Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 151: 151: Huyết Thị Sắc Quả





Một vài tiếng bước chân di động, nhóm Dạ Khinh Ưu vừa chú ý, từ phía đằng sau cánh rừng chạy đến một nhóm người.

Nhìn vẻ ngoài đều là tán tu, hình như tụ họp lại thành một nhóm, tu vi phân đều từ Địa Huyền cho đến Thiên Huyền.

Vừa bắt gặp nhóm người Dạ Khinh Ưu, mắt thấy toàn là mỹ nữ tuyệt sắc, bọn chúng hai mắt đều sáng lên.

Tuy nhiên bọn chúng cũng không ngu ngốc nghĩ là dễ ăn, tên đi đầu là một tên tu vi Thiên Huyền Tam Giai, cẩn thận tiến lên lễ độ nói.
" Các vị, ta là Bành Duy, là đầu lĩnh của nhóm tán tu này… Không biết mấy vị đã có tổ đội hay chưa, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau đi đến đỉnh.

"
" Thứ lỗi, hiện tại bọn ta không muốn đi chung với ai cả… "
Nguyệt Vô Song đứng lên, nhã nhặn khước từ, không làm cho nhóm nam tử mất hảo cảm.

Bành Duy đành gật đầu, chắp tay lại nói.
" Nếu đã vậy, hữu duyên ắt sẽ gặp lại.

"
Nói xong, quả thật dẫn người rời đi, Hàm Sương nhìn theo, hiếm có lộ ra vẻ mỉm cười.
" Dù là tán tu, nhưng cũng rất có phong thái… Trông bộ dáng bọn họ vội vã như vậy, chả lẽ sắp hết thời gian rồi sao.

"
" Cũng không phải, thời gian ba tháng, trôi qua chưa được bao lâu.

Khó có khả năng vì vậy mà vội vàng như thế.


Chứng tỏ có bảo vật xuất hiện cho nên mới xảy ra tình trạng này… "
Mạc Thủy Dao rất quen thuộc với kiểu kiểm tra của học viện, hiểu biết và suy luận cũng tự nhiên rất tốt.

Dạ Khinh Ưu nghe vậy cũng lười để ý, bảo vật trong mắt đám người đó, nhiều khi chỉ là cọng cỏ trong mắt hắn.
Tuy nhiên hắn không hứng thú, cũng không đại biểu cho tất cả, Linh Lung phấn khích nhảy lên, cười nói.
" Như vậy, chúng ta mau đi xem… Náo nhiệt như vậy, không thể bỏ lỡ.

"
" Tốt, có thể xem thử.

"
Mạc Thủy Dao đồng ý, nàng hiện tại duy chỉ có một mình, nhưng tin tưởng đi cùng với Dạ Khinh Ưu sẽ không chịu thiệt, bởi lẽ hắn là người tốt.
Dạ Khinh Ưu không phản đối, hắn nhìn thấy Hỏa Linh Nhi sớm đang luyện hóa hỏa căn nguyên khí, lâm vào tình trạng mất nhận thức, nên đem nàng thu vào trong Dị Giới Châu.

Sau đó nhàn nhã theo sau đám nữ xem náo nhiệt.
Tuy rằng một phần Trạch Thiên Sơn bị đốt trụi nhưng cũng chỉ xem như một cành nhỏ trên cây lớn, không quá đáng kể.

Số người chết cũng coi như muối bỏ biển, không đáng nhắc đến.
Cách đó vài trăm dặm, tụ tập hơn một ngàn người, đầy đủ các thế lực, trong đó nổi bật là hai thế lực Cửu Hồn Điện và Thánh Kiếm Môn đang đối chọi gay gắt, tranh dành một đại cổ thụ có hơn một trăm trái cây màu đỏ yêu dị.
" Túc Vân, nếu ngươi chịu nhường một bước… Thì có lẽ ta sẽ nể tình mà chia sẻ cùng các ngươi… "
Nam nhân màu da ngâm đen, trên cánh tay in chằng chịt những hình xăm vừa mới nói, phía đằng sau là mười khuôn mặt dữ tợn tương tự.

