Ta bị dọa đến sợ hãi, theo bản năng giấu bàn tay ra sau lưng, nhưng lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng ép sát hai
tay vào hai bên sườn, do dự đi đến chỗ Mã thái thú. Lúc đến gần, ta nghe thấy ông ta nói:
“Ngươi chính là Diệp Hoa Đường?”
Này, ta
nhớ lúc gặp ngài lần đầu tiên đã nói rồi mà, nhanh như vậy ngài đã quên
rồi sao? Bất quá nếu như ngài đã đặt câu hỏi, ta cũng phải trả lời, liền cung kính cúi đầu đáp: “Tại hạ đúng là Diệp Hoa Đường, hân hạnh được
gặp thái thú đại nhân.”
“Diệp hiền chất không cần đa lễ. Ngày xưa ta
và cha ngươi cũng có quen biết, chính là sau khi hắn từ quan, lại chưa
có dịp đến chơi. Không biết dạo này sức khỏe của hắn thế nào? Ta cũng
rất muốn tới Thái Nguyên thăm hắn, chỉ đáng tiếc, công việc bận rộn,
không kiếm đâu ra thời gian rảnh, Diệp hiền chất khi nào về nhà, nhớ
chuyển lời hỏi thăm của lão phu, cũng tạm coi như biểu lộ một chút tâm
ý.”
“Mã đại nhân khách khí rồi.” Ta vội vàng đáp lễ, “Cha ta nếu biết thái thú đại nhân nhớ đến hắn như vậy, trong lòng nhất định cũng sẽ rất vui mừng.”
Mã thái thú mỉm cười, lại nói: “Thấy Diệp hiền chất chiếu cố cho khuyển tử, lão phu cũng rất cảm kích. Bất quả loại tình cảm bạn
bè này, cũng chỉ nên có giới hạn. Khuyển tử còn chưa hiểu chuyện, hiền
chất cũng đừng quá lao lực vì hắn, cứ mặc kệ hắn là tốt rồi.”
Lời này của ông ta ý muốn ta phân rõ giới hạn với Mã Văn Tài sao?
Ta khẽ nhíu mày, trên mặt rất nhanh lại tươi cười, chắp tay nói: “Mã đại
nhân khách khí rồi, tiểu sinh chỉ làm việc theo tấm lòng của bản thân mà thôi.” Thấy Mã thái thú ánh mắt nhìn về phía Mã Văn Tài, ta biết hắn
muốn đi xem con, liền xin cáo lui. Khi đã đi xa xa, ta quay đầu lại nhìn thấy Mã thái thú cởi áo choàng ra, phủ lên trên người Mã Văn Tài.
Có lẽ…Thật ra hắn cũng rất quan tâm đến Mã Văn Tài…Ngay cả lúc trước, chỉ
vì nghe tin con trai hắn bị thương, cũng vội vội vàng vàng chạy đến
trường.
Thời điểm trở về phòng, ta gặp Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài,
hai người bọn họ đang dùng tay đẩy xe về hướng của ta. Lương Sơn Bá vừa
nhìn thấy ta, liền nói: “Diệp huynh, Văn Tài huynh sao rồi, hắn có khá
hơn không?”
“Hắn sốt cao rất nghiêm trọng.” Ta lắc đầu. Lương Sơn Bá nghe xong thì thở dài.
“Ta vừa rồi đi tìm Mã thái thú, nhưng nói thế nào hắn cũng không chịu đi
thăm con mình, ta nghĩ cứ để Văn Tài huynh nằm ở đó không phải là biện
pháp hay, nên bảo Anh Đài cùng đẩy xe lại đây, chúng ta mau đi hắn đi y
xá đi.”
“Ai, các ngươi chờ chút, Mã thái thú, hắn…”
Ta nói một
nửa, liền ngậm miệng không nói nữa, thấy Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài
đều quay đầu nhìn ta, không khỏi lại nói: “Không, không có gì, các ngươi đến đúng lúc lắm. Chúng ta mau qua đó đi.”
Quả nhiên, khi chúng ta
đến chuồng ngựa, Mã thái thú đã không còn ở đó. Lương Chúc hai người đều nhìn thấy áo choàng trên người Mã Văn Tài, lại ăn ý coi như không thấy, không hề đề cập đến chuyện này. Chúng ta rất nhanh liền đưa Mã Văn Tài
đến y xá, sau khi Vương Lan cô nương cho hắn uống một ít thuốc hạ sốt
xong, ta định đưa hắn về phòng ngủ, ai ngờ Vương Lan lại gọi ta lại, nói là có chuyện riêng muốn nói.
Ta không còn cách nào khác, đành nhờ
Lương Sơn Bá đưa Mã Văn Tài trở về trước. Lương Sơn Bá vỗ ngực tỏ vẻ hắn nhất định sẽ tận tâm mà làm, ta biết hắn là người trung hậu thành thật, nói lời sẽ giữ lời, nên cũng yên lòng, đem mọi chuyện giao cho hắn.
