Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 179: 179: Âm Mưu





Âm thanh binh khí đối chọi, kiếm khí ngập trời như xé rách không gian, tạo ra kình phong sắc nhọn hóa thành từng vết cắt bén nhọn đọng lại xung quanh.

Một tiếng keng vang lên, một đệ tử Thánh Kiếm Môn bị bức lui, cự kiếm cắm thẳng xuống đất.
Kiếm Si vừa ra chiêu, đã một chưởng đánh bay binh khí của đối phương, dần dẫn đến Túc Vân phải trực tiếp ra tay, nhưng kết quả cũng không hề khác, lại bị một chiêu của Kiếm Si đã đánh cho thiên tài trên Thiên Long Bảng phải buông vũ khí, cánh tay run rẩy tê rần.
Đồng dạng, Dạ Khinh Ưu chú ý đến thiếu niên kia, cảm thấy mặc dù kẻ kia không vung kiếm có bao nhiêu lực, nhưng thành thạo tuyệt luân, kiếm khí tập trung một điểm tạo ra sát thương cương lực.

Dù thể hiện ra ngoài không chút nổi bật, nhưng quan sát kỹ sẽ nhận ra tên đệ tử này không bình thường.
Dạ Khinh Ưu khẽ cười, bàn tay vung ra, một đường chỉ nhỏ màu đen đâm tới phía tên đệ tử kia.

Dường như hắn xuất chiêu không có động tĩnh, nhưng lại dẫn đến tên đệ tử kia chú ý, sắc mặt tái lại, vung kiếm đỡ kiếm chỉ của Dạ Khinh Ưu.
Cự kiếm trong tay của gã nứt ra, đồng thời cũng nhờ vung kiếm kịp lúc mà né được chiêu thức của Dạ Khinh Ưu.

Mắt của gã mở to, trừng trừng nhìn về phía Dạ Khinh Ưu, xen kẽ tức giận và dè chừng.
" Xem ra ta đoán không sai… "
Dạ Khinh Ưu xem như gã đệ tử kia chính là do Sở Nguyệt Thiền giả danh, còn lý do vì sao lại trà trộn vào Thánh Kiếm Môn, hắn cũng không quan tâm.

Đã ra tay là dứt khoát, Dạ Khinh Ưu vung tay, một cỗ hỏa kình thiêu cháy gã đệ tử kia thành bãi tro, không kịp để cho gã giở thủ đoạn gì.
Khi Dạ Khinh Ưu xuất hiện tại chỗ mà gã từng đứng, nhưng không hề thấy một chút Ấn Ngũ Hành nào, hoàn toàn trống rỗng.

Hắn cẩn thận dò xét, cái cảm ứng linh hồn khi lần đầu nhìn thấy đã bị đứt đoạn, có thể nói là không còn cảm ứng được nữa, nhưng lại hoàn toàn không có dấu vết gì, xem ra tên kia còn thủ đoạn để giữ mình.
Khi thấy Dạ Khinh Ưu chỉ nhẹ nhàng vung tay mà thiêu chết một tên đệ tử Thánh Kiếm Môn, tất cả giao tranh đều dừng lại, đều kinh hãi nhìn hắn.


Kiếm Si chép miệng, cũng ngừng tay, Túc Vân mặt xám trắng, quyết đoán không nói một lời dẫn người rời đi.
" Huynh đệ thật uy phong a… "
Kiếm Si giơ ngón tay cái tán thưởng, nhìn Thánh Kiếm Môn lúc đầu xông vào hùng hổ, còn tưởng phải giao tranh không ngừng, ai dè Dạ Khinh Ưu chỉ nhẹ tay vung vẩy, đã định đoạt giao đấu.