Phía bên kia cũng không kém, đi đầu là một nam tử tuấn mỹ, đeo một thanh trọng kiếm to lớn sau lưng, cười lạnh đáp.
" Doãn Viên, có bản lĩnh thì đến đấu… Thánh Kiếm Môn bọn ta chưa từng sợ ma tộc các ngươi.


"
Túc Vân không hề yếu thế đáp trả, trọng kiếm sau lưng hơi run mạnh, tùy thời đối chiến.

Doãn Viên cười gằn, đeo vào bao tay, mộc trảo vươn ra, dữ tợn đáp.
" Nếu đã không phục thì ta không ngại đánh, dù ngươi xếp đệ cửu trên Thiên Long Bảng hơn ta một bậc, nhưng vẫn chưa chắc đánh lại ta… Lần này ta phải đem cái danh ngạch này thay đổi, trực tiếp khiến ngươi quỳ dưới đất.

"
" Hừ, muốn đánh thì lên… "
Túc Vân vòng tay ra sau lưng rút ra trọng kiếm to lớn, chìa thẳng trước mắt, xung khí lan tỏa làm cành cây ngọn cỏ run rẩy, đồng thời mấy đệ tử Thánh Kiếm Môn khác cũng rút ra đại bản kiếm sẵn sàng cùng Cửu Hồn Điện đối chiến.
" Muốn đánh, tốt… Giết sạch người Thánh Kiếm Môn cho ta, một kẻ cũng không để sống.

Huyết Thị Sắc Quả là của Cửu Hồn Điện chúng ta… "
Doãn Viên kêu lên, ngay lập tức mấy bóng ảnh vút lên, va chạm cùng Thánh Kiếm Môn, giao chiến thành một đoàn.

Mà Túc Vân và Doãn Viên cũng lâm trận, giao đấu thế cân bằng, không ai nhường ai…
Mấy thế lực khác chỉ biết đứng nhìn, không cách nào can thiệp, dù bọn họ người đông, nhưng so sánh với hai đại thế lực cửu cấp là Cửu Hồn Điện và Thánh Kiếm Môn vẫn chênh lệch rất lớn.

Dù Huyết Thị Sắc Quả rất mê người, nhưng còn phải xem có duyên được không đã.
" A… Đánh nhau thật lớn.

"
Mộng Uyển vừa chạy đến, hào hứng nhìn cảnh đánh nhau của hai đại thế lực, nàng chỉ thấy náo nhiệt nhưng lại không còn thấy thú vị, đơn giản đám người này quá yếu, không đủ tư cách giao chiến cùng nàng.


Nhưng ánh mắt khi nhìn lên cây đại thụ phía sau, vừa tròn một trăm quả đỏ chót, hai mắt sáng lên, miệng chảy nước thèm thuồng.
" A… Mùi rất thơm, nhìn đẹp mắt, ăn vào chắc chắn rất ngon.

"
Nếu như có ai biết ý nghĩ trong đầu của tiểu long đầu lúc này chỉ xem Huyết Thị Sắc Quả như đồ ăn chắc giận bay màu.

Một thất cấp dược quả bị đánh đồng cùng cây ăn quả bình thường, ai mà chấp nhận được.

Dạ Khinh Ưu cũng vừa đến, mắt nhìn Huyết Thị Sắc Quả cũng tương đối ngạc nhiên.

Thứ đồ này dù đối với hắn không có tác dụng, nhưng dành cho chúng nữ thì rất tốt, nghe nói ăn một quả liền có thể gia tăng đạo ngộ, ngoài ra còn thăng tiến một giai tu vi dưới Thánh Linh Cảnh mà không để lại bình chướng nào.

