Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 4: Về nhà



Dọc theo đường dừng dừng chạy chạy, lượn lượn cua cua, phảng phất trong rừng rậm hôn ám tựa hồ chỉ có một thân da lông màu trắng kia của Tiểu Ngân hơi hơi phản xạ ra ánh sáng nhu hòa, Bạch Hành theo sát nhóc, bước dài bước ngắn không dám đem lực chú ý từ trên người nhóc dời đi, anh thậm chí không có hỏi Tiểu Ngân rốt cuộc muốn dẫn anh đi đâu, đi làm cái gì.

Không biết qua bao lâu, trước mắt đột nhiên sáng ngời, xuất hiện trước mắt Bạch Hành là một cảnh tượng bao la làm anh có một loại cảm giác rộng rãi thoáng đãng, anh cư nhiên đi ra được mảnh địa phương nhỏ kia?!

Cảnh sắc trước mặt là một mảng tiếng chim hoa cỏ thơm ngát chim bay nơi xa cùng với rừng rậm u ám vừa rồi rời khỏi quả thật là hai thế giới!

Xuất hiện ở trước mắt Tiểu Ngân và Bạch Hành chính là một mảnh bình nguyên bao la, vây quanh là rừng rậm hình dạng không quy tắc xanh tươi u tối, trên mặt đất đầy cỏ dại xanh nhạt, thỉnh thoảng có mấy chấm chấm màu sắc rực rỡ chính là hoa dại xinh đẹp, đóa hoa mềm mại vào lúc gió nhẹ thổi qua nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Nổi bật nhất chính là chỗ trung tâm giữa bình nguyên có một cụm cây cối thật lớn, đại thụ cao đến mấy chục thước trong rừng rậm này ở trước mặt nó quả thực như là đám trẻ con đứng ở trước mặt người lớn.

Anh cho tới hiện tại chưa bao giờ gặp qua cây cao như vậy!

Nhưng mà, chỉ có lúc chân chính đứng ở trước mặt anh mới có thể cảm nhận được loại rung động này.

Trên thân cây thẳng đứng thẳng đến phần tàng cây đều không có nhánh cây, vỏ cây màu nâu đậm thoạt nhìn tràn ngập năm tháng tang thương, Bạch Hành khẳng định cho dù có mười bản thân đại khái cũng không thể ôm hết cây này, ách, có lẽ cần hai mươi người cũng nói không chừng, tàng cây hình dạng giống như cái ô lớn chỉ có lúc đứng ở phía dưới mới có thể biết nó rộng bao nhiêu, đứng gần thân cây hướng xa xa nhìn ra giống như nó đã che đậy toàn bộ thế giới ở phía dưới.

“Đây là che trời giấu mặt trời trong truyền thuyết đi?” Bạch Hành thì thào nói.

Tiểu Ngân ung dung đứng ở trước mặt Bạch Hành, ánh mắt trước sau như một bình tĩnh cùng thâm u.

Ánh mắt lại hướng nhìn bên cạnh, phát hiện trong thân cây là một cái động cây thật lớn rộng chừng hơn mười thước.

“Tiểu Ngân, trong này là nhà của nhóc phải không?”

Bạch Hành kinh hỉ hỏi, trong ánh mắt toát ra thần thái hưng phấn.

Tiểu Ngân ngẩng đầu nhìn xem biểu tình của Bạch Hành, trong ánh mắt rất nhanh hiện lên chút gì đó.

Nó nâng chân lên đặt ở trên cổ Bạch Hành không hiểu sao cả, đem đầu anh đè xuống, dán ở trên trán của mình.

Bạch Hành không rõ nguyên do dán cái trán lên lông đầu mềm mại của Tiểu Ngân, đầu óc một trận choáng váng, giống như có rất nhiều thứ không ngừng chạy tiến vào trong suy nghĩ của mình, đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Một hồi lâu, Tiểu Ngân mới đem Bạch Hành buông ra.

“Ta tên gọi là Ngân Đế Chris.” Một loại ngôn ngữ kì diệu và mang theo cảm giác xa cách quen thuộc truyền vào trong lỗ tai Bạch Hành, anh dám khẳng định đó là một loại ngôn ngữ anh chưa bao giờ nghe qua, nhưng mà anh lại có thể nghe hiểu được.

“Tiểu Ngân?”

“Ừ.”

