Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 45: Tiếp tục



Tiểu Ngân bắt đầu cảm thấy không khống chế được mình.

Hắn biết Bạch mệt chết rồi, cơ thể y đầy mồ hôi, tiếng nói khàn khàn cùng biểu tình cầu xin trên mặt đều nói cho hắn biết điểm này.

Nhưng mà, hắn không có biện pháp khống chế được mình.

Muốn tiến cơ thể này, sâu một chút nữa, tiến vào càng sâu một chút. Dũng đạo ấm áp trơn ướt mềm mại gắt gao ngậm chứa hắn, theo động tác của hắn chỗ đó còn có thể chậm rãi mấp máy, mang đến cảm giác càng thêm thoải mái.

Trời, vì sao lại thoải mái như vậy.

“Ưm ——” Ổ ồ thở dốc lại bắn vào trong cơ thể Bạch Hành, đem cơ thể vô lực của y gắt gao khảm tiến vào trong ôm ấp của mình. Chặt đến khiến cho Bạch Hành mê ly nhịn không được phát ra tiếng kháng nghị nức nở.

Hôn lên đôi môi của y, trên khuôn mặt luôn bày ra vẻ ôn nhuận như nước nay phủ kín đỏ ửng kích tình, đôi mắt hẹp dài đen bóng nước lung linh mang theo phong tình khác thường nửa mở to, một mái tóc đen nhánh mềm mại cũng bị mồ hôi của hai người nhuộm nửa ẩm ướt, bởi vì tư thế của hai người mà phi tán ở trên người của chính mình cùng mái tóc dài màu bạc dây dưa với nhau.

Tiểu Ngân buông cơ thể Bạch Hành ra, để y nửa người trên nằm ngửa ở trên giường – về phần nửa người dưới, còn cùng cực lớn của hắn liên tục mập hợp.

Bạch Hành từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, tim đập nhanh đến không thể tưởng tượng. Thời điểm lần đầu tiên anh cảm thấy mệt chết được, nhưng mà lúc Tiểu Ngân đang bắn ra ở trong cơ thể anh, phân thân mạnh mẽ rắn chắc chọc ở chỗ mẫn cảm nhất trong cơ thể anh, khoái cảm như là dòng điện giống nhau theo chỗ tương giao của bọn họ bắt đầu chảy qua mỗi một chỗ trên người anh, cổ dòng nước ấm kia phát tiết ở trong cơ thể anh, như là muốn tổn thương anh, anh run rẩy, ôm chặt bả vai Tiểu Ngân, cũng theo đó lại bắn ra.

Cảm giác mệt hơn, chính là trong lòng lại mang theo một tia thoả mãn cùng vui sướng mờ mịt.

Rất kịch liệt, anh từ lúc bắt đầu đã không biết, hành động như thế sẽ mang đến cảm giác kịch liệt như vậy. Khoái cảm mãnh liệt như là lập tức khắc sâu thoáng cái khắc in ở sâu trong linh hồn anh.

Vào thời điểm anh tinh thần hoảng loạn, Tiểu Ngân lại lần nữa xông lên, một đôi mắt xanh biếc mất đi bình tĩnh ngày thường, trở nên lửa nóng, còn có thú tính hung ác.

Một lần lại một lần, như là vĩnh viễn chỉ có vô tận. Bạch Hành thẳng đến cũng không có biện pháp từ trong kích tình giải thoát ra, chỉ có thể nhận Tiểu Ngân đưa cho, lại bị bắt cho hắn kích tình đồng dạng. Cơ thể bị tùy ý đùa nghịch thành các loại tư thế – cái kia ở trong thời gian dài như vậy, cũng không từ trong cơ thể anh đi ra ngoài qua.

Cuối cùng, anh chịu không nổi. Buông tha cho tự tôn nam giới, khóc cầu xin tha thứ, lại hoảng sợ cảm giác được, quái thú trong cơ thể theo cầu xin và nước mắt của mình lại biến lớn vài phần, anh thậm chí sợ hãi mình có thể hay không bị phá hư. Chỗ kia, vốn đã rất miễn cưỡng mới có thể cất chứa quái thú thân dưới kia, hiện tại cư nhiên lại lớn thêm, muốn đùa chết anh sao?



Quá mệt mỏi sao?

Tiểu Ngân nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ mang theo mệt mỏi của y.