Một người có thể ăn tối đa ba quả, tương đương ba giai tu vi, ngoài ra nó còn là nguyên liệu để luyện chế Luyện Kiếp Đan - đan dược dùng để hỗ trợ tiến cấp Thánh Linh.
Cũng không lạ khi nhiều người thèm nhỏ dãi như vậy, Dạ Khinh Ưu quan tâm cũng không phải quả, mà chính là đại thụ Huyết Thị Sắc Mộc càng chính là quý hiếm, chỉ cần nhổ cây Huyết Thị Sắc Mộc này ra, đem về trồng, muốn bao nhiêu Huyết Thị Sắc Quả mà chả có.
" Không ngờ ở trong Trạch Thiên Sơn lại có loại quả này… "
Mạc Thủy Dao cũng hoảng sợ, rõ ràng tuy Trạch Thiên Sơn có rất nhiều dược thảo quý hiếm, nhưng tuyệt đối chưa từng nghe nói đến Huyết Thị Sắc Quả, nếu không có thể đến phần của đám người này sao?
" Xem ra Địa Đàng mở ra ảnh hưởng không nhỏ lan rộng đến tận bên ngoài… "
Mạc Thủy Dao đưa ra kết luận, nàng trong lúc suy nghĩ thì từ xa các thế lực khác cũng tề tựu đến, trong đó có bát cấp thế lực Nhan Hiệp Tông cũng nổi danh tại Lạc Uyển đại lục, còn có Hợp Hoan Tông, kéo nhau cùng đến, nhưng đám người mục tiêu không phải là Đạo quả, mà chính là tìm mục tiêu song tu.
Trong đó mấy nữ tử Hợp Hoan Tông nhìn về Dạ Khinh Ưu hai mắt sáng rực, đặc biệt là Diễm Liên nhìn hắn rất kỹ, hiện ra vẻ ngoài lẳng lơ, õng ẹo, chân cọ cọ phía bên dưới chảy nước, quyết định đi đến câu dẫn hắn.
Mặc dù nữ tử bên cạnh hắn đều xinh đẹp hơn nàng, nhưng dựa vào mị công của bản thân, cũng không cách nào kém.

Bên cạnh hắn nữ tử nhiều như vậy, chứng tỏ nam nhân này rất háo sắc, còn có thể chống lại mị công của nàng sao.
Nhưng nàng còn chưa tiếp cận hắn, thì đã bị hai nữ tử chặn đường, Nguyệt Vô Song và Hàm Sương chán ghét nhìn nàng.
" Ngươi đến đây làm gì? "
" Mấy vị tỷ tỷ, ta chỉ muốn làm quen mà thôi… "
Diễm Liên không ngốc gây sự cùng hai nữ tử này, dựa vào giọng ngon ngọt dụ dỗ, Hàm Sương ác hàn không đợi nàng nói xong đã rút ra bạch kiếm.
" Nữ tử lẳng lơ như ngươi, tránh ra… Đừng làm Dạ lang cảm thấy khó chịu.

"

" Hừ, Hợp Hoan Tông cũng chả phải thứ đồ tốt… Còn mơ tưởng đến tướng công của chúng ta.

Là muốn chết.

"
Nguyệt Vô Song được Dạ Khinh Ưu tặng cho Thần khí Bát Lung Linh Diện đứng hàng thập cửu Thần Binh Bảng.

Còn chưa có cơ hội ra tay, thấy đám tiện nam dâm nữ Hợp Hoan Tông cứ nhìn chằm chằm nhóm người các nàng, khiến các nàng vô cùng khó chịu.
" Vị tỷ tỷ này, ta muốn an bình nói chuyện mà mấy vị lại động đao thương… cũng thật vô lý.

"
Diễm Liên trong lòng tức giận, hận không thể đem hai nữ tử trước mắt bằm xương, tội làm nàng mất hứng.

Nhưng sống trong Hợp Hoan Tông làm ả diễn kỹ đạt được trình độ, sức kiềm nén vẫn tốt.
" Đừng gọi ta tỷ tỷ, buồn nôn… Còn nữa, ngươi già hơn ta đó.

Lão bà bà.

"
Nguyệt Vô Song châm chọc, một tiếng lão bà bà làm cho Diễm Liên không nhịn được, mặt méo mó, dữ tợn.
" Được, nghĩ các ngươi rất lợi hại sao… Để ta chặt chân tay các ngươi rồi chứng kiến cảnh ta cưỡi trên người hắn, từng chút hút khô tướng công các ngươi thế nào.

"
Ả vừa nói xong, làm cho hai nữ dâng lên sát khí, Hàm Sương phóng Tiểu Kim ra ngoài, biến nó trở lại nguyên dạng Kim Nhãn Bạch Thú.

Nàng lạnh lẽo quét mắt, vẻ mặt băng sương.
" Là các ngươi muốn chết… "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.