Túc Vân không ngờ sợ hắn như sợ cọp, không dám đánh tiếp mà quay lưng bỏ chạy.
Dạ Khinh Ưu không đáp, hắn cũng không quan tâm tranh đấu giữa mấy thế lực, quay đầu cũng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nhóm người Thiên Sinh Kiếm Vực, Kiếm Ngọc Tiêu không còn vẻ ngạo mạn như lúc trước, hoàn toàn đề phòng không còn tập trung vào Kiếm Si nữa, mà Kiếm Tiểu Tử cũng nhìn hắn, hoàn toàn ngưng trọng dè chừng.
Chỉ có Kiếm Thiên Ái là hai mắt sáng như sao, nhìn hắn tò mò dò xét.

Mà Kiếm Si chú ý ánh mắt của muội muội mình thì rét run, thầm than chả nhẽ ngay cả muội muội gã cũng rơi vào ma trảo của hắn hay sao.
" Ta có chuyện cần làm, ngươi giúp ta chiếu cố mấy nàng… "
Dạ Khinh Ưu quay qua nói với Kiếm Si, không kịp để gã đáp trả, đã biến mất dạng.

Kiếm Si ngơ ngác, chỉ muốn chửi thề, chả hiểu sao lại tự dưng biến thành bảo mẫu thế này, nhưng mà gã cũng không thể từ chối, thở dài…
Vị trí Dạ Khinh Ưu rời đi, chính xác là nhóm người Thánh Kiếm Môn vừa rời đi.

Bọn họ đi được một đoạn đến một đình viện khá lớn, là nơi tập trung đệ tử của Thánh Kiếm Môn.

Vừa vào trong phòng, Túc Vân đã tức giận vung kiếm chém nát vụn bộ bàn ghế bằng linh mộc.
" Tên đó, khinh người quá đáng… "
" Ngươi sao lại sợ hắn như vậy? "

Lão già bên cạnh Túc Vân hỏi, lão cũng chính là tam trưởng lão của Thánh Kiếm Môn, địa vị chính là một trong những người đứng đầu, Kỳ Phu.

Vốn tính tình của lão ngoan cố, nhưng khi nhìn thấy Túc Vân bỏ chạy như vậy, hoàn toàn cảm thấy ngoài ý muốn, vốn tên đệ tử này tính tình so với lão cũng kiêu ngạo không kém.
" Tên kia không đơn giản… "
Túc Vân sắc mặt trầm xuống, lời nói mang theo vẻ e ngại.

Kỳ Phu im lặng, xem sắc mặt Túc Vân không tốt, thở dài, hiện tại chưởng môn của bọn họ đang bị thương, cho nên ra ngoài bọn họ vẫn cẩn thận dè chừng.

Vốn tưởng gặp Thiên Sinh Kiếm Vực cũng không có bao nhiêu e ngại, dù sao nơi đó tuy lợi hại nhưng không còn được như trước, không cần phải e ngại, nhưng Túc Vân bất ngờ phản ứng như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của lão.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, làm sắc mặt hai người trở nên nghiêm túc, chợt một kẻ mở cửa đi vào, hình dáng trùm kín mặt, bước đi tới.

Túc Vân sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, so với đối mặt Dạ Khinh Ưu thì kẻ trước mắt càng làm gã e ngại hơn nhiều.
" Sao vậy, các ngươi không hoan nghênh ta… "
Người áo đen giọng ồm ồm đằng sau phát ra, Túc Vân càng biến hóa, lúc xanh lúc trắng, sau cùng thở ra, ráng cười nói.
" Không không, ngươi không nói sớm để bọn ta chưa kịp nghênh đón từ xa… "
" Hừ, không cần diễn… Ta biết các ngươi nghĩ gì, yên tâm.

Lần này ta đến có việc cần.

"

Hắc nhân ngồi xuống, chân vắt chéo, nói thản nhiên.

Túc Vân và Kỳ Phu hai mắt nhìn nhau, dĩ nhiên chung một ý nghĩ không biết lần này hắc nhân kia lại muốn thứ gì.

Hắc nhân ngón tay gõ trên bàn, tự dưng quay qua Túc Vân hỏi.
" Các ngươi có biết tên nam nhân kia không? "
" Ý ngươi là… "
Túc Vân mờ mịt, còn chưa kịp hiểu hắc nhân nói đến là người nào.

