Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 90



“Ta nói sinh mệnh trên đại lục này mất đi rất không đáng, cư nhiên chỉ là vì một lý do như thế!” Trong mắt Bạch Hành tràn ngập lửa giận, nếu nói thật sự chỉ là vì xâm chiến đại lục anh có thể còn khá dễ dàng chấp nhận một chút! Nhưng mà, chỉ bởi vì một lý do này khiến cho đại lục sinh linh đồ thán, mất đi nhiều sinh mệnh như thế, thì Bạch Hành vạn vạn không thể tha thứ!

“Kỳ thật Sứ nguyên tố vong linh không có khả năng cắn nuốt nguyên tố đại lục, phải biết rằng trong thế giới chúng ta nguyên tố cấu thành cả thế giới, nếu nói nguyên tố thật sự bị cắn nuốt, không gian này sẽ sụp mất. Là hai không gian quan hệ với nhau, không gian này sụp, như vậy giới Vong Linh cũng vô pháp may mắn tồn tại.”

“Vậy Sứ nguyên tố vong linh cùng Vua Vong Linh vì sao còn…”

“Đối với Sứ nguyên tố vong linh mà nói có thể là một loại điều hòa cuộc sống. Cho dù là đối với Vua Vong Linh hay Sứ nguyên tố vong linh mà nói cái chết cũng không phải một chuyện khủng khiếp, đối với bọn hắn mà nói, cái chết chỉ là một đoạn kết thúc sinh mệnh mà thôi. Mà Vua Vong Linh đại khái là nhằm vào ta đi?”

“Chuyện này quả thật quá điên cuồng, lẽ nào đám Vong Linh đều là kẻ điên sao?”

“Trái ngược với chúng ta mà nói xác thật đúng.”

Tiểu Ngân hạ kết luận.

“Như vậy, thì chỉ có thể tùy ý bi kịch mỗi năm trăm năm phát sinh một lần sao?”

“Hiện tại mà nói là như thế.”

“Nhưng mà em cũng không có nhận thấy nguyên tố trong chiến tranh.”

“Đó là bởi vì chúng ta quá yếu.”

Thần cấp – vẫn là quá yếu sao?

Cũng đúng, dù sao là chiến tranh giữa hai không gian, lực lượng đương nhiên là vô cùng cường đại.

Dùng năm trăm năm ư…

“Không cần lo lắng.” Tiểu Ngân an ủi vỗ vai Bạch Hành vỗ về.

Bạch Hành cẩn thận suy nghĩ một chút, ngược lại có chút bình thường trở lại.

“Kỳ thật ngẫm lại, chuyện trên thế giới luôn có một mặt tốt một mặt xấu. Tỷ như nói Đại Chiến đi, mặc dù làm vô số người mất đi tính mạng nhưng mà lại cam đoan yên ổn bên trong đại lục. Nếu không phải Đại Chiến tồn tại nói không chừng đại lục hiện tại đã chiến loạn bốn bề, không có một chút an bình. Đại lục như thế sẽ càng làm cho người đau lòng đi? Còn có, nếu không có Đại Chiến, có thể giữa loài người cùng mấy chủng tộc sẽ không có bình yên như thế.”

“Có ý gì?” Đối với nhân tính, Tiểu Ngân có thể mẫn tuệ sâu sắc phát hiện, nhưng cũng không thể hiểu quá sâu.

“Rất đơn giản. Nếu không có Đại Chiến, như vậy dân cư các tộc sẽ nhanh chóng tăng trưởng, dựa theo đó mà đến chính là thiếu thốn tài nguyên và đất đai, sau đó là chiến tranh các tộc, cuối cùng là nội chiến của chủng tộc thắng lợi. Huống hồ, cho dù không phải nguyên nhân dân cư, giữa các chủng tộc sớm muộn gì cũng sẽ nổi lên xung đột, quyền lực luôn mê người.”

“Người thắng sẽ là Nhân tộc.”

Tiểu Ngân khẳng định nói, mặc dù không thích Nhân tộc trong tính cách đủ loại tính xấu, nhưng hắn vẫn không thể không thừa nhận tiềm lực của loài người.

Việc này rõ ràng là không thể nghi ngờ.

Chính Bạch Hành đối với điểm này cũng rất tin tưởng không nghi ngờ.

Sau khi một hồi nói chuyện, chính anh đối với Đại Chiến cảm giác cũng bắt đầu nổi lên mâu thuẫn.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chung quy với thực lực hiện tại của chúng ta căn bản là không thể ngăn cản phát sinh chiến tranh.”

“Vâng.”

“Lần này kêu mọi người đến là muốn hỏi mọi người một chút về ý kiến xử lý đế quốc Oni.”

