Số người sử dụng "Phi Vân Thuyền" không ngờ cũng khá đông, hầu hết toàn là người của các vực khác được gom góp cho đủ một lần chuyên chở.
Cả 3 người Dạ Khinh Ưu đều tiến đến phòng thượng phẩm bị chú mục bởi rất nhiều người, phải biết có thể ngồi được phòng thượng phẩm phải chi ra số linh thạch không hề nhỏ, dù cho là hoàng thất của trung vực này cũng không dám tùy tiện tiêu trả như vậy.
Chứng tỏ thân phận 3 người Dạ Khinh Ưu không hề đơn giản, nói chi cạnh hắn còn có 2 người đẹp.
Hắn thuê 2 phòng, mà hiện có 3 người, Diệp Trân Y mắt mơ hồ nhìn hắn, quay qua chỗ Lạc Tú Hồng, không thoải mái nói.
"Ta với nàng ta một phòng...!Còn ngươi một phòng."
"A...!Muội muốn ở cùng ta sao."
Lạc Tú Hồng la hoảng lên, điệu bộ ngạc nhiên làm Diệp Trân Y bị dọa không ít, nàng liền một mặt không vui hỏi.
"Sao...!Ngươi không muốn."
"À, không phải...!Chỉ là..."
Nói tới Lạc Tú Hồng hai má thẹn thùng liếc nhìn Dạ Khinh Ưu làm hắn ớn lạnh cũng không ít, Diệp Trân Y nhìn hai người, mắt dài nhíu chặt, bình nhạt nói.
"Nếu vậy ngươi với hắn một chỗ...!Ta ở một mình."
"Như vậy sao được...!Ta...!ta sẽ thẹn thùng."
Lạc Tú Hồng hai tay che mặt, thân thể đong đưa yểu điệu khiến mấy nam nhân nhìn thấy đều đứng im nhìn rồi nuốt nước bọt, Diệp Trân Y thấy càng có nhiều người bu quanh 3 người, cảm thấy không được tự nhiên, trực tiếp khoát tay.
"Cứ quyết định vậy đi..."
Diệp Trân Y dứt lời, nàng cũng bước vào trong phòng, ý định đóng cửa nhưng có một thân ảnh nhanh hơn, vụt cái chui vào phòng, kéo nàng vào trong sau đó đóng cửa lại, hành động nhanh nhẹn khiến Diệp Trân Y chỉ biết đơ người.
Người vào phòng chính là Dạ Khinh Ưu, hắn vốn dĩ là muốn ở một mình, nhưng mà nghĩ lại liền thấy không ổn, nếu ở với hắn thì hắn chắc chắn sẽ không chịu được mà lỡ tay phá nát thuyền thì toi, còn nếu để nàng ta ở với Diệp Trân Y thì không biết thiếu nữ vừa mất phụ thân này còn phải chịu đựng những gì.
Diệp Trân Y nhìn thấy hắn chui vào phòng, lần đầu cảm thấy không ổn, ánh mắt láo liên ngập ngừng.
"Ngươi sao lại vào đây..."
"Tại sao...!Còn chẳng phải là để bồi dưỡng tình cảm sao."
Dạ Khinh Ưu ép sát Diệp Trân Y vào cửa, khuôn mặt thanh tú hiện tại lại mang theo sức hút riêng biệt nhưng cũng không khiến Diệp Trân Y có bao nhiêu cảm giác.
Đột ngột hắn mỉm cười, thả lỏng người lùi ra sau rồi nói.
"Mau tu luyện đi...!Nếu không hiểu chỗ nào, ta có thể giúp nàng."
"Được..."
Diệp Trân Y được hắn cảnh tỉnh liền gật đầu, tự động cởi giày, chui lên giường ngồi thiền, nàng lấy ra một cái ngọc giản, có ghi bản tâm pháp nội bổn của Bạch Vân Tông, bình thường vẫn tiếp tục nhìn vào bên trong mà tu luyện.
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn, ngay sau đó hắn đi tới gần Diệp Trân Y, liếc mắt liền có thể nhìn ta tâm pháp mà Diệp Trân Y đang tu luyện không phải là dạng tốt, hắn đặt tay lên đỉnh đầu nàng, trong lòng tay xuất hiện tia đạo khí màu vàng, thoáng chốc áp thẳng lên đầu nàng.
Hắn nhẹ nhàng quán thông cho nàng một bộ tâm pháp mà hắn lấy được, "Thanh Chú Tâm Pháp" dù không phải là công pháp Thần cấp quý hiếm nhưng cũng đạt tới Thiên cấp thượng phẩm, hiệu quả tu luyện dành cho nữ tử cũng là tốt nhất, càng có công dụng tu bổ thần niệm khiến thần thức càng thêm mạnh mẽ.
Hắn không chỉ truyền dạy mỗi tâm quyết, còn giúp nàng lý giải đa phần, còn lại chỉ phụ thuộc vào ngộ tính của nàng.
