Dạ Khinh Ưu vẫn chưa vội, hắn lẳng lặng theo phía sau Đàm Ngọc Âm, chỉ thấy nữ hài sau đó đến tiệm y phục, đổi lại bộ y phục trên người, thay vào một bộ đồ cũ cùng vài đồng tiền lẻ.
Sau đó rời đi mua vài cái bánh nướng vừa khô vừa cứng, nhìn vẻ chắc chiu từng đồng của nàng mà hắn cảm thấy hơi thương cảm.
Đến một lúc sau nàng đi vài tiệm cơm xem có vẻ như là xin được làm thuê, nhưng ai cũng chỉ nhìn nàng là một nữ hài nhỏ yếu không hề có ý muốn thuê, tất cả đều đuổi khéo nàng đi.
Nhìn vào hình bóng nhỏ bé đó mà hắn tràn đầy khâm phục, vẫn cố nhẫn nhịn không có ra tay giúp đỡ.
Vừa lúc này từ phía xa truyền tới một luồng khí tức kỳ quái, lập tức đã thu hút sự chú ý của Dạ Khinh Ưu.
Hắn giật mình vội vã hướng tới, chỉ để lại một ấn ký trên người Đàm Ngọc Âm, còn lại thì toàn lực tiến về phía phát ra loại khí tức kỳ dị đó.
Loại khí tức này xuất phát từ tháp ngục mà hắn đã từng nhìn thấy, vị trí nằm cách xa Huyết Nam thành hơn trăm vạn dặm nhưng với Dạ Khinh Ưu chỉ cần nháy mắt là đã có thể tới.
Hắn xuất hiện ngay trước một tòa tháp màu đen, xung quanh tháp có vài ống dẫn to màu đỏ cuốn quanh như dây leo không biết là gì.
Mà phía dưới tháp được xây hơn ngàn cái tháp canh, hàng dài chục tên hộ sĩ mặc giáp đi qua lại tuần tra cẩn mật, chỉ cần nhìn thấy sự nghiêm mật này là đủ để hiểu bên trong tháp đang chứa đựng đồ rất tốt.
Dạ Khinh Ưu không có manh động, hắn lẳng lặng tiến vào nhẹ nhàng như cơn gió nhẹ, thoáng cái đã chui sâu vào trong tháp, dù cho có cửa môn bằng sắt tinh luyện khép chặt nhưng hắn cũng nhẹ nhàng xuyên qua, đi vào bên trong.
Ở bên trong tháp được xây dựng bởi hàng loạt viên hắc thạch cứng chắc, ở hạ vị diện này có thể xem loại hắc thạch này là vật liệu cứng rắn nhất để xây dựng môn phái, giá trị của nó cũng không nhỏ, huống chi tòa tháp này không chỉ to lớn mà còn cao chót vót hơn cả khoảng cách đoạn đường hắn tới đây.
Trước mặt chỉ có một dãy hành lang được binh lính canh giữ rất nghiêm ngặt, đường lối chia làm nhiều ngã rẻ nhằm đánh lạc hướng kẻ xâm nhập, sự cẩn thận này khiến cho Dạ Khinh Ưu càng ngày càng thấy bị hấp dẫn.
Càng đi sâu vào thì hắn bắt đầu nghe tiếng đào mỏ, âm thanh làm việc rung động chỉ đứng xa vài trăm trượng là có thể nghe thấy rõ mồn một.
Dạ Khinh Ưu bình lạc đi tới, khi hắn đi đến một tòa hầm, phía bên dưới có hàng vạn công nhân đang đào quặng, tất cả tu vi chỉ tương đương phàm cảnh, còn chỉ có một phần là Linh giả nhất giai, nhị giai.
Không ngốc thì hắn có thể hiểu đây là những người dân rất bình thường, không hề có thiên phú tu luyện, bị bắt đến đây đào mỏ.