Ánh mắt xuống phía dưới, đi vào vị trí còn gắn liền của bọn họ.

Mặc dù vừa mới bắn xong, nhưng mà phân thân của hắn cũng đã lại khôi phục trạng thái tinh thần hăng hái.

Bên ngoài cửa vào: Chỗ bị chất lỏng của hai người nhuộm thấm một đống hỗn độn, nếp nhăn cũng bởi vì to lớn quá mức tiến vào mà toàn bộ giãn thẳng, trở nên bóng loáng lên.

Ngón tay ở chỗ mập hợp ấn ấn, lại dùng móng tay nhẹ nhàng cạo gãi hai cái, tiếp theo liền cảm giác được chỗ đó hung hăng co rút lại một chút. A, là thoải mái chết tiệt…

Thân dưới như là không thể bị đại não khống chế tự động ưỡn thẳng lên, Tiểu Ngân gần như mê muội nhìn xem to lớn của mình ở chỗ đó ra ra vào vào. Cảm nhận mình được chặt chẽ bao lấy, cho dù hắn dùng khí lực lớn bao nhiêu, cho dù hắn tiến vào sâu bao nhiêu, đều có thể được tiếp nhận, được bao lấy.

Bên tai truyền đến tiếng nức nở Bạch Hành không chịu nổi quấy rầy, y thật sự không có khí lực, làm không được động tác phản kháng gì, liền ngay cả âm thanh cũng giống như một con thú con làm nũng. Nghe qua có chút đáng thương, nhưng mà – Tiểu Ngân nhẫn nại không được mạnh mẽ tiến vào cơ thể Bạch Hành, tay cũng nắm eo nhỏ của y, hung hăng cưỡng bức y nghênh hợp mình – âm thanh như thế sẽ làm hắn càng muốn ăn hiếp y…

Được rồi, sau lần này – để cho y nghỉ ngơi một chút.

Tiểu Ngân rất ‘Nhân từ’ quyết định – lúc này cách bọn họ tiến vào phòng này đã hơn một ngày một đêm.



Còn…còn sống sao?

Mở đôi mắt chua xót không thôi, cơ thể mỗi một chỗ không đau, căn bản là không nhúc nhích được, Bạch Hành hoài nghi mình có phải là sắp phế đi – trách không được trước kia nghe người ta nói làm yêu có thể giảm béo, từ sau khi anh đạt Thánh cấp thật đúng là không đau lưng nhức eo qua như thế.

Tiểu Ngân đáng chết! Không biết con người là rất yếu ớt sao?! Làm liên tục làm liên tục, anh càng cầu xin tha thứ hắn liền càng hưng phấn! Anh đáng thương, luôn luôn làm đến cái gì cũng bắn ra không được, cũng không thể giải thoát…Không biết về sau còn có thể đứng lên không đây?

…囧, mình đang suy nghĩ miên man cái gì a?

Bạch Hành nhắm mắt lại, nghĩ thấy mình có thể là hai ngày này nhận kích thích có chút lớn cho nên thần kinh có chút rối loạn. Nhưng mà anh quả thật cũng không biết người bình thường sau lần đầu tiên tỉnh lại cần nghĩ gì đó sao?

Chẳng qua có một chút Bạch Hành rất xác định – anh rất có một loại dục vọng cả đời cũng không muốn để cho cái tên Tiểu Ngân kia chạm vào mình! Cho dù mình cấm dục theo cũng so với chơi đùa đến không khống chế được còn tốt hơn đi.

“Bạch ——”

Bên tai truyền đến âm thanh có chút chần chừ của Tiểu Ngân.

Hành tiếp tục nhắm hai mắt – chỉ từ âm thanh của hắn là có thể nghe ra được, người này hiện tại có bao nhiêu thần thanh khí sảng, tâm tình có bao nhiêu thư sướng, tâm có bao nhiêu hài lòng thỏa dạ! —— đột nhiên nghĩ thấy rất muốn ăn thịt sói!

Tiểu Ngân lần này không hề chần chừ đi tới, một phen xốc lên chăn của Bạch Hành. Thân hình dưới chăn từng tấc, dấu vết hồng hồng tím tím che kín toàn thân, từng cái đều gần như chồng lên nhau.

“Thời điểm kia ta mất khống chế.”

