Ma Vật Nhà Tui Muốn Lên Trời

Chương 2: 2: Quyển 1 -




Tóm tắt nội dung: Miệng mắm muối
*Thị: Khuyến nghị bật bài Kiếp đỏ đen rồi đọc truyện:))
-----------------------------------------
Nhận được lời quạ đen của A Kim, nhưng Lục Nhất Minh vẫn thua bạc mạng trong sòng bạc nhà Triệu lão nhị.

Cược tới nóng mắt, dưới cơn nóng giận anh cược một trận lớn, cược một cửa hàng, thế nhưng cũng thua mất tong.

Vốn dưới sự khuyến khích của Triệu lão nhị cũng định cược luôn cái cửa hàng cuối cùng, lúc này đột nhiên có một con quạ đen thùi lùi bay tới mổ đầu của anh không cho, anh cảm thấy xu cà na quá, đầu óc cũng thanh tỉnh, lúc này mới thu tay lại, làm bộ ra ngoài để thoát thân.

Giờ phút này nghĩ lại, Lục Nhất Minh vẫn còn đổ một thân mồ hôi lạnh, may là có con chim kia tới, bằng không...!
Tổ tông vất vả tích nghiệp để dành được, gần như đều bị hủy trên tay anh.

Cửa hàng, giờ chỉ còn có một cái.

Duy nhất về điểm này lương tâm của Lục Nhất Minh hơi nhói xíu, nhớ lại lúc lời cha còn sống ân cần dạy bảo, biết vậy chẳng làm.

Sau khi cha qua đời, anh không có ai quản giáo, cả ngày đắm chìm trong cờ bạc không thể kiềm lại được, mới ra nông nỗi hôm nay.

Lục Nhất Minh cũng không biết là mình trúng tà gì, vừa nghĩ tới bài bạc thì máu cả người như ngừng chảy, lòng ngứa ngáy khó nhịn, giống như có trăm ngàn con kiến cắn lòng mình vậy.

Tựa như chỉ cần đi bài bạc một lần mới có thể ngập tràn vui sướng.


Đảo mắt đã quên mất lời thề ngưng bài bạc trước đó mình đã lập nên.

Dù sao, nhẫn tự đầu đao, cá cược đồ thì lại chẳng có trên đầu ai cả.

Anh ảo não quắn tóc, hận không thể móc não ra coi coi có phải trong đó chỉ chứa toàn bông hoa cỏ rác hay không.

Trong lúc lơ đãng, lại làm ngã cái ly trên án kỷ.

Chị Trần nghe thấy tiếng vỡ vụn liền đi tới nhìn thấy mãnh vỡ đầy đất, sợ tới mức kêu lên, chạy đi lấy chổi tới, càm ràm dọn dẹp.

Lục Nhất Minh có hơi xấu hổ cúi thấp đầu uống trà, mười mấy tôi tớ trong phủ đều bị anh đuổi đi hết, chỉ còn lại có chị Trần.

Chị Trần tựa như chị anh vậy.

Vất vả của chị Lục Nhất Minh cũng biết.

Một người phụ nữ chưa tới ba mươi, vừa làm quản gia vừa phải xử lý cửa hàng, cả ngày bận tối mày tối mặt, ngay cả nam nhân cũng không tìm được.

Mà Lục Nhất Minh anh...Không nhắc tới cũng được.

Khi cha anh đưa anh đi Anh Quốc học, trong nhà đầy đủ sung sướng biết bao, kết quả anh ở trong trường lại ngu ngốc, chỉ học rồi làm màu.

Hiện tại quản đốc nhà cửa đã bại thành ra nông nỗi như vậy đấy.

Phế vật!
Đầu anh càng ngày càng thấp xuống.

Dư quang liếc đến chị Trần đang quỳ trên đất dùng khăn dọn mảnh vỡ trên đất, vội đặt ly xuống rồi đỡ người dậy nói: "Sạch lắm rồi, như thế này đã vô cùng tốt rồi.

Chị ra ngoài đi."
Chị Trần dửng dưng nhìn anh một cái, "Này sao có thể đi được! Đừng có như hồi nhỏ chờ đâm vào chân rồi lại đòi tôi đi mua thuốc."
Lục Nhất Minh biết chị miệng xà tâm phật, tiện thể nói: "Tôi đã lớn như thế rồi mà chị vẫn còn nói ba cái chuyện hồi nhỏ, coi thường tôi à?"
Lúc này chị Trần mới gắng gượng đứng lên, đi ra ngoài cửa hai bước, lại quay đầu lại: "Tối nay muốn ăn cái gì?" Dừng một chút, chị có hơi vui vẻ nói: "Hôm nay cửa hàng nhận đơn đặt hàng được một mớ nhân sâm, có thể thêm thức ăn."
Mũi của Lục Nhất Minh có hơi chua, anh lắc đầu, làm bộ như không thèm để ý, quay lưng lại, "Giống tối qua là được rồi." Thật ra anh cũng chả nhớ tối qua ăn cái gì.

