Ma Vật Nhà Tui Muốn Lên Trời

Chương 1: 1: Quyển 1 -




Kim Phả La
Tóm tắt nội dung: Lai lịch
---------------------------------------
Lục Nhất Minh đạp tuyết dày ba thước trở về nhà.

Anh ghét lạnh, sợ lạnh.

Nhưng vẫn không thể không ra ngoài làm việc khi khí trời đông giá rét như này.

Vừa vào nhà, chị Trần vội cởi áo gió dài màu đen ra cho anh, phủi bọt tuyết bị ấm áp bên trong nhà làm tan thành nước phía trên đi, mắc lên giá treo, lại bưng trà nóng tới cho anh.

Lục Nhất Minh nhấp một miếng, nước trà ấm áp lướt qua khoang miệng đông cứng, lướt qua cổ họng vẫn còn đầy khí lạnh, dạ dày dần dần ấm lại.

Là Phổ Nhĩ* mình thích nhất.

*Trà Phổ Nhĩ thuộc nhóm trà có thể hắni là đắt đỏ nhất TG, xuất xứ từ vùng Phổ Nhĩ thuộc tỉnh Vân Nam, TQ.

Anh hài lòng thở ra, nhịn không được khoe khoang chiến tích hôm nay: "Buổi chiều thắng ba mươi tờ đại dương."
Chị Trần có chút lo âu mà nhìn anh, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Thiếu gia, đừng đánh bài nữa." Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Ông chủ để lại tám cửa hàng, đều bị ngài chơi tới chỉ còn hai cái thôi, suy nghĩ cho tốt để sống qua ngày đi chứ!"
Lục Nhất Minh không thích nghe những lời này, anh lười biếng dựa vào chỗ tựa lưng lông chồn của ghế ngồi, nheo mắt: "Tôi sẽ kiếm cửa hàng về lại.

Bỏ đi, đàn bà trong nhà, khỏi nói cho chị, chị không hiểu." Phất tay một cái, để chị Trần đi ra ngoài.

Đời người khổ thì ít, sung sướng càng thêm ít.

Anh không thích đi dạo kỹ viện, không thích nghe hí kịch, không thích cầm kỳ thi họa, cái gì cũng không thích.

Cho nên luôn cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán.

Nửa năm trước, sau khi bị bạn bè rủ đi đánh bài, anh liền mê mẩn cái trò kích thích và cuốn hút lòng người này, chơi phát nghiện luôn.

Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.

Không làm mình vui, sống còn có ý nghĩa gì? Lục Nhất Minh nghĩ như vậy, liền thả mình mà cược.


Không quá nửa năm, tất nhiên là đứt quãng thua mất sáu cái cửa hàng, anh cũng không kịp chuẩn bị.

Rõ ràng ngay từ đầu vận may đều rất tốt, lần tốt nhất còn thắng tới năm nghìn tờ đại dương.

Nhưng đó là chuyện rất lâu lúc trước rồi.

Lâu tới nỗi anh đã quên mất là thắng được từ trong tay người nào luôn.

Xế chiều hôm nay thắng ba mươi đại dương, nhất định là thời cơ đến.

Ngày mai thắng tầm năm ba chục nữa thì tốt biết mấy.

Không chừng ngày nào đó sẽ lấy lại được cục vốn luôn ấy.

Nghĩ tới đây, tâm tình Lục Nhất Minh rất tốt, ngâm nga tiểu khúc.

Phía sau vang lên tiếng bước chân dần xa nhỏ vụn, rất nhanh chính là âm thanh cửa mở rồi đóng lại.

Dưới phòng ngủ có một hầm bí mật, đây là chỗ đến cả chị Trần cũng không biết.

Chỉ cần kéo giá sách ra, dời cục gạch đi thì có thể xuống xem phía dưới cửa đá, dùng chìa khóa bán nguyệt mở cửa, đi vào bậc thang u ám ngoằn ngoèo dưới đất.

Lục Nhất Minh cũng không biết được là ông tổ tiên nào đào hầm, lần đầu lúc mà cha dẫn anh tới, bên trong ngổn ngang một ít rượu lâu năm, chỉ nói nếu có bị chiến tranh loạn lạc thì có thể tới tránh dăm ba tháng.

Hiện tại, bên trong đã được anh dọn dẹp sạch sẽ, một tầng thảm lông dài ấm áp trải trên mặt đất, dù cho trời đông giá rét thì cũng là chỗ ngủ tốt.