Đối mặt Bạch Hành trợn mắt nhìn, Tiểu Ngân rất thản nhiên thừa nhận sai lầm. Cúi đầu, môi ôn nhu ấn lên cái trán của Bạch Hành, sau đó là chóp mũi, khóe môi, cằm…Một đường xuống dưới, thậm chí ngay cả phân thân trong ngủ say cũng được cái hôn mềm mại tiếp theo in lên, cuối cùng là đến ngón chân.

“Mỗi một chỗ trên người em, đều có dấu vết của ta.” Sau khi làm xong mấy cái này, Tiểu Ngân đôi mắt sáng ngời hữu thần đến gần đôi mắt của Bạch Hành, trong ngữ khí tràn đầy ánh sáng không che giấu thỏa mãn cùng tự hào.

“Em là của ta.” Lại cúi đầu, hôn lên môi của Bạch Hành, thật không có vào sâu, chỉ là ôn tôn đụng chạm cánh môi của nhau, “Ta cũng là của em.”

Rất giảo hoạt!

Bạch Hành buồn bực cảm giác được lửa giận trong lòng theo hành vi cùng ngôn ngữ của hắn biến mất hơn phân nửa, đối với mình được lấy lòng nâng niu như thế cảm thấy vô cùng bất mãn. Cũng không phải phụ nữ, để làm cho nghe hai câu lời ngon tiếng ngọt liền cao hứng như vậy a!

Mẫn tuệ sâu sắc nhận thấy được Bạch Hành biến hóa cảm xúc, Tiểu Ngân được đằng chân lên đằng đầu cởi ra quần áo, nằm ở bên người y, đem y kéo vào trong ngực.

Sau một trận sáng trắng, Bạch Hành lập tức cảm thấy cơ thể thoải mái, thân thể cũng rốt cục nhớ tới mình nắm trong tay – ma pháp hệ quang rất thần kỳ, rất tốt rất mạnh, cư nhiên còn có thể dùng để khôi phục sau loại chuyện này! 囧囧Phi thường hữu thần!

Vì Bạch Hành là thực lực Thánh cấp, thể chất đã sớm trải qua cải tạo hoàn toàn. Cho dù là cơ thể hay tinh thần sức khôi phục đều là rất cường hãn. Điều này cũng là điều kiện tiên quyết Tiểu Ngân dám tùy ý làm bậy, hắn tùy hứng bá đạo điểm mấu chốt là không thể thương đến Bạch Hành.

Điểm này, trong lòng hai người đều biết rõ ràng. Nếu không, nói như thế nào nữa, Bạch Hành cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.

“Hiện tại là ngày thứ mấy?”

Trên tinh thần trải qua giấc ngủ đầy đủ đã sớm nghỉ ngơi đủ, cơ thể cũng được ma pháp hệ quang hoàn toàn chữa khỏi, Bạch Hành tinh thần mười phần ghé vào trên người Tiểu Ngân hỏi. Da thịt hai người đều đồng dạng bóng loáng nhẵn nhụi, dán vào nhau rất thoải mái.

“Ngày hôm sau.” Ánh mắt Tiểu Ngân dừng ở trên thân hình khôi phục trắng nõn của Bạch Hành – dấu vết hắn lưu lại trước đó trải qua chữa khỏi của ma pháp hệ quang tính cả cơ thể đau nhức cũng nhau biến mất.

Vẫn là hình dáng trước đó nhiều hấp dẫn hơn – đối lập với ‘Cảnh đẹp’ vừa mới xốc chăn lên thì nhìn thấy, Tiểu Ngân hạ một cái kết luận như vậy.

“Vẫn còn một ngày?” Bạch Hành đối với suy nghĩ của Tiểu Ngân hoàn toàn không biết gì cả chỉ nói người này lúc trước đã ăn no, còn tưởng rằng mình hiện tại rất an toàn. Ghé vào trên người Tiểu Ngân còn trộm nghĩ, nằm trên người Tiểu Ngân hình người nếu là nguyên hình thì thoải mái hơn.

“Ừ.” Thời gian một ngày, cũng đủ hắn lần nữa đem dấu vết mình in đầy trên cơ thể xinh đẹp này. Tay Tiểu Ngân nhẹ nhàng mơn trớn lưng của Bạch Hành.

“Được không?” Mặc dù rất hưởng thụ thanh nhàn thật lâu chưa từng có, nhưng Bạch Hành vẫn là có chút để ý cuộc chiến lúc trước.

