sinh tính tình tàn nhẫn lãnh khốc, tính tình này trong đám con ông cháu cha thì rất ưu việt, nhưng không phải là người phù hợp để ở chung. Ta có ý giải thích là Mã Văn Tài cũng có một phần tốt, đại thúc vẫn lắc đầu, nói là loại người này cho dù có tốt, cũng chỉ là bày ra cho một mình ta nhìn thôi. Hắn cũng không có bảo ta phải rời xa Mã Văn Tài, chỉ bảo ta phải cẩn thận một chút, nói ta tính tình tùy tiện, đừng làm sai chuyện gì để bị người ta tính kế.

Ta đối với lời nói của hắn, cái hiểu cái không, lúc ta hỏi lại thì đại thúc lại không chịu nói. Nhưng làm ta cao hứng chính là hắn rốt cuộc cũng đồng ý đến giảng ở trường ta một khoảng thời gian, hắn nói bản thân một mình ở rừng đào, cũng có chút phát ngấy, cũng đến lúc nên ra ngoài nhìn xem người đọc sách bây giờ đã ra cái dạng gì rồi. Nếu đều giống Mã đại gia, vậy thì hắn sẽ bị đả kích thật lâu. Ta bị hắn chọc cho cười không ngừng, nhưng cũng theo đó mà định ra lịch trình.

Thêm hai ngày nữa, chân của Mã Văn Tài cũng gần lành, chúng ta liền đi cùng với đại thúc và Cốc Tâm Liên quay trở về trường. Mã Văn Tài đối với việc đại thúc và Cốc Tâm Liên đi cùng cảm thấy rất bất mãn, nhưng chân hắn còn đang bị thương, chính là anh hùng mạt lộ, cũng không có lập trường để phản đối, hết thảy đều do ta làm chủ.

Trở về trường học rồi, ta đi trước tìm sư mẫu, nói chuyện về Đào Uyên Minh, Hiệu trưởng và sư mẫu vô cùng mừng rỡ, chuyện mở tiệc khoản đãi tạm không đề cập tới, ta lại nhân cơ hội nói chuyện Cốc Tâm Liên muốn xin làm việc ở trường, sư mẫu cũng lập tức đồng ý, cho nàng làm việc ở phòng giặt giũ. Lại dưới yêu cầu mãnh liệt của Mã Văn Tài, ta có chút ngượng ngùng muốn xin đổi lại phòng, sư mẫu cũng đồng ý, còn cười nói với ta về sau đừng nên cãi nhau, mọi người nên hòa đồng. Đám người Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá thấy ta còn sống trở về, vui mừng quá đỗi, Lương Sơn Bá đối với việc ta muốn cùng phòng với Mã Văn Tài có chút lo lắng, nhưng thấy ta kiên quyết, cũng không nói thêm điều gì, chỉ bảo ta phải cẩn thận.

Đêm đó, ta và Mã Văn Tài lại một lần nữa tranh luận về chỗ ngủ. Cuối cùng, Mã Văn Tài phải thừa nhận, ta không có thói quen nửa đêm đánh người, vài lần trước đều là do hắn cố ý sắp đặt. Ta đối với nhận thức về người không có liêm sỉ lại tiến thêm một học, nhưng sau đó vẫn học tập phương pháp của Chúc Anh Đài. Mã Văn Tài cũng không nói gì, hai người chúng ta vì thế mà bình an vô sự ngủ suốt một đêm. Ngày hôm sau vẫn theo lịch thường đọc sách, không có bất kì tranh cãi gì

Ba ngày sau, Mộc Cận trở lại.

Chỉ là, ta không ngờ, lần này nàng trở lại, thế nhưng lại mang theo một người ngoài dự đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.