Lục Nhất Minh cầm hũ dầu và hộp quẹt, châm đầy dầu từng cái giá cắm nến, trên bức tường bên trên bậc thang đá cứ cách mỗi vài mét treo một ngọn đèn, lần lượt châm.

Ngọn lửa bốc lên, đường bậc thang thoáng cái sáng lên.

Lục Nhất Minh nhẹ nhàng đếm 30 bậc thang, đi tới cuối hầm, vui vẻ đi xem thú cưng của anh.

Vật kia vẫn còn ngủ say ở trên nệm dày, trên vòng cổ gắn với xiềng xích sau lưng hắn quấn thành một vòng rối nùi.

Hình dạng của hắn mới nhìn thì không khác gì con người lắm, nằm nghiêng trên sợi dây treo lên, tay chân nhỏ dài, tuyến bắp thịt mạnh mẽ xinh đẹp, mỗi một vùng da đều căng vừa phải, chớp động tái nhợt sáng bóng dưới ánh nến, Trên đầu là tóc màu xám bạc rũ xuống cạnh cổ, nhìn như là lông hạc, óng ả, bồng bềnh.


(TH: Tự dưng nhớ tới sunsilk:))
Thực sự là cảnh đẹp ý vui.

Lục Nhất Minh nhịn không được tấm tắc tán thưởng ở trong lòng.

Lúc hắn tỉnh thì đẹp hơn, tròng mắt màu xanh lam giống như hai khối ngọc lưu ly không chứa tạp sắc, môi khẽ mở lộ ra hàm răng trắng như ngọc, thần sắc ngạo mạn vĩnh viễn giống như nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, kèm theo sự hung hãn của dã thú.

Nửa năm trước Lục Nhất Minh gặp hắn trên ca-nô từ Thượng Hải trở về.

Khi đó Lục Nhất Minh mới vừa du học xong, chơi mấy tháng ở tại Thượng Hải rồi muốn ngồi thuyền về quê, hăm hở lắm, lúc chờ thuyền mới quen đồng hương ở trên bến cảng liền mặt dày mà xạo lìn, nổ là mình phát triển sự nghiệp từ thiện ở Anh quốc nhiều ít mà trên thực tế không hề có.

Trong lúc nói cười, ba người lên cửa mang một lồng sắt bao vải đen muốn ném xuống biển.

Lòng hiếu kỳ nổi lên nên Lục Nhất Minh gọi bọn gã lại "Trong đó là gì thế?"
Mấy người này hai mặt nhìn nhau, chỉ nói là có người đưa tiền để bọn gã làm việc, lại ú a ú ớ, miệng không đồng nhất, có nói là phế liệu cất rượu còn dư lại, cũng có nói là gà vịt chết.

Lục Nhất Minh tự ý xốc một góc của miếng vải đen lên liếc mắt nhìn, lại càng hoảng sợ, cuộn tròn bên trong rõ ràng là một người mà.

Chắc là đắc tội cừu gia nên bị trả thù mà!
Lục Nhất Minh ý bảo bọn họ mở lồng sắt ra, tự mình nhấc người qua nhìn, lặp lại câu hỏi, thấy y một đầu xám trắng vốn tưởng tưởng rằng là một ông già, lật sang chính diện thình lình thấy mặt của hắn không khỏi càng hoảng sợ.

Là khuôn mặt khá trẻ tuổi, hơn nữa dáng dấp cực kỳ đẹp.

Da thịt tái nhợt tựa như sứ thượng hạng, khuôn mặt gầy gò có đường nét điêu khắc tinh tế.

Lông mi dài mảnh vừa dày vừa khít nhau, đuôi lông mày kiêu ngạo quả thực muốn đụng vào tới tóc mai luôn, giống như tóc, hiện lên màu xám bạc nhàn nhạt.

Con ngươi xám xanh sâu hoắm thêm chút hơi khói trong hốc mắt, không biết tại sao khiến cho Lục Nhất Minh nhớ lại hồ nước ở Tây Tạng, tựa như có thể chứng kiến cái bóng của núi tuyết Nyenchen Tanglha.

Mũi cao như vậy, chính là dãy núi Nyenchen Tanglha rồi.

Tướng mạo của trai dị tộc.