Khác với âm thanh ôn nhuận như nước lặng của Bạch Hành, âm thanh Tiểu Ngân càng thêm thanh thúy một chút, mang theo một loại cảm nhận băng lãnh, Bạch Hành vốn nghĩ đến âm thanh của nhóc sẽ trầm thấp hơn? Mạnh mẽ? Hoặc nói là rất có khí thế?

Chẳng qua, nghe cũng tốt lắm.

Tiểu Ngân dẫn Bạch Hành tiến vào địa bàn của mình, tiến vào một khoảng không thiếu chút nữa làm hoa mắt lóa mắt, vô số viên ma tinh đủ loại to to nhỏ nhỏ trong suốt lóng lánh giống như tảng đá bình thường tùy tiện chất đống trên mặt đất, cho dù là một người đàn ông như Bạch Hành cũng không khỏi cảm thấy Tiểu Ngân tên này phá của trời không tiếc tay. Hơn nữa bên trong có một ít da thú, đủ mọi màu sắc, đủ mọi hình dạng, cũng xếp thành đống, trong đó lộ ra một da thú màu nâu thật to, xem cỡ khổ kia, phỏng chừng chủ nhân của da thú ít nhất có độ cao vài thước, chẳng qua nghĩ đến rắn chín đầu kia thì cũng không thấy chấn kinh quá – hiện tại Bạch Hành đã nghĩ đến con rắn chín đầu kia là Tiểu Ngân giết chết.

Bên cạnh nữa có một số thứ quần áo khôi giáp, gần đó nữa chính là một ít binh khí cùng vật hỗn tạp. Có thể có mấy thứ này khẳng định chính là con người. Không cần phải nói, cũng không biết bọn họ làm sao chọc tới Tiểu Ngân.

Chiến lợi phẩm nhiều như vậy không biết phải giết bao nhiêu người mới có thể lấy được, trong lòng Bạch Hành nhiều ít có chút cảm giác buồn buồn như thế. May mắn, mấy ngày nay sống chung với nhau anh đối với Tiểu Ngân ít nhiều cũng lý giải một ít, hiểu nó cũng không ham giết chóc, hẳn là chủ nhân mấy thứ này chọc đến Tiểu Ngân – anh cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy.

“Tiểu Ngân, tất cả những cái này đều là chiến lợi phẩm của nhóc?” Bạch Hành bất tri bất giác trong miệng nói ngôn ngữ giống với Tiểu Ngân.

“Ừ.”

“A? Anh nói không phải tiếng Trung! Vừa rồi nhóc cho anh chính là…”

“Ngôn ngữ thông dụng đại lục, ngôn ngữ Tinh Linh, ngôn ngữ Rồng và ngôn ngữ Người Lùn. Vừa rồi chính là ngôn ngữ thông dụng đại lục.”

Bạch Hành sửng sốt, giương mắt cảm kích Tiểu Ngân, “Cảm ơn nhóc.”

Tiểu Ngân không để ý tới anh, trực tiếp đến trên da thú, nằm xuống.

“Cái này là da gì?”

“Đại địa chi Hùng.”

“Nghe qua bộ dáng hình như rất lợi hại.” Ít nhất xem qua trên tiểu thuyết Đại địa chi Hùng là một loại ma thú rất lợi hại.

Tiểu Ngân lại không nói chuyện, chẳng qua trong thần sắc ngược lại để lộ ra một loại thần sắc không cho là đúng. Hiển nhiên, Đại địa chi Hùng với nó xem ra cũng không phải thật khó đối phó.

“Ngươi là một nhân loại rất kỳ quái.”

Sau khi im lặng trong chốc lát Tiểu Ngân đột nhiên mở miệng.

Bạch Hành lười nhác tựa vào trên người Tiểu Ngân, có chút lãnh đạm, anh có hơi mệt mỏi.

“Có à?”

“Có! Ngươi rõ ràng là một con người lại không nói ngôn ngữ thông dụng đại lục, ngôn ngữ khác cũng không, ngôn ngữ như tiếng của ngươi là một loại ngôn ngữ không có bất luận gì ở trong vòng hiểu biết của ta. Con người mà ta biết đều rất theo đuổi sức mạnh, nhưng ngươi dường như một chút cũng không. Rõ ràng không muốn chết, nhưng lại không truy cầu lực lượng, loại người như ngươi vậy khẳng định thời gian sống không nhiều được, tuy rằng cơ thể ngươi lại có sức mạnh cường đại.”

Tiểu Ngân rất thẳng thắn nói ra, một chút cũng không cho Bạch Hành mặt mũi, có lẽ nó căn bản không biết cái gì gọi là mặt mũi.