Mãi đến sau khi Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đều rời khỏi đây, Vương Lan mới ngượng ngùng nói với ta:
“Diệp công tử, loại bệnh lần trước ngươi hỏi ta, ta đã tìm thấy trong sách
thuốc. Nhưng thật sự rất xin lỗi, ta không thể tìm được cách chữa, bất
quá nếu ngươi muốn nghe, thì ta thật ra cũng có thể cho ngươi một ít
phương thuốc, có khả năng tạm thời kéo dài cuộc sống. Nhưng vị bằng hữu
kia của ngươi, bệnh tình thực sự rất nghiêm trọng, ta khuyên ngươi nên
nói thật với hắn, nếu muốn sống lâu thêm vài năm, thì cố gắng kiêng
rượu, bình thường cũng đừng sống quá phóng túng, cũng không thể làm việc quá mức mệt nhọc…”
Ta nghe xong lời của nàng, mặt đần thối, mở mịt
cầm lấy thuốc mà Vương Lan đưa cho, trong đầu vừa kinh ngạc vừa khó
hiểu. Ta chưa từng bao giờ tìm nàng hỏi về bệnh gì a, chẳng lẽ là ca ca? Nhưng mà vô duyên vô cớ, ca ca vì sao lại đi tìm Vương Lan cô nương hỏi về chứng bệnh này, lại là bệnh nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ hắn.
Trong lòng ta phát lạnh, vội vàng chạy đến phòng của thư đồng tìm Mộc Cận.
Lúc này, nàng đang ở trong sân phơi sách vở của ta, thấy ta không khỏi
cao hứng chạy đến, rút khăn tay ra lau mồ hôi cho ta. Ta khoát tay, ý
bảo không cần, sau đó sốt ruột hỏi nàng ca ca ta gần đây có mắc bệnh gì
không? Mộc Cận hơi hơi sửng sốt, nhưng mau chóng nói cho ta là không có, thân thể của đại công tử rất khỏe mạnh, chỉ là mấy ngày trước bị nhiệt, bất quá mấy hôm nữa sẽ khỏi, không cần lo lắng.
Thật sự là như vậy sao…
Ta mơ hồ có chút hoài nghi, bất quá xem bộ dạng chắc chắn mười phần của
Mộc Cận, ta cũng biết không thể hỏi thêm cái gì, đành miễn cưỡng tin
tưởng. Vương Lan cũng không nói rõ ngọn ngành với ta, ta sợ nếu hỏi kĩ
quá sẽ lộ ra sơ hở. Vì thế, chỉ còn cách sai Mộc Cận đi lấy giấy bút,
viết một phong thư, trong thư trước là viết về bệnh mà Vương Lan nói với ta, sau là hỏi ca ca rốt cuộc đang giấu ta chuyện gì. Viết xong thư, ta dùng sáp dán lại, giao cho Mộc Cận, bảo nàng tìm người nhờ chuyển giúp
về Thái Nguyên cho ca ca.
Mộc Cận sảng khoái đáp ứng, nói là chờ nàng sau khi thu dọn sách vở xong sẽ đi làm ngay.
Không uổng công ta dạo này nghiêm túc luyện chữ, chữ viết cũng đã tốt hơn rất nhiều. Bằng không, với cái loại chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, ta thật
không có mặt mũi viết thư cho ca ca. Chuyện này nói ra cũng phải cảm ơn
công lao của Mã Văn Tài. Lại nói tiếp, không biết hắn bây giờ sao rồi,
đại khái là ở phòng ngủ nghỉ ngơi nhỉ? Cũng không biết Mã Thống đã sắc
thuốc chưa, hiện giờ cũng nên cho hắn uống thuốc rồi.
Đến lúc trở về
phòng, Mã Văn Tài đã không thấy, trong phòng trống trơn, chỉ còn cái áo
choàng vứt lại trên giường. Gói thuốc vẫn như cũ đặt trên đầu giường
Mã Thống đâu?
Thật sự là rất kỳ quái, sao hắn không đi sắc thuốc cho công tử nhà hắn, lại
còn để Mã Văn Tài chạy loạn? Mã Văn Tài cũng thật là, ốm đau cũng không
chịu nghỉ ngơi, còn cậy mạnh đi ra ngoài? Cũng không sợ bệnh tình càng
nghiêm trọng sao?
Ta vừa mới bước ra cửa, chỉ thấy Mã Thống vội vàng
đi ra từ phòng của Mã thái thú, trong tay còn cầm một cái roi ngựa, vừa
nhìn thấy ta hắn liền kêu to Diệp công tử. Ta bảo hắn mau đi sắc thuốc
cho Mã Văn Tài, thuận tiện hỏi công tử nhà hắn đâu rồi, Mã Thống do dự
một chút rồi nói cho ta, công tử nhà hắn vừa nghe được tin Mã thái thú
muốn xuống núi, liền vội vàng chạy ra ngoài.
…Phải đi tiễn cha hắn sao?
Mã Văn Tài tuy rằng bề ngoài luôn căm ghét cha hắn, kỳ thật trong lòng
cũng có một chút nhớ. Bọn họ cũng không phải kẻ vô tình, chỉ là đều
không biết biểu lộ tình cảm của bản thân mà thôi.