Phản ứng đầu tiên của Lục Nhất Minh chính là người nước ngoài.


Anh ở trong nước ngoài nước cũng đã gặp không ít người nước ngoài, đương nhiên trong người nước ngoài cũng có người nghèo, nhưng người nước ngoài tới Trung Quốc đại thể sĩ diện, giống như áo rách quần manh còn phải lưu lạc và bị ném xuống biển làm mồi cho cá vẫn là lần đầu anh gặp phải.

Nhưng thời đại binh hoang mã loạn này, hoàng đế đều có thể bị đuổi xuống đài, xảy ra chuyện gì cũng không lạ lắm.

"Hế lô?" Lục Nhất Minh thử dùng tiếng Anh tự nhận là không khó lắm mà chào hỏi.

Người nọ cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn anh.

Hồ nước màu xanh lam núi Nyenchen Tanglha ánh lên cái bóng của Lục Nhất Minh.

Lục Nhất Minh thẳng thắn ngừng câu thông, quỷ thần xui khiến móc ra 180 đồng bạc trắng: "Mấy người để người lại, nói với bên kia là đã làm xong việc." Cứu một mạng người còn hơn xây tháp phù đồ, vừa lúc anh cũng thiếu một gia nô giúp xách đồ.

Vốn là ba người kia cũng chỉ là thứ liều mạng lấy tiền của người thay người làm việc, căn bản không biết nguồn gốc của người trong lồng tre là gì, dù sao mạng người quan trọng, tự thấy trong lòng có quỷ, sợ bị cáo quan trong mơ hồ, lúc này thấy có thể lấy tiền hai đầu, đương nhiên là vô cùng vui, không thèm trả giá mà liền cầm tiền chạy.

Lục Nhất Minh mang người theo điều giáo mấy ngày, phát hiện y biết tiếng Hán, nói vô cùng tốt, chỉ là nghe không ra là khẩu âm của nơi nào.

Nhưng rất nhanh thì Lục Nhất Minh phát hiện y căn bản không phải là người nước ngoài, thậm chí cũng không được cho là người.

Nhìn sơ hình dáng ngũ quan, không giống trai trần gian cho lắm.

Thế nhưng nghiên cứu tinh tế một tí, thì có rất nhiều chỗ không đúng.

Tóc của hắn rõ ràng vuốt vừa mịn vừa mềm, thế nhưng kéo cắt không đứt; đôi mắt xanh của hắn lúc giận sẽ biến thành màu trong suốt, sau đó chậm rãi lắng xuống thành màu đen thui; hai cái răng nanh bén nhọn của hắn có thể cắn đứt gậy sắt, độ sắc bén thắng cả cây kiếm nhật được ông nội mua với giá cao; cơm thịt đồ ăn hắn không thèm động vào, thỉnh thoảng uống nước, Lục Nhất Minh từng thử không cho ăn gì cả trong một tháng, thân thể của hắn cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ bệnh gì.

Thứ này còn hờ hững với Lục Nhất Minh, mong hắn bưng trà dâng nước mang đồ là không thể nào.

Lục Nhất Minh dụ dỗ hắn, thỉnh thoảng hắn mới có thể liếc người chủ nhân này, lạnh lùng, mang theo tí trào phúng tựa như hứng thú.

Ngược lại Lục Nhất Minh thích trò mới lạ, dứt khoát len lén nuôi hắn ở trong hầm trú ẩn trong nhà.

Vốn có chút kiêng dè, còn dùng vòng trang sức khóa lại.

Nhưng nuôi nửa năm này xem ra, thứ này, tuy tính tình có hơi quái lạ, lại không có tính công kích gì cả, ít lời an tĩnh, miễn là vuốt thuận lông, sẽ rất ngoan.

Đây rốt cuộc là thứ gì nhỉ?
Lục Nhất Minh luôn ngắm hắn, nghĩ thầm, đây tột cùng là quái thai ai đẻ ra chứ, còn là một yêu quái tu thành người nữa?
Không biết qua bao lâu, hắn dần tỉnh lại trong giấc ngủ mê, mở con mắt tựa như ngọc lưu ly ra.

Con mắt ánh lên vẻ mặt của Lục Nhất Minh, hắn hơi ghét bỏ mà ngoảnh mặt về phía bên kia.