Bạch Hành bỗng nhiên ngồi thẳng cơ thể.

“Anh hiện tại cũng rất muốn sức mạnh! Còn nữa, nhóc nói anh có được lực lượng cường đại là thế nào vậy?” Anh nghi hoặc nhìn xem Tiểu Ngân.

“Trên người ngươi có một cổ lực lượng rất lớn, nếu có thể vận dụng thì rất tốt, ngươi thậm chí có thể vượt qua ta. Đáng tiếc, ngươi hoàn toàn lại không vận dụng, vì thế cho dù có được lực lượng cường đại ngươi cũng vẫn là kẻ yếu trong những kẻ yếu.”

Tiểu Ngân thuần túy mà luận bàn, trong ngữ khí trái lại không có bao nhiêu ý vị xem thường.

“Chẳng lẽ là đạo tia chớp kia, lại nói trong một đạo tia chớp chứa năng lượng quả thật là lớn, hơn nữa nếu là như thế…” Tia chớp đột ngột lúc ấy, trong hoàn cảnh âm u, đạo tia chớp kia tựa như một thanh dao găm bén ngọn — vạch tìm thiên địa.

“Tia chớp gì?”

“Kỳ thật anh cũng không biết mình tại sao lại xuất hiện ở nơi này, ở chỗ trước kia anh là một người rất bình thường, sau đó lúc ngoài trời mưa dầm thì bị tia chớp đánh trúng, không chết, sau khi tỉnh lại đã ở nơi này. Lúc ở trong rừng rậm loanh quanh thì gặp nhóc, lúc đó là ngày đầu tiên anh tỉnh lại.”

Trong ánh mắt Tiểu Ngân hiếm khi hiện lên thần sắc kinh ngạc.

“Ngươi cư nhiên không chết?” Trong thiên địa loại tia chớp tự nhiên này cũng không phải loại ma pháp trong ma pháp hệ lôi có khả năng ngang nhau!

“Đúng vậy.” Không nên hoài nghi, anh cũng thấy thật thần kỳ.

“Anh muốn biến thành mạnh mẽ, Tiểu Ngân, nhóc giúp anh được không?” Bạch Hành ngồi thẳng cơ thể, nghiêm trang đối với Tiểu Ngân nói.

Tiểu Ngân không mở miệng, thẳng tắp nhìn ánh mắt Bạch Hành. Đôi mắt kia luôn luôn dập dờn ánh nước giống như trong đôi mắt hẹp dài ôn hòa mềm dịu đó tràn ngập sự tin tưởng, tựa như bảo thạch thượng đẳng, khúc xạ ra hào quang xinh đẹp.

Không có thứ xấu xí gì đó như trong ánh mắt người khác – Tiểu Ngân rất vừa lòng chính mình gặp được.

“Ngươi cũng không phải ma thú, vì thế kỹ năng ma thú cũng không thích hợp cho ngươi, cơ thể của loài người các ngươi thật sự rất yếu ớt. Chẳng qua, vẫn có” Đầu Tiểu Ngân ngoắc hướng nơi đồ vật lộn xộn, “Là ta từ chiến lợi phẩm của con người nơi đây lấy được, bên trong nhẫn không gian có phương pháp tu luyện của những con người mà họ gọi là kẻ mạnh đến thách thức ta, có thể cho ngươi một ít trợ giúp, ngươi hiện tại chính là phải làm cho năng lượng trong cơ thể sử dụng biến thành của mình, thì đủ để cho ngươi đạt tới mức độ như ta hiện tại. Chẳng qua, chỉ có năng lượng thì không đủ, cái đó chỉ là cho ngươi đạt tới một mức độ nào đó. Kinh nghiệm chiến đấu cùng thiên phú cũng đủ để chi phối kết cục cuối cùng của một trận chiến.”

Vậy cũng đã đủ rồi!

Bạch Hành kinh hỉ từ một đống nhỏ trong nhẫn không gian – anh nghĩ trong thế giới này tuyệt đối là tràn ngập nhẫn không gian – tìm ra mười bản da dê phương pháp tu luyện, năm bản luyện kim thuật, cười đến con mắt híp thành một cái khe.

Mấy cái nhẫn không gian này quả thực chính là một tòa bảo khố mà mọi người tìm kiếm, luôn luôn có thể tìm ra một ít thứ tốt.