Lục Nhất Minh mất hồn mất vía đi xuống hầm, tâm thần không yên ôm A Kim vẫn còn đang ngủ say.

Một bên anh khẽ vỗ về tấm lưng cường tráng bóng loáng của A Kim, một bên nhớ lại A Hắc.


A Hắc là một con chó đen mà hồi nhỏ anh nuôi.

Màu lông trên người nó đẹp tựa vải sa tanh đen thượng hạng.

A Hắc có hơi giống A Kim, tính tình cộc cằn còn rất khi người, tấm lưng cũng vừa rộng vừa dày như thế này.

Hồi nhỏ bạn bè của Lục Nhất Minh không nhiều, mỗi lần Lục Nhất Minh nghịch ngợm bị ăn roi ở chỗ của cha, A Hắc liền giống như một người bạn tri âm lại gần liếm mặt liếm tay anh, còn có thể lấy một ít đồ chơi nhỏ không biết từ đâu ra mang tới cho anh.

Tỷ như, trống bỏi hơi cũ, ngọc lưu ly, hạt châu đồ các thứ...!
Chỉ tiếc tuổi thọ của súc sinh không bằng con người, lúc Lục Nhất Minh mười ba mười bốn tuổi, A Hắc đã qua đời.

Anh tỉ mỉ quan sát khuôn mặt xinh đẹp của A Kim, nghĩ thầm, A Hắc đi rồi có phải cũng đầu thai như con người không? Chẳng lẽ là A Kim đời này ở cạnh mình chăng.

Nghĩ rồi cũng cảm thấy mình cũng hơi mắc cười thật, không khỏi vươn tay cào nhẹ một cái lên sống mũi thẳng tắp của A Kim.

Lông mi dài mảnh của A Kim hơi rung rung vài cái trong bóng tối, con ngươi tựa hồ nước mở ra.

Lục Nhất Minh nhìn bóng dáng mình chiếu vào hồ nước, cười cười, "Tỉnh rồi à?"
A Kim rời giường thì sẽ tức giận, hắn vươn vai một cái, có hơi dỗi mà bỏ qua cái tay của Lục Nhất Minh đang xoa xoa qua lại trên vai mình, ngồi dậy, nhếch môi: "Cút."
Lục Nhất Minh không để bụng, ngược lại lại ghẹo tới nổi hứng, cố ý chọc hắn, xoa xoa má của hắn, "Ngoan nào, sao cái mặt lúc nào cũng xù xụ thế kia?"
A Kim tập mãi thành quen, vừa ghét bỏ vừa đành chịu mà quay mặt đi, "Tránh ra."
Lục Nhất Minh vẫn đang dính lên người hắn, "Em ngoan đi, chờ cha kiếm tiền về mua kẹo, à không, mua vàng cho em ăn."
Anh coi con thú cưng biết nói chuyện này thành con trai cưng mà chiều, cưng chiều thành ra dễ cáu.

"Tránh ra không được lại gần." A Kim lạnh nhạt nói.

Lời này đâm tới chỗ đau của Lục Nhất Minh, nét cười trên mặt anh dần phai nhạt, thở dài, "Bây giờ thế đạo rối loạn, không thể so với hồi trước, kiếm tiền hơi khó.


Sau này, cha sẽ không bài bạc nữa, phải đi làm có tiền để dành thì mới có thể đút em ăn no."
A Kim nghe lời này xong, hình như có hơi động dung, màu sắc trong con người trong lại, hừ mũi một tiếng, xoay người nằm vật xuống, làm bộ muốn ngủ tiếp.

Lục Nhất Minh cũng hơi mệt, liền ôm lấy hắn rồi ngủ say.

Lục Nhất Minh mới vừa ngủ như chết thì Kim Phả La liền lấy tay anh ra rồi ngồi dậy.

Trong con ngươi chợt lóe một tia tàn bạo.

Một dòng khí đen từ trong mũi Lục Nhất Minh thoát ra, bị Kim Phả La nuốt vào hết.

Cổ họng động vài cái, hắn ngẫm vị rồi liếm khóe miệng một cái.

Xúi quẩy của nhân gian, mùi vị ngon hơn dưới âm phủ nhiều lắm, thuần túy lại thanh sạch.

Nếu như hôm nay làm cho Lục Nhất Minh thua sạch cửa hàng, xui nhiều hơn chút nữa, vậy thì ăn càng ngon.

Nhưng ngẫm lại Lục Nhất Minh luôn nói là sẽ mua vàng cho hắn, hắn vẫn không khỏi lưu tình.

Dù sao...Vị của vàng ăn ngon hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.