“Không sao, chúng nó hiện tại không có vấn đề.”

“Vậy được rồi.” Âm thanh có chút mơ hồ, bởi vì đem đầu chôn ở trong hõm vai của Tiểu Ngân.

“Còn có chỗ không thoải mái không?”

Tiểu Ngân đưa tay vỗ về mái tóc đen bóng của Bạch Hành, giữa ngón tay cảm nhận được xúc cảm trơn bóng mát lạnh làm cho người ta rất thoải mái.

Mỗi chỗ đều dùng ma pháp hệ quang tiến hành trị liệu còn có thể không thoái mái sao, hơn nữa là tên phóng thích ma pháp chính là Tiểu Ngân thực lực cường hãn đến biến thái này.

“Muốn ăn cái gì không?”

“Không có khẩu vị.” Đến loại trình độ này của bọn họ, nhu cầu đối với thức ăn giảm lại không ít.

“Vậy, lại đến một lần đi?”

Nói xong, trước khi Bạch Hành phản ứng lại, Tiểu Ngân tách ra hai chân y, nương theo tư thế y đã ghé vào trên người mình, trực tiếp đem phân thân chọc ở cửa vào của y.

“Em hiện tại có hai lựa chọn: Một là trực tiếp để ta đi vào, hai là thành thành thật thật để ta làm trơn ướt, sau đó để ta đi vào.” Tiểu Ngân đối với ánh mắt kinh ngạc của Bạch Hành, vô cùng nghiêm túc còn thật sự nói.

Bạch Hành duỗi tay nâng ngửa mình trên của mình lên, quả thật không dám tin người kia lúc trước gần như suốt một ngày nửa cái cũng chưa ngừng, hiện tại mới qua không bao lâu liền phát tình?!

Hắn là máy phát tình sao?

—— Anh chỉ nghe nói qua máy phát bóng.

“Khốn kiếp!” Tính tình tốt như Bạch Hành cũng nhịn không được mắng ra tiếng.

“Lựa chọn của em.”

Tiểu Ngân mang tính ám chỉ khẽ đụng cửa vào, chỗ đó của Bạch Hành rõ ràng cảm giác được đầu mút của quái thú chà đạp mình hơn một ngày đã ươn ướt. Hắn rất vui lòng nếu Bạch Hành lựa chọn cái đầu tiên, thật sự.

Lúc trước sau khi buông tha Bạch Hành, sau đó Tiểu Ngân đã cẩn thận làm rửa sạch qua, dựa theo dạy dỗ của Rooney, lại cho chỗ đó bôi một tầng thuốc bôi trơn bảo vệ, hiện tại hẳn là vẫn còn tác dụng.

Mặc dù sẽ có chút khó khăn, nhưng là sẽ không bị thương.

Sau vài cái đụng chạm, đầu mút đã có thể hơi chút tiến vào bên trong. Tiểu Ngân hô hấp bắt đầu trở nên có chút không xong.

Phía sau đã bị uy hiếp, Bạch Hành nheo mắt lại.

“Em cái nào cũng không chọn!”

Nói xong, trong không khí một trận nguyên tố dao động, trên cánh tay Tiểu Ngân đột nhiên bị hai khối băng đông giữ. Cùng cánh tay của anh là cái đùi kề bên rất gần bị nhiệt độ của khối băng run run, Bạch Hành được Tiểu Ngân huấn luyện ra thân thủ nhanh nhẹn vượt quá tầm xa của ma pháp sư nhảy ra ôm ấp của hắn.

Lỏa thân thành công nhảy xuống đất, nhưng biểu tình của Bạch Hành lại một chút cũng không có vẻ thoải mái.

Từ trong nhẫn không gian lấy ra áo choàng ma pháp sư, một bên mặt lên người, Bạch Hành một bên hướng cửa phòng đi tới.

Sau đó, trong chớp mắt đụng tới cửa, một cánh tay trần ôm eo của anh, hung mãnh đem anh kéo vào trong ngực cứng rắn.

Tiểu Ngân nhìn chằm chằm Bạch Hành rõ ràng thất vọng cùng ảo não, trong lòng càng phát ra rục rịch – thời điểm Bạch khóc rất đáng yêu, hiếm khi phản kháng thì quật cường cũng rất mê người. Rooney nói rất đúng, lúc làm loại chuyện này tình thú quả nhiên rất quan trọng…

—— Bạch Hành nếu biết chân tướng khẳng định rất hối hận lúc trước để cho Tiểu Ngân tìm Rooney học tập.