Diệp Trân Y được hắn truyền cho tâm pháp, nàng không hề có ý bài xích, thậm chí mau chóng thay đổi công pháp tu luyện, cả người đều lâm vào trạng thái tĩnh lặng.
Thấy nàng đã thấu hiểu rất nhanh thậm chí còn lý giải được một phần mà hắn không hề đụng tới, Dạ Khinh Ưu đối tới ngộ tính của nàng tương đối hài lòng.
Không hề làm phiền, hắn im lặng đứng đó.
Lạc Tú Hồng bị hai người cho ra rìa, lộ ra vẻ rầu rĩ không vui, đột nhiên phía xa đi đến một vị công tử, hắn nhìn cũng xem như là tuấn tú, phía đằng sau có hai vệ sĩ là Địa Huyền đỉnh giai.
Hắn mắt vừa thấy Lạc Tú Hồng lập tức liền ngẩn người, sau đó đã vội chỉnh sửa y phục mau chóng đi tới gần, tư thế đi vô cùng có gia giáo, lễ độ ôn nhu tới trước mặt nàng, nở ra nụ cười đầy thiện chí.
"Cô nương, tại hạ là Thẩm Khiếu Thiên của Hoa Mãn Tiên Sơn...!Không biết có thể vinh hạnh mời tiểu thư một lần đi khánh phòng du ngoạn."
"Ngươi gọi ta a..."
Lạc Tú Hồng quay người, nhìn thấy Thẩm Khiếu Thiên một mực nhìn lấy nàng khiến nàng thẹn thùng a.
Nàng theo thói quen lấy ngón tay điểm môi, sau khi mắt nhìn vào cửa phòng hai người Dạ Khinh Ưu mới thấy bản thân bị bỏ rơi, nhất quyết chọn giải sầu, cuối cùng nàng quay đến, khuôn mặt xinh đẹp nõn nà hơi ửng hồng khiến Thẩm Khiếu Thiên tim đập nhanh, nghe tới giọng thanh toát mà suýt mụ mị.
"Nếu công tử có lời...!(Hồng Hồng...) Tiểu nữ đâu dám thất lễ."
Lạc Tú Hồng đồng ý khiến Thẩm Khiếu Thiên mừng như điên, vui vẻ nghĩ tới địa phương làm mỹ nữ hài lòng rồi lễ độ nói.
"Nếu vậy...!Để tiểu sinh dẫn tiểu thư đi một chuyến, đảm bảo sẽ không làm tiểu thư thất vọng..."
"A...!Thật tốt...!Còn mong công tử chỉ dẫn."
Lạc Tú Hồng nhìn càng thêm tú động nở ra nụ cười khiến Thẩm Khiếu Thiên bị mê say đến thần hồn điên đảo, vội vã nhường đường dẫn nàng đi theo phía sau, mà hắn lại không biết bản chất đằng sau vẻ ngoài tú lệ xinh đẹp kia chính là một nữ ma đầu khiến mấy lão Chí Tôn nghe tên thôi đã thấy khiếp hồn.
Hai ngày Dạ Khinh Ưu cùng Diệp Trân Y đều không hề ra khỏi cửa, trong khi mấy phòng khác mới có cơ hội đi "Phi Vân Thuyền" một lần đều ra ngoài nhân cơ hội ngắm nhìn tinh không, trải nghiệm cảm giác của người có tiền.
Dạ Khinh Ưu cũng đã sắp đợi đến lúc Diệp Trân Y tỉnh lại, quả nhiên không lâu lắm, toàn thân nữ tử này toát ra ánh sáng màu xanh nhạt, rồi xuất hiện một lớp màng đen bao bọc, cũng chính là tẩy kinh phạt tủy mà nhiều người hay nói, qua lần này thì căn cơ của Diệp Trân Y sẽ cứng như bàn thạch, sau này chỉ cần nàng mỗi cảnh đều vững chắc tu luyện, không khó vài năm sẽ đạt tới Địa Huyền.
Diệp Trân Y tỉnh lại, ngửi thấy mùi hôi thối bao xung quanh người lập tức nhíu mày, nàng khó chịu nhưng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, đối với thành tựu hiện giờ không chút phật ý, nàng cũng hiểu đây chính là nhờ nam nhân kia giúp nàng, nếu không nàng sẽ không có cơ hội biến hóa lớn như vậy.
Tu vi hiện tại của nàng tăng thêm một giai, bước vào Đạo Huyền thất giai, tương đương đệ tử tinh anh trong tông, mà nàng tuổi cũng không có lớn, chỉ mới 18, đạt được như vậy đủ làm nàng cảm thấy tự hào.
