Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 167: 167: Tình Tràn Cùng Diệp Trân Y 18





Mà hậu cảnh sau khi cùng Thần Thú của Lạc Hồn Hải giao đấu lại hết sức tang thương, thuyền cũ đã tan nát thành từng mảnh.

Đám hải yêu không còn đầu lĩnh chỉ huy, từng đàn đều quay trở về hải vực.
" Quả nhiên quay trở về chỗ này vẫn tốt nhất… Thoải mái không chật hẹp gò bó như đi cái thuyền nát kia.

"
Mộng Uyển cười lên tiếng, mắt nhìn xuống bên dưới, thuyền nhỏ hiện tại đang chạy trên mặt biển, êm dịu lắng đọng, mà Tứ Hải Thiên Vương đằng sau nàng chỉ dám im lặng đứng nhìn, không dám hó hé một lời.
Lướt đi ngang qua huyết thi của yêu thú lẫn nhân loại, ngoài thuyền của bọn họ ra thì các nơi khác đều bị tập kích, số người sống sót cũng không nhiều.

Thấy một con thuyền lớn đẹp đẽ giữa đại hải, nhiều người còn bám víu chút đạo lực cuối cùng phi hành đều muốn đột nhập vào trong nhưng kết giới tương đương cửu cấp trận pháp không để ai đột phá được.

Mà Phượng Thiên Nhã không muốn ai khác vào trong thuyền cho nên mặc kệ hết thảy.
Dạ Khinh Ưu giao Huyết Thị Sắc Mộc cho Lục Kiều Vân và Cổ Xuân Vân trồng vào trong dược điền bên trong thuyền.

Cả hai nàng đều là mộc hệ đạo căn, thích hợp nhất để nuôi trồng dược thảo, cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn.

Dược điền bên trong thuyền được cả hai chăm non biến thành một mảng tuyệt địa tràn ngập linh khí hương dược.

Dạ Khinh Ưu bước ra ngoài, lập tức Diệp Trân Y đã đợi sẵn, nàng mỉm cười sau đó đi đến căn chỉnh lại một mép y phục còn chưa chỉnh tề trên áo hắn, biểu hiện như hiền thê lương mẫu.
" Dạ lang, thiếp vừa đột phá Thiên Huyền Cảnh… "
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, cảm nhận không chỉ tu vi mà thần hồn và thể tu đều đạt đến trình độ đồng nhất, thiên phú của nàng đạt đến trình độ tam thể cùng tu như vậy quả thật đủ biến thái.

Xem ra việc dạy nàng công pháp thần hồn Thanh Chú Tâm Pháp đã đem đến hiệu quả nâng cao thần hồn, ngoài ra dựa vào Bát Kinh Thánh Chuyển mà phụ mẫu nàng để lại cũng giúp nàng thân thể đầy đủ cứng rắn.
" Rất tốt… Trong cùng cấp chỉ sợ không có mấy ai là đối thủ của nàng.

"
Dạ Khinh Ưu tán thưởng khiến Diệp Trân Y rất vui, khẽ cười, một chốt liền đổi sang bộ dáng nghiêm túc nói.
" Dạ lang, ta muốn quay về Diệp gia… Còn có chuyện thiếp cần phải giải quyết.

"
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, cũng không có ngăn cản, dù sao trong người nàng có ký ấn linh hồn của hắn, có chuyện đều có thể nhận biết.

Còn tin tưởng với thân phận và thiên phú của nàng, Diệp gia sẽ không gây ra bất lợi.
" Cũng tốt… Bao giờ nàng đi… "
" Thiếp vừa nhận được thông cáo từ Diệp gia, tin tưởng họ đã đưa người đến học viện để đón thiếp… "

Mặc dù trước đó đi kèm với quan hệ trả ơn cho hắn, Diệp Trân Y cũng không thấy có gì tủi thân, vì ở cạnh hắn có cảm giác an toàn khó có được, hiện tại sau khi giải quyết thống hận với Lạc Tú Hồng, mục tiêu của nàng cũng không còn rõ ràng, nhưng qua thời gian suy nghĩ nàng đã nhận ra trước tiên nên giải quyết chuyện ở Diệp gia trước, sau khi hoàn tất có thể an ổn ở bên cạnh Dạ Khinh Ưu sống một đời.
" Thôi được, tùy nàng… Tuy nhiên nàng sắp rời đi, phải tốt bù đắp tình cảm mới được.

"
Diệp Trân Y tự dưng lại đỏ mặt, ngẩng mặt nhìn hắn khẽ gật đầu, cả hai sau đó đi theo vào trong căn phòng xinh xắn, thơm ngát của Diệp Trân Y.