Hắc nhân giọng cười âm trầm, liếc xéo hắn, liền nói.
" Chính là kẻ các ngươi vừa nhắc đến… "
" Ý các hạ là tên tiểu tử Dạ Khinh Ưu kia… "
Túc Vân nói, ánh mắt lóe lên, nhìn vào hắc nhân, chỉ thấy gã kia im lặng hồi lâu, không lên tiếng, mà Túc Vân và Kỳ Phu đều im lặng không dám nói.

Hắc nhân kia sau đó nhìn về phía hai người bọn họ.
" Rất tốt, mặc kệ hắn là ai… đã có ý định giết ta, liền sẽ không có kết quả tốt.

Các ngươi lần này giúp ta đối phó hắn, thành công thì độc trong người của hai ngươi ta sẽ tự khắc giải.

"
" A… Tốt, có gì ngươi cứ giao phó, ta sẽ lập tức làm… "
Nghe hắc nhân nói vậy, Túc Vân yên tâm liền cười, trong ánh mắt oán độc, nhủ thầm tốt nhất ngươi và tên Dạ Khinh Ưu kia lưỡng bại câu thương là kết quả tốt nhất.

Hắc nhân từ trong người ném ra một cái bình nhỏ, mặt bình lạnh toát như hàn sương ngàn năm, giọng của hắc nhân càng thêm âm trầm.

" Đây là Tận Huyết Diệt Tâm Dịch, là cổ độc đệ nhất thiên hạ… Một giọt cũng đủ làm Chí Tôn khốn đốn, các ngươi chỉ cần hạ độc tên kia là được.

Thứ này chỉ cần tiếp xúc với da cũng đã đủ… "
Giọng nói lạnh lẽo làm cho Túc Vân và Kỳ Phu hoảng sợ nuốt nước bọt, Túc Vân cẩn thận cầm bình ngọc trong tay, nghe tên đến đã sợ.

Loại độc này trước kia hơn năm ngàn năm trước từng xuất hiện một lần, độc chết một vị Đế Tôn dẫn đến một trường huyết họa.

Vốn nghĩ thứ này không còn xuất hiện, không ngờ tên nam nhân kia lại có trong tay, chứng tỏ gã hắc nhân này có thân phận vô cùng khủng bố.
" Yên tâm, ta nói lời giữ lấy lời… Chỉ cần làm cho họ Dạ kia trúng độc, dù là đệ nhất Thần Y Bảng cũng không cách nào chữa khỏi.

"
Hắc nhân nói chắc như đinh đóng cột, hai người Túc Vân đáp ứng, không dám chậm trễ, Hắc nhân đứng dậy, không nói gì thêm, ra đến cửa quay đầu để lại một ánh mắt lạnh lẽo.
" Tiện nhắc nhở, nếu các ngươi dám giở trò… Kẻ tiếp theo hưởng thụ Tận Huyết Tận Tâm Dịch chính là các ngươi.

"
" Không dám… không dám… "
Túc Vân mồ hôi chảy đầy đầu, xua tay, cúi đầu không dám nhìn, hắc nhân nhẹ nhàng đóng cửa lại, thân ảnh khí tức liền hóa hư vô.

Túc Vân ngẩng đầu, nhìn vào lọ ngọc trong tay cảm giác run sợ, còn có phần phấn khích.
" Dạ Khinh Ưu, để xem ngươi cao ngạo được bao lâu… "
Dạ Khinh Ưu yên ổn ngồi trên mái nhà, một chút dao động lan tỏa cũng không hề có, ẩn giấu cao thâm khiến cho hắc nhân còn không cách nào phát hiện ra.

Khóe môi hắn khẽ giương, từ đầu chí cuối đều nghe liền mạch mọi chuyện, hắn đứng dậy, ánh mắt âm trầm nhìn ra xa, nơi đó bóng ảnh hắc nhân bị hắc hỏa thiêu cháy đến chết...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.