Nhưng thật ra Tiểu Ngân đối với Bạch Hành cao hứng phấn khích có chút khó hiểu, không phải là một ít sách thôi sao, cũng không có cái gì ghê gớm. Liền ngay cả chủ nhân của mấy bản sách này đều bị hắn xử lý, lại nói, Bạch Hành nên càng sùng bái hắn mới đúng!

“Tiểu Ngân, anh lại phát hiện được thứ tốt!” Bên tai lại truyền đến tiếng kêu kinh sợ của Bạch hành, cái lỗ tai linh mẫn của Tiểu Ngân giật giật, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Kỳ thật, mấy ngày qua, tâm tình kích động của Bạch Hành đã sớm hồi phục rất nhiều. Trên cơ bản đã khôi phục bản tính bình thản ngày xưa, chỉ có điều lần này thứ này thật sự làm anh có chút kinh hỉ.

“Nguyên liệu gia vị! Anh phát hiện nguyên liệu gia vị, còn có rất nhiều đồ ăn!”

Có Tiểu Ngân làm bạn, trong rừng rậm Bạch Hành đã dần dần bình ổn cuộc sống. Mỗi ngày lúc thanh tỉnh đều bị đọc sách cùng tu luyện chiếm dụng, anh thật sự không có tâm tình chú ý sự tình khác – ví dụ, thế giới bên ngoài là cái dạng gì, bên ngoài thì có những người nào vân vân mấy vấn đề này, tuy rằng chỉ có bọn họ hai người sống, nhưng đã rất đầy đủ!

Muốn nói có cái chỗ nào lại làm Bạch Hành không vừa lòng, chính là đồ ăn.

Mỗi ngày đều là thịt rắn cùng thịt gà, không có nguyên liệu gia vị, anh ăn ngán đến chết, nhưng mà không ăn lại không được.

“Cái gì là nguyên liệu gia vị?”

Tiểu Ngân khinh thường nhìn từng túi túi bột phấn trên tay Bạch Hành, đó là cái gì vậy?

“Chính là đồ có thể bỏ vào trong thức ăn làm thức ăn ăn rất ngon, ngoài ra, trong nhẫn còn có rất nhiều đồ ăn khác.” Quan trọng hơn chính là, Bạch Hành biết mình rốt cục có thể bổ sung một ít phần muối, phải hiểu là cơ thể thiếu khuyết hấp thu muối, tuy rằng sẽ không chết quá nhanh, nhưng cũng rất nghiêm trọng – nói tóm lại là rất là nghiêm trọng, bản thân anh cũng không rõ ràng lắm, dù sao rất nghiêm trọng là được – trong đó nhân vật đại biểu chính là nhân vật kinh điển trong tác phẩm cải cách – Bạch Mao Nữ.

Tiểu Ngân không có hứng thú lại nằm xuống, đối với hắn mà nói thức ăn càng nhiều chính là càng được lấp đầy bụng chứ không phải hưởng thụ mĩ vị – loài người chính là nhiều tật xấu.

Đối với thái độ của Tiểu Ngân, Bạch Hành đã sớm tập thành thói quen. Anh tự mình tiến hành từ trong nhẫn lấy ra một ổ bánh mì – bởi vì tác dụng đặc thù của nhẫn không gian, ổ bánh kia vẫn còn giống như mỹ vị mới nướng lên. Màu vàng sáng bóng của mới vừa nướng xong, mùi vị thơm ngọt lập tức tràn ngập hết cả trong động cây.

Tiểu Ngân rốt cục trở mình một chút đứng lên, đã sớm biết sẽ như thế Bạch Hành thuận tay đem một ổ bánh mì lớn nhất đưa cho nó.

“Hương vị thật sự là không tệ!” Không biết có phải là bởi vì anh lâu rồi không ăn, Bạch Hành nghĩ thấy bánh mì trong tay thơm mềm đặc biệt ăn ngon, so với ở nhà trước kia đều ăn ngon hơn. Nếu tiêu chuẩn trù nghệ của thế giới này đều là cỡ như thế, vậy anh có thể có lộc ăn rồi.

Tuy rằng bánh mì rất không tệ, nhưng đối với Tiểu Ngân mà nói lại càng thích ăn mấy loại thịt.

Bạch Hành lục a lục, phát hiện không hề thiếu món ăn có sẵn. Đều là cơm Tây, thoạt nhìn hình dáng cũng ăn tốt lắm, chẳng qua anh có chút do dự có nên hay không đem mấy thứ này lấy ra đưa cho Tiểu Ngân – nếu tên này nuôi miệng đến kén chọn anh cũng không thể có tay nghề để thỏa mãn khẩu vị của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.