Lục Nhất Minh cũng không định đôi co với thú cưng, ngược lại rất thưởng thức chuyện hắn kiêu căng khó thuần, anh móc từ trong lòng ngực ra một món lóe ánh sáng vàng cỡ chừng hạt đậu, giống như là chọc chó mà nắm ở trong tay lắc lắc về phía của hắn: "Nhìn nè đây là gì nào."
Cuối cùng hắn cũng liếc anh một cái, khi nhìn rõ hình tam giác trĩu xuống lóe vàng trong tay anh, ánh mắt của hắn sáng loáng hẳn lên.

Ngồi dậy, giọng khàn khàn nói hai từ: "Tôi muốn."
Nghe hắn nói, Lục Nhất Minh vui như khi thuần thú sư thấy khỉ chui qua vòng lửa: "Hát một bài, tôi sẽ cho em."
Hắn lạnh lùng mà nhìn anh, sầu không hé răng luôn.

"Vậy kể chuyện đi." Lục Nhất Minh rất tùy ý mà nằm xuống bên người hắn, tựa như đoán chắc là hắn sẽ dao động vì cục vàng này.

Hắn hơi nhíu mày, dường như đấu tranh giữa ăn vàng và kể chuyện, một lúc lâu mới nhả hai từ: "Không thèm."
Lục Nhất Minh buồn cười, đưa vàng trong lòng bàn tay đến mép của hắn, "A Kim quả là một đứa bé hư." Cưng chìu nhìn thú cưng của anh tham lam hé miệng dùng đầu lưỡi cuốn hoa tai vàng vào trong miệng, ăn say sưa.

A Kim là tên mà Lục Nhất Minh đặt cho hắn, tên đầy đủ là Kim Phả La.

Bởi vì Lục Nhất Minh phát hiện hắn nghiện ăn vàng, giống như đứa bé mê đồ chơi làm bằng đường.

Có lần anh cầm dây chuyền vàng đùa hắn, bị hắn cắn một cái rồi ăn say sưa vào bụng, vẻ mặt hưởng thụ.

Vì ăn được dây đồng hồ vàng của anh, thậm chí hắn còn mở miệng phản ứng với anh nữa.

Lục Nhất Minh rất khó được mà tìm ra chút yêu thích của hắn, nhất thời vì có thể lấy lòng hắn mà từ trong thâm tâm vui vẻ thành lập giao lưu hài hòa cùng hắn.

Cổ họng A Kim lưu động theo đường vòng cung ưu mỹ, ợ một cái, hiển nhiên đối với bữa cơm này rất hài lòng.

Con mắt màu xanh lam pha màu tro lấp lóe ánh sáng như ngọn lửa trong đèn ánh vào, thoạt nhìn rạng rỡ sáng chóa.

Thái độ với chủ cũng ôn thuần rất nhiều, quỳ rạp trên mặt đất như một con chó mà tùy anh xoa cái lưng nhẵn nhụi của hắn.

Lục Nhất Minh một bên sờ lưng của hắn một bên lại nghĩ vừa đẹp lại biết nói, tốt ghê luôn, đẳng cấp cao hơn nhiều so với con gấu chó vừa xấu lại vừa ngáo mà Triệu lão nhị nuôi.

Tiếc nuối duy nhất là Kim Phả La không may lộ ra trước mặt mọi người.

Đa số mọi người chỗ hẻo lánh này đều chưa xông pha xã hội, chưa từng nhìn thấy thứ lạ, nếu bị người ta biết, chắc là phải mời đạo sĩ tới trừ yêu nhỉ?
Thấy cơ thể và ngũ quan của A Kim không hề khác người thường tí nào, bỗng nhiên trong lòng Lục Nhất Minh khẽ động:...Nhưng ai lại nhìn ra được chứ?
"Em nói xem, mai tôi nên cược gì với đám Triệu lão nhị mới được?" Lục Nhất Minh lại ói tiếp, "Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng moi được một ít đại dương từ trong tay bọn họ, không dễ đâu.

Ngày mai ngày mốt, nếu thắng hơn mười đại dương nữa, sẽ nhanh chóng có thể đưa vàng cho em rồi."
A Kim híp đôi mắt xinh đẹp lại, nhàn nhạt nói: "Thua sạch."
Lục Nhất Minh cũng không tức giận, chỉ cười hề hề rồi chậc một tiếng, "Miệng quạ đen."
Núi tuyết Nyenchen Tanglha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.