Nguyên soái Weson ngồi ở trên thủ vị, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ mặt thoải mái. Vai lưng như trước cao thẳng thoải mái dựa vào trên ghế ngồi.

Không chỉ có ông, toàn bộ tướng lãnh đang ngồi đều là bộ dáng này.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân hai người ngồi gần nhau, nghe các tướng lĩnh anh một lời tôi một câu đề xuất các loại thủ đoạn âm hiểm.

“Toàn bộ giết sạch đi!”

“Không không không, toàn bộ giết sạch rất tiện nghi bọn họ, hẳn nam nữ đều phế bỏ, sau đó đem bọn họ sung quân đi làm quân kĩ! Nghe nói tên hoàng đế Oni kia mặc dù ngu, nhưng cũng là một tên tiểu bạch kiểm đó.”

“Không, như vậy cũng không được. Phải là giết bỏ, như vậy mới sạch.”

“Chém bỏ tay chân, sau đó để bọn họ tự sinh tự diệt.”

“Không được, phải biết rằng bọn họ tốt xấu cũng là quý tộc, phương diện âm mưu quỷ kế vẫn là rất được, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!”

Bạch Hành khẽ gõ bàn, các tướng lãnh tranh cãi ầm ĩ âm thanh nhất thời nhỏ không ít, nhưng trong chốc lát sau, bọn họ đã tiếp tục tranh cãi lên.

Tiếp theo, Tiểu Ngân gõ gõ cái bàn, cả lều lớn nhất thời lặng ngắt như tờ.

Trán Bạch Hành nhảy ra mấy chữ thập nhỏ.

“Nên giết không cần giữ, hoàng tộc cùng quý tộc đế quốc Oni có vấn đề toàn bộ giết chết, nhưng không nên giết quá nhiều bình dân vô tội. Chú ý, tôi nói chính là bình dân vô tội.”

Sau khi làm kinh hãi mọi người, Tiểu Ngân cũng không mở miệng, ngược lại thật ra là Bạch Hành mở miệng.

Một câu nói xong, anh cùng Tiểu Ngân rời đi.

Vừa rời khỏi lều lớn, Bạch Hành liền hít vào một hơi thật sâu, không khí rét lạnh thanh lạnh được hít vào thật sau trong phổi, sau khi tuần hoàn sau đó lại bị nhẹ nhàng phà ra.

“Cảm giác rất thoải mái.” Vươn tay chân, Bạch Hành mỉm cười nói, đã lâu không có thoải mái như vậy.

“Đi xem đám ma thú đi?”

“Ừ.”

Vô cùng may mắn, đám ma thú không có một con chết.

Bạch Hành một chút cũng không thấy bất khả tư nghị, anh cho rằng điều này rất bình thường. Ai chết chứ đàn lão yêu ngàn năm này sẽ không chết!

Chẳng qua có phần quả thật có chút thê thảm, Bạch Hành vội vàng đuổi theo Tiểu Ngân đi trị thương cho đám ma thú.

Bé đáng yêu rút nhỏ cơ thể, lắc lắc cơ thể leo lên cơ thể Bạch Hành, nó ở trên vai cọ a cọ.

Một tiếng kêu xé truyền đến, một bóng đen xuất hiện ở trong tầm mắt anh.

Ưng con nhất mã đương tiên (dẫn đầu) bay tới, vui sướng ở đỉnh đầu Bạch Hành xoay quanh vòng quanh.

Đem hai tên nhóc kia quên mất.

Thấy bọn nó, Bạch Hành nhất thời cười híp mắt.

Sau đó hai đạo thân ảnh thon dài gầy yếu xuất hiện, trong đó một người còn ôm Gấu con thịt béo béo.

Bạch Hành ánh mắt ôn nhu nhìn xem bọn họ càng ngày càng gần.

“Maude, Andreu.” Anh cười cùng bọn họ chào hỏi, ở trong một mảnh tuyết trắng Bạch Hành quần áo xanh lam có vẻ vô cùng chọc mắt.

“Ô, Bạch.” Andreu nhiệt tình đánh tiếp đón.

Maude thì nhàn nhạt gật đầu.

Gấu con ở trong ngực Maude giãy dụa, sau khi Maude buông tay ra, Gấu con đứng ở trên đất, trước là mông ngồi dưới đất, sau đó mới đi đến trước mặt Bạch Hành, hai móng vuốt lông xù ôm lấy chân Bạch Hành, cọ cọ ——

“Ha ha ——”

Bạch Hành cười ôm lấy nó, Gấu con vui mừng chôn trong lòng anh, không ngừng thân thiết cọ sát.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.