“Em thua.”

Áo choàng còn chưa có mặc xong nửa bọc cơ thể, nửa che nửa giấu ngược lại càng thêm mê người.

Ánh mắt Tiểu Ngân tối sầm lại.

“Hóa ra em muốn mặc thế này sao? Ta thì không vấn đề.”

Có đôi khi, phải làm cho quần áo của đối phương giữ lại ở trên người của người đó, nhưng vị trí mấu chốt nhất định phải lộ ra, như vậy mới có thể kích thích nhiệt tình nhiều hơn của người đó, có năng lực khiến cho đối phương ngượng ngùng, tiến tới cho anh càng thêm hưởng thụ cơ thể tuyệt vời của người yêu – Rooney nói.

Một phen bị đặt ở trên giường, Bạch Hành chóng mặt chuyển hướng liền cảm giác cánh tay của mình bị bắt lấy, sau đó một cái gì đó có xúc cảm mềm dẻo ôm trọn cổ tay của hai tay, đem cổ tay của anh trói lại.

“Ngân, anh làm gì?!”

“Yên tâm, ta sẽ không làm em bị thương.”

Tiểu Ngân hiển nhiên tâm tình không tệ, hôn hôn môi của Bạch Hành, tiếp tục đem dây lưng màu đen của hắn cột lấy cổ tay y lên đầu giường.

Ê ê ê!

Anh rốt cuộc cùng Rooney học cái gì a?! Bạch Hành có chút hoảng sợ nhìn xem hắn lại lấy ra một cái dây lưng màu đen.

Một đôi tay to bắt lấy cái chân dài đang đá loạn, bắt bọn nó hợp lại với nhau, Tiểu Ngân lấy tay kiềm hãm giữ cặp chân dài không thành thật kia – chút khí lực này của Bạch so với ma pháp sư vẫn hơn chút – trực tiếp từ cái đầu gối phía trên đem hai cẳng chân trói lại.

“Tiểu Ngân!”

Âm thanh Bạch Hành cũng có chút thay đổi. Anh biết Tiểu Ngân sẽ không thương tổn chính mình, nhưng mà…dây lưng, trói chặt…A, đáng chết, Rooney cái tên khốn kiếp kia rốt cuộc dạy anh ấy cái gì vậy!!!

Cuối cùng ở trên mắc cá chân lại một cái.

Hoàn thành.

So với trên hình ảnh tốt không biết bao nhiêu lần.

Cúi người, hôn giữ môi của Bạch Hành, bắt đầu trêu chọc dục vọng của y.

Bình thường mà nói, một người bình thường sau khi đột nhiên bị trói chặt chấn kinh xong, hẳn là sẽ không dễ dàng bị trêu chọc như vậy, nhưng cố tình trong lòng Bạch Hành vạn phần khẳng định, Tiểu Ngân sẽ không thương tổn mình.

Vì thế, chỉ chốc lát sau, đã ư ư a a khuất phục.

Sau khi hầu hạ Bạch Hành phát tiết qua một lần, Tiểu Ngân hôn hôn nước mắt ở khóe mắt của y. Nâng lên chân dài bị trói giữ, đặt ở trước ngực, lại nâng mông của y lên, đặt ở trên đùi ngồi quỳ của mình.

Tư thế này, vừa lúc đem vị trí bí ẩn nhất của Bạch Hành nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

Bạch Hành căng đỏ mặt không biết nên nói cái gì nữa.

Thật muốn bất tỉnh quên đi quá.

“Chỗ này,” Trên ngón tay còn giữ lại chất lỏng vừa rồi của Bạch Hành, khẽ chọt lên cái miệng nhỏ màu hồng bởi vì cơ thể căng thẳng mà có chút co rút lại, “Rất đẹp.”

Lại đến đạo sét đánh chết tôi đi!

Bạch Hành thành tâm cầu xin, đối thoại này tại sao càng ngày càng giống như một chút gì đó cẩu huyết loại ba. Tiểu thuyết ***! (Ặc…)

“Muốn làm thì làm nhanh chút đi!”

Tiểu Ngân bắt được cái chân nhỏ trước mặt, gặm ra một cái dấu mà đỏ, mới vừa lòng buông ra.