Khi nàng chuyển mắt nhìn lên mới thấy nam nhân đang đứng im một chỗ, dù nàng chỉ chuyên tâm tu luyện nhưng cũng hiểu hắn đã đứng đó 2 ngày rồi, có lẽ còn không đổi tư thế, với quan niệm của nàng chắc nghĩ hắn phải rất khó chịu, cũng thấy cảm động khi hắn lại tận tâm hộ pháp như vậy.
Dạ Khinh Ưu vừa thấy nàng tỉnh lại, mắt nhìn một chút thể trạng của nàng, thấy không vấn đề mới gật đầu nói.
"Để ta gọi người đem nước cho nàng tắm rửa."
"Cảm ơn..."
Bất ngờ Diệp Trân Y lên tiếng cảm tạ hắn, không chỉ vì hiện tại giúp nàng kêu nước tắm rửa mà là khi nàng tuyệt vọng nhất hắn vẫn không buông bỏ nàng, dù rằng đối với hắn không có nhiều tình cảm nhưng với sự biết ơn hiện tại, nàng sẵn sàng làm nữ nhân của hắn.
Hắn chỉ cười một cái, không nói gì đi ra khỏi phòng, tất nhiên là kêu người mang đến nước tắm.
Chỉ nhanh qua vài phút, nước tắm đã được chuẩn bị đặt vào trong phòng hai người, Dạ Khinh Ưu mau đuổi người phục vụ tự mình đem nước vào trong phòng, sau đó khóa chặt cửa lại.
Thùng tắm bốc ra hơi nước ấm áp, bên trên có phủ đầy linh hoa tỏa mùi thơm ngát, trên thùng có vắt một chiếc khăn sạch được xếp gọn gàng, nhìn vào khiến cho Diệp Trân Y đang nhớp nháp toàn thân chỉ muốn lột sạch chui vào trong bồn tắm.
Nhưng mà hiện tại còn có một nam nhân ở tại, nàng không có ý tứ muốn thoát y, vẫn quanh co một hồi lâu, mắt nhìn nam nhân thấy hắn vẫn không di chuyển, không kìm được phải nói.
"Ngươi mau đi ra...!Ta muốn tắm rửa."
"Tại sao...!Nàng tắm hay không thì liên quan gì tới ta."
Dạ Khinh Ưu một vẻ mặt tỉnh bơ khiến Diệp Trân Y thật muốn thổ huyết mà chửi mấy câu, nhưng mà nàng nhanh hiểu được chính nàng là người chấp nhận làm người của hắn, chỉ là hiện tại nàng khó mà chấp nhận nhanh như vậy.
Thấy nàng mãi không chịu động, Dạ Khinh Ưu không có lòng dạ chờ, trực tiếp vung tay đã kéo nàng tới gần, tay nắm y phục nàng không thèm khách khí lột sạch, để thân thể nàng chìm vào trong thùng nước tắm.
"A..."
Diệp Trân Y thất thanh kêu một cái, với sự thô bạo của hắn rất không thích, nàng vừa chui vào trong nước, toàn thân đã chìm xuống, lớp bùn đen bên ngoài lập tức được lột sạch để lại bộ da bạch ngọc trắng trẻo, mềm mịn hơn trước.
Dạ Khinh Ưu nhìn vào, mắt có một tia nhục vọng hỏi.
"Có muốn ta tắm rửa cho nàng."
"Không cần...!Ta tự làm được.
Diệp Trân Y chìm nửa mặt trong nước, mắt nhìn hằn dè chừng, nghe nàng nói vậy Dạ Khinh Ưu chỉ tặc lưỡi một cái.
"Chậc."
Thấy hắn vậy, Diệp Trân Y liền hiểu, khổ sở mà nghĩ.
"Tên này quả nhiên muốn tắm cho mình."
Thấy hắn vẫn im ắng đứng đó, Diệp Trân Y biết không nói là không được, đành phải ra giọng dụ dỗ.
"Ngươi tạm thời đi ra ngoài một lát...!Đợi ta tắm xong khi đó ngươi muốn làm gì nói sau."
"Sau khi nàng tắm xong ta muốn làm gì cũng được à."
Dạ Khinh Ưu ngơ ngẩn hai mắt nhìn nàng, thấy hắn quả nhiên buông tha, nàng mới thở ra một hơi, tùy tiện nói.
"Đợi ta tắm xong khi đó lại nói."
"Tốt.
Ta ra ngoài."
Dạ Khinh Ưu gật đầu thoắt cái đã biến mất, Diệp Trân Y cẩn thận chui đầu khỏi mặt nước, thấy hắn đã đi mới cảm thấy an tâm, nhưng nàng vẫn giữ vài tia cảnh giác, sau đó mới dùng nước vung rửa cánh tay cẩn thận.
Nàng tắm hơi lâu, tầm một canh giờ, sau đó nàng mới gọi người dọn đi thùng nước hiện tại, rồi kêu thêm một thùng nước tắm nữa, nàng lại tắm thêm 2 canh giờ.