Một hồi ôm lấy nhau, đều bám víu hai cỗ thân thể, từng mảnh quần áo lần lượt rơi trên đất, hai cổ thân thể trở về bộ dáng nguyên sơ nhất ôm ấp nói lời yêu thương.
Một người nam tử ngồi trên giường, thâm tình nhìn một đại mỹ nữ đang quỳ cúi vì hắn mà bú liếm côn thịt, lưỡi đỏ dài mềm phun ra như con rắn quấn quít quanh đỉnh nam căn, tỉ mỉ cẩn thận liếm mút.
" Thoải mái không Dạ lang? "
Diệp Trân Y ngẩng đầu, nàng kỹ thuật chỉ mới học hội còn chưa có thành thạo, nay là lần đầu áp dụng, có phần e dè cẩn thận mà hỏi.

Dạ Khinh Ưu ngắm nhìn ngọc thể mê người, da thịt trắng loáng như mỡ đông, cơ thể mê người sau khi đột phá Thiên Huyền, tu luyện Bát Kinh Thánh Chuyển càng thêm săn chắc, da thịt trắng mềm vững chãi mê người.
" Thoải mái lắm Y Y… Miệng nàng thật nóng, lưỡi nàng rất êm, ẩm ướt liếm lấy ta rất sảng khoái.

"
Dạ Khinh Ưu chân thật trả lời, Diệp Trân Y hạnh phúc mỉm cười, càng cúi đầu ra sức ngậm lấy hai hòn ngọc dương, cẩn thận tinh tế ngậm vào trong miệng, động tác gợi dục có phần nghiêm túc.


Một hồi liếm mút nhục côn của nam nhân, hạ thân huyệt thịt hơi chút ẩm ướt, Diệp Trân Y lại thấy ngứa ran, đứng dậy, toàn thân ngọc thể trần truồng đập vào trong mắt.

Hai ngọn nhũ phong hồng hào căn cứng, đôi cầu ngực lớn căng cao không chút xệ, eo nhỏ mềm mịn thon thả có phần rắn chắc vững chãi hơi lộ ra chút cơ không khiến nàng mất đi vẻ nữ tính, còn tăng thêm vẻ anh khí khác người.
Hai mép môi hồng của Diệp Trân Y hơi rỉ nước, theo hai chân banh ra mép môi thịt khép mở gợi dục, mỹ nữ nằm đè trên người nam nhân chiếm thế thượng phong.

Ngồi trên bụng hắn, hạ thể mềm mại cọ sát làm hắn ngứa ngáy, bàn tay thon thả của nàng tóm lấy dương căn biến lớn vuốt ve cẩn thận.
" Thật lớn… Nóng nữa, nó sẽ đi vào người thiếp sao… "
Diệp Trân Y có chút sợ hãi nói, nàng cố gắng nâng mông lên, cố căn chỉnh nhục côn dựng đứng thẳng tắp kiên đỉnh bức nhân, huyệt môi phập phồng từ từ hạ xuống, nhắm cẩn thận một phát, đút quy đầu rùa hồng hào trực banh rộng hai mép thịt, chui tọt vào trong.
" A… Ưh… quá lớn, sẽ vừa sao… "
Diệp Trân Y hai mắt nhắm nghiền, không dám nhìn xuống bên dưới, tin rằng mép thịt nhỏ nhắn của nàng có thể nuốt trọn quái vật thô to của hắn.

Long căn đi vào trong bích động dần bành trướng diện tích, mở ra huyệt nhỏ phải trướng ra.
Độ khít bao trùm làm cho Dạ Khinh Ưu vô cùng sướng cảm, chỉ muốn một phát đâm chọc vào sâu trong hoa tâm, đem long căn lấp đầy cái huyệt nhỏ bé này.

Tuy nhiên, hiện tại Diệp Trân Y đang nắm thế chủ động, cưỡi trên người hắn, tư thế chuyển động càng gia tăng nhanh dần, hai chân run rẩy giữ thế cân bằng nâng mông nhấc lên hạ xuống phun vào nuốt ra quái vật lớn.
Dạ Khinh Ưu hai tay chộp lấy hai ngực lớn, xoa bóp thành đủ loại hình dạng, ngực của Diệp Trân Y mềm hơn những bộ ngực khác, bóp càng thêm nhược tính, không dùng nhiều lực đã biến nó thành đủ loại méo mó bởi tác động mấy ngón tay.
" Ưm… A… bóp nhẹ Dạ lang… Thật nhột… "
Diệp Trân Y khẽ rên một tiếng, ngực nàng bị bóp đến đỏ in đậm vài dấu tay, dù bị bóp thành hình dạng nào đều như cao su đàn hồi trở lại nguyên dạng trước đó.