Nhắm ngay cửa vào liên tục ro rút lại, Tiểu Ngân động thân mà vào.

Có lẽ là bởi vì trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi, lại hoặc là bởi vì nguyên nhân tư thế, tóm lại, động nhỏ chặt chẽ làm Tiểu Ngân nhíu mày.

Rất chặt.

Tiểu Ngân cau mày, có chút ai oán nói.

Bởi vì không có chân chính bôi trơn nên Bạch Hành đang đau lợi hại nghe xong thiếu chút nữa cắm một ngụm răng trắng.

Anh con mẹ nó ngay cả bôi trơn cũng không làm, còn dùng loại tư thế kẹp chân này, còn không biết xấu hổ oán giận em, em đều sắp đau chết cũng còn không có oán giận nè!!

—— Ta đây là đang thở dốc đau đớn, không có công phu oán giận…

Tiểu Ngân cúi đầu, nhìn thấy nếp nhân từng chút mở ra, nuốt vào to lớn của mình. Thân thể Bạch Hành bởi vì đau đớn mà buộc chặt, gia tăng độ khó tiến vào của hắn. Nhưng hắn có kiên nhẫn, từng chút, từng chút, thong thả tiến vào.

Hắn vì cảnh tượng này mà mê muội, mỗi khi vào lúc này, hắn chung quy có một loại cảm giác mình chân chính giữ lấy người dưới thân này, không chỉ vì ***, càng nhiều hơn chính là bởi vì giữ lấy mà mang đến tâm lý thỏa mãn – mặc dù hắn kỳ thật đã sớm có được người này toàn bộ.

“Ha ha – đau, anh chậm một chút cho em!”

Bạch Hành nắm chặt cây cột đầu giường, ngụm lớn thở dốc.

Vì cái gì anh chính là không có biện pháp từ chối người kia vậy!

Cho dù đau như vậy cũng không có nửa điểm suy nghĩ giãy dụa Bạch Hành bắt đầu hoài nghi mình có phải là không bình thường.

Trong dũng đạo hết sức khô khốc, dù sao dưới tình huống như vậy không bị thương đã rất không tệ rồi. Rất hiển nhiên loại khô khốc này lại tăng thêm cảm giác ma sát cho hai bên, bất kể là đau hay là khoái cảm Bạch Hành lại bởi vì loại cảm giác mãnh liệt này mà dũng đạo phản xạ co rút lại, làm tiến vào càng thêm khó khăn…

Tiểu Ngân cau mày, đưa tay xoa ấn chỗ kết hợp, chậm rãi cắm đến phần gốc, thẳng đến hai quả cầu để ở hai cánh mông nở nang, mới dừng lại.

Bạch Hành nhẹ nhàng thở ra, mặc dù chỉ có hơn một ngày nhưng kinh nghiệm nói cho anh kế tiếp sẽ có công kích càng thêm khủng bố…

“A!”

Rút ra từng chút, sau đó lại nhanh chóng tiến vào đến chỗ sâu nhất, thoáng cái chống cái kia ở trên Bạch Hành một chút, khoái cảm mãnh liệt lấn lướt đi đau đớn, làm anh không nhịn được kêu lên.

Tiếp đó tốc độ càng lúc càng nhanh, rất nhanh, phân thân Bạch Hành ở dưới tình huống không có gì an ủi đụng chạm tự động đứng thẳng lên.

“Ư —— a, ưm —— chậm chút ——”

Ở dưới sự va chạm kịch liệt, Bạch Hành hai tay dùng sức bắt lấy cột giường, anh thống hận loại tư thế hoàn toàn không dùng được lực chỉ có thể tùy ý động tác của đối phương.

“Ư ah —— a——”

Vô lực lắc đầu, ý đồ ở trong loại cảm giác mãnh liệt này bảo trì thanh tỉnh, nhưng là thất bại. Rất nhanh, Bạch Hành liền hoàn toàn đắm chìm trong kích tình mới lần nữa.

Khoái cảm kéo dài tích lũy, anh lại một lần nữa bên bờ phát tiết. Đầu mút của phân thân không ngừng chảy ra chất lỏng…

Theo cao triều đã đến, là dũng đạo co rút mãnh liệt, trở nên càng thêm căng chặt, vách tường trong mềm mại mấp máy, mang đến một loại cảm giác tương tự với hút xoa, Tiểu Ngân kêu lên một tiếng đau đớn, lại động tác nhanh hơn – chỉ chốc lát sau, ở trong sự run rẩy của Bạch Hành bắn vào trong cơ thể y.