Nghĩ đến lúc nãy,
Mã Văn Tài cầm lấy tay của ta, nói với ta những lời kia, trong đầu ta
lại không khỏi hỗn loạn. Con người của ta, làm việc vốn chỉ lo đầu mà
không lo đuôi, đối với tương lai trừ việc kiếm cho ca ca một chức quan
tốt ra, cũng không có mục tiêu gì khác. Lúc trước quả thật ta có từng
nghĩ sẽ muốn vào rừng ẩn cư, nhưng mà cuộc sống đơn độc nói thanh tĩnh
thì rất thanh tĩnh, nhưng nhiều lúc sẽ rất khó khăn, mà nếu ta đáp ứng
hắn, tương lai sẽ như thế nào đây…
Hắn luôn cáu kỉnh táo bạo, tính
tình cũng không tốt, bất quá bản thân ta cũng tự thấy mình chẳng có điểm nào tốt cả. So với Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài hai người đều trung nghĩa
lương thiện, thì hai người chúng ta cũng coi như là ngưu tầm ngưu, mã
tầm mã.
Bởi vì trong lòng có chút loạn, ta cũng không trở về phòng
đọc sách nữa, mà tùy ý đi dạo chung quanh. Dọc theo con đường đến phòng
sách, xa xa lại nhìn thấy Tô An khập khiễng bước từ con đường lên núi đi lên, khắp người đều là máu! Hắn từ đằng xa trông thấy ta, liền há mồm
kêu to “Diệp công tử”, sau đó liền ngã xuống.
“Tô An!” Ta lập tức
phát hoảng, vội tìm một học sinh bảo đi xuống phòng bếp gọi Tô đại nương tới đây, mang Tô An về phòng, lại đến y xá mời Vương Lan cô nương.
Vương Lan nói cho chúng ta biết, hắn bị thương là do có người dùng côn
hung hăng đánh.
“Ai lại ác độc như vậy, ra tay rất nặng!”
Lương
Sơn Bá vẻ mặt phẫn nộ, quyết tìm ra kẻ hạ thủ sau màn. Vì thế Tô đại
nương đành bất đắc dĩ nói cho chúng ta biết, Tâm Liên cô nương bị bắt
vào lầu xanh.
Tin tức này so với việc Tô An bị đánh còn khiến chúng
ta chấn động hơn, cả đám nhất thời đều không biết phải làm gì. Mẹ của
Tâm Liên đứng ở một bên lau nước mắt, khóc không thành tiếng, nói, Tâm
Liên bị bắt đi từ buổi sáng. Lúc ấy nàng đang trên đường trên trường làm việc, bỗng nhiên có một đám người từ bên ngoài xông vào, không nói hai
lời liền bắt Tâm Liên đi. Đi theo bọn họ còn có một tú bà chìa ra tờ
giấy nói là khế ước bán mình của Tâm Liên, hơn nữa còn nói sau này Tâm
Liên sẽ không còn là con gái của bà nữa, mà là cô nương của Chẩm Hà lầu.
“Lương công tử, Chúc công tử, ta cầu xin hai người, cầu xin hai người!” Tô An
giãy giụa ngồi dậy, sau đó quỳ gối trên giường, liều mạng dập đầu với
chúng ta, “Hai vị là người đọc sách, nhất định sẽ có biện pháp, chuyện
này rất nghiêm trọng, ta hiện giờ chỉ có thể dựa vào hai người, van cầu
các người cứu Tâm Liên cô nương.”
“Tô An, Tô An, ngươi đừng như vậy!” Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài vội vàng đỡ Tô An nằm xuống. Lương Sơn Bá
nói: “Tô An, ngươi yên tâm, ngươi trước tiên cứ an tâm dưỡng thương cho
tốt, ta sẽ tìm biện pháp, được không?”
“Còn có biện pháp nào nữa.”
Chúc Anh Đài mím môi, quay đầu nhìn hắn một cái, lại nói: “Bỏ tiền ra
chuộc người, là biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp nhanh nhất, gọn
gàng dứt khoát.”
“Cái đó, cái đó cần hai mươi lượng vàng! Ngươi nói xem…” Mẹ của Cốc Tâm Liên vừa sầu não mở miệng, đã bị ta cắt ngang.
“Đại nương, ngươi đừng gấp, tiền chuộc này tính cho ta, Diệp Hoa Đường ta
cam đoan với người, nhất định sẽ đưa Tâm Liên cô nương an toàn trở về
trường.”
“Diệp, Diệp công tử, ta…ta dập đầu cảm ơn ngươi!” Cốc đại
nương nước mắt rơi như mưa, định quỳ xuống dập đầu với ta. Ta vội vàng
ngăn nàng lại, thực lòng nói:
“Đại nương, người đừng như vậy, đừng
nói gì cả. Người và Tâm Liên cô nương đã từng cứu mạng ta, ta còn đang
lo không biết lấy gì để báo đáp. Hôm nay chuyện này xảy ra, liền hãy cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ cứu Tâm Liên cô nương trở về.”