Dạ Khinh Ưu hai tay dần chuyển sang kéo mạnh nhũ hoa, lôi túm hai đầu vú nhạy cảm biến nó thành hình trái mướp, làm mỹ nhân khẽ rên rỉ, thả tay nó lại trở lại hình dạng tròn căng như trước.
Diệp Trân Y nhấp hông một lúc, nước nôi đã chảy ra khá nhiều, bôi trơn cọ sát khiến dương côn càng dễ dàng ra vào.

Bị cưỡi không thể thỏa mãn được hoàn toàn dục ý, Dạ Khinh Ưu đẩy ngã Diệp Trân Y ra giường, hai tay ôm trọn một bên chân thon dài sờ vuốt, để mỹ nữ ngã nghiêng banh rộng môi hẹp đút vào dương vật.
" A… ư… thoải mái… Dạ lang, thiếp...!thiếp sắp ra… "
Bị chọc cho một lúc, Diệp Trân Y đã thấy nhộn nhạo cả người, hoa tâm bị kích thích mãnh liệt, huyệt nhỏ bị đâm khiến tâm linh lẫn linh hồn đều run rẩy, âm nguyên tiết dịch mà ra, từng mảng hồng thủy tràn đê mà ra, nóng hổi nhầy nhụa, bị đỉnh long đầu bịt kín đường chỉ có thể mắc kẹt trướng thành một bụng nóng hổi.
Dạ Khinh Ưu cũng vì quy đầu bị nóng ấm thủy tinh kích thích, nhạy cảm long đầu phồng to mở rộng tinh quan, dương côn căng cứng phồng rộp đâm vào huyệt thịt bên trong càng ra sức bạo liệt, hai tay nắm chặt đùi eo, giữ chặt một bên chân mỹ nữ nâng cao đầu, chọc nguấy vào dữ dội làm Diệp Trân Y mới ra bị kích thích trở lại, nhạy cảm da thịt bị hắn tác động thân thể mê người bóng loáng mồ hôi, miệng đào khẽ mở, tơ bọt giăng cao, ê a rên rỉ.
" Đừng động… bên trong thiếp nhạy cảm… Sẽ ra nữa… "
Bạch bạch âm thanh giao hợp, Dạ Khinh Ưu kéo Diệp Trân Y nằm sấp xuống, phía sau lưng ngọc phong đồn màu mỡ hiện ra, hai chân dài bị tay hắn túm chặt, hông đẩy lực càng ra sức mà nhấp.
Bụng Diệp Trân Y một mảng trướng phồng, thân thể nàng sớm đạt đến trình độ vượt xa đồng cấp, cũng chịu không nổi hắn dã chiến, cảm nhận một thanh hỏa côn tới lui bên trong âm hộ nhỏ hẹp, vị trí nhạy cảm nhất sâu trong hoa tâm bị chọc liên tục, bụng nổi cộm từng gốc, dâm thủy tương dính trên giường chiếu sạch sẽ đọng một mảng ướt át dính sợi.
Dạ Khinh Ưu nằm đè trên lưng Diệp Trân Y, long côn dù dùng tư thế như vậy vẫn chôn chặt được toàn bộ long đỉnh chạm đáy hoa tâm, bờ lưng của Diệp Trân Y mềm mại làm một cái đệm lưng thật tốt, Dạ Khinh Ưu tại bên tai mỹ nữ liếm vào trong, ngậm chặt vành tai.

Diệp Trân Y rên rỉ cũng mất lực, quay mặt nhìn hắn, thè ra lưỡi, Dạ Khinh Ưu cũng đưa lưỡi chạm nhẹ đỉnh lưỡi hồng hào đinh hương, nuốt vào trong miệng hưởng vị.

Cả hai thân thể suýt xoa ôm lấy nhau, tạo ra đủ loại tư thế, mỗi lần Diệp Trân Y đều học được một loại tư thế, Dạ Khinh Ưu vì huyệt thịt của nàng cứ liên tục phun ra sữa nóng ập lên đầu quy nhạy cảm, sức kìm nén cũng tới giới hạn, bung xả tinh quang mở rộng, lấp đầy tử cung của mỹ nữ bằng tinh dịch nóng hổi đục màu sữa, chôn côn thịt bên trong làm cho bụng nàng phồng rộp như đỉnh mang thai vậy.
Có thể nói thể chất của Diệp Trân Y so với trước càng tốt, bị hắn làm cho cao trào không biết bao nhiêu lần, nhưng thân thể vẫn nhanh chóng hồi phục, có thể tái chiến.

Dạ Khinh Ưu tinh lực dường như vô hạn, đẩy ép Diệp Trân Y tái chiến lần nữa, hai thân thể dính chặt lan tỏa một mảng dâm dịch tràn ra dính đầy giường nệm trắng tinh sạch sẽ...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.