Bạch Hành thở hổn hển, trong người lại bởi vì cao triều mà trở nên vô lực.

Phân thân mềm xuống từ trong dũng đạo rút ra, Tiểu Ngân đứng dậy đem dây trên người lưng Bạch Hành đều cởi bỏ.

Đưa ngón tay đi vào dũng đạo đang chảy ra chất lỏng của hắn, khẽ gãi vách tường bóng loáng bên trong.

“Đừng động ——”

Bạch Hành vô lực vươn tay nắm cổ tay của hắn, anh còn đang trong dư vận cao triều, thân thể rất mẫn cảm, không chịu đựng được khiêu khích đùa giỡn.

“Thoải mái?” Tiểu Ngân bất sở vi động tùy ý tay Bạch Hành bắt cổ tay tiếp tục hành vi vừa rồi, giương mắt hỏi.

Bạch Hành trừng mắt nhìn hắn một cái, chẳng qua có lẽ xoay quá mức, “Ừ” Thản nhiên nói ra cảm thụ của mình, “Thoải mái, luôn luôn đều rất thoải mái. Chẳng qua, em hy vọng thể lực của anh không cần đáng ghét như vậy nữa.” Anh gần mệt chết!

“Em sắp lên đạt tới Thần cấp, thân thể trải qua một lần cải tạo nữa sẽ tốt hơn nhiều.”

Tiểu Ngân không để ý kháng nghị yếu ớt mỏng manh của Bạch Hành, bắt đầu ở trên người y lưu lại dấu vết – mỗi một chỗ đều phải ——

“Quả nhiên là bản năng của dã thú, em là lãnh địa của anh sao?” Còn muốn lưu lại kí hiệu và mùi – trong lúc thở dốc rên rỉ, Bạch Hành oán giận. Chẳng qua, anh cũng chỉ có thể làm được chuyện này.

Vì thế, Bạch Hành liền ở trên giường bị như vầy như vầy, như vậy như vậy, thẳng đến mất đi ý thức.

Bạch Hành lại bị làm ngất xỉu nên không biết, Tiểu Ngân hắn trong ba tiếng không chỉ ở có ý tưởng hư hỏng hướng Rooney tiến hành học tập lý luận thấu triệt, mà hắn còn từ chỗ Rooney cướp đoạt hàng loạt sách, tranh vẽ, công cụ giáo trình tu bổ vân vân, hơn hữa còn tùy thời chuẩn bị hướng Rooney tiến hành xin chỉ bảo.

Hiện tại kinh nghiệm của hắn, cũng chẳng qua là gì đó trong nội dung dạy học của hơn ba tiếng kia.



“Không phải nói rời đi ba ngày sao? Bạch tại sao còn chưa trở về?”

Ma thú trải qua một vòng chiến đấu mới, hơn nữa sau khi ăn uống no đủ, tụ cùng một chỗ bắt đầu tưởng niệm Bạch Hành.

“Vua lúc đó là nói qua phải rời đi ba ngày đi?”

“Ừ, đúng vậy, khẳng định đúng thế.”

“Nhưng mà thế nhưng.”

“Nhưng mà hiện tại đã ba ngày. Nói như vậy, bọn họ lại không trở về chúng ta có thể đi tìm Bạch?”

“Ừ, đúng.”

“Ý kiến hay.”

“Đồng ý, đồng ý.”

“Ai đi?”

—— Toàn bộ ma thú đều trầm mặc.

Đều không muốn chết, ai dám cùng Vua trắng trợn đoạt Bạch a!

Một đám ma thú ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, buồn bực…

Buồn bực thì làm sao bây giờ?

Đàn ma thú không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn về phía đại quân Vong Linh, hết sức ăn ý đồng loạt vọt lên, rầm rầm bịch bịch một trận chà đạp, mới lần nữa cảm thấy mỹ mãn tụ lại với nhau.

Ăn uống no đủ, sau khi ăn vận động cũng đã làm, tắm tắm rồi ngủ đi…

—— Cho nên nói, mặc dù ba ngày này Bạch Hành cùng Tiểu Ngân thật sự không có trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng hiệu quả bọn nó lại phát huy ra lại không thể tưởng tượng được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.