Dạ Khinh Ưu hơi thắc mắc vì sao phải để phàm nhân đến đây đào quặng, không phải nên đưa những người có sức mạnh hơn, tu vi cao hơn để đi làm sao.
Chỉ là thắc mắc trong thoáng chốc, Dạ Khinh Ưu liền mau chóng hiểu ra vấn đề.
Vốn dĩ phía bên dưới kia đang chứa một lượng lớn Tử Thiết Sa Tinh, một loại thiết thạch cứng rắn có chứa hắc ám khí lưu cuồn cuộn bên trong, tương đương với nồng lượng linh khí bên trong một linh thạch hạ phẩm.
Vốn dĩ là hắc ám khí lưu cho nên tác động với người thường là không hề nhỏ, nếu thường xuyên tiếp xúc thì cho dù có là Đạo Huyền cũng sẽ bị nhiễm khí tức hắc ám, dần dần cơ thể suy kiệt, sau cùng chết bất đắc kỳ tử.
Để cho một đám thường dân đi đào Tử Thiết Sa Tinh không biết đã chết biết bao nhiêu người rồi đây, dựa vào số Tử Thiết Sa Tinh mà một đám binh lính kia thu hoạch được ước lượng số người chết không ít hơn 1 tỉ đi.
Dạ Khinh Ưu không có phẫn nộ gì cả, dù sao thì hắn cũng nhìn quen rồi, chỉ đối với hành động của đám người này hơi ngứa mắt.
Vừa quay lưng đi, phía sau hắn tiếp tục vang lên tiếng đào mỏ, la hét van xin cùng cực của một đám dân thường.
Dạ Khinh Ưu mở rộng thần thức bao quát cả tòa tháp, ngoại trừ phía bên trên đỉnh tháp là hắn không thể nhẹ nhàng nhìn thấu được, nhưng cũng chả đủ để làm khó hắn, chỉ nhìn một cái lập tức vẻ mặt hắn đổi khác.
Phía trên đỉnh tháp là một sảnh điện rộng lớn, cao hơn chục trượng, rộng đến cả ngàn trượng, ở một hạ vị diện mà có thể xây dựng được một công trình khủng bố như vậy thật đủ làm nhiều người lác mắt.
Mà ở bên trong đại điện rộng lớn khủng bố này, hơn hàng ngàn người đang quỳ, cổ và tay chân đều đeo gông xích, thân thể tàn tạ nhiều vết bầm tím.
Ở trong điện chỉ có duy nhất một cái ngai vị, ngồi trên đó là một người thần bí mặc áo choàng màu đen không thể nhìn rõ thấy nhân dạng.
Hắn chỉ ngồi im cứ như một bức tượng, nếu không phải có một luồng khí tức dị hoặc liên tục tỏa ra một loại khí tức chết chóc thì sẽ còn lầm tưởng hắn là một bức tượng.
Dù tên mặc áo choàng này ngồi ở vị trí vô cùng bắt mắt, nhưng cũng không có mấy người trong đại điện quan tâm, tất cả đều hướng về vị trí một cái hộp màu đen đang hé mở, cái hộp này trông vô cùng cũ kỹ, rộng bằng một nửa quan tài, bên trong chỉ toàn một màu đen thui.
Điều đáng sợ là từ bên trong cái hộp này cứ cách một quãng thời gian lại có một bàn tay vươn ra ngoài, nó lại tóm chặt lấy một người phía bên dưới kéo vào trong hộp.
Lần này nó lại tiếp tục vươn ra bàn tay kỳ dị, nhìn không ra chút hình thù như một đám mây vô định, dần dà nó vươn tới tóm được cái chân của một người trung niên mang gồng xích, kéo lê người này trên đất.
Lập tức người này hoảng loạn ra sức gào thét.
"A...!Cứu tôi với...!Không..."
Không cho gã trung niên kia kêu thêm tiếng nữa, bàn tay kỳ dị kia đã kéo gã vào trong hộp, sau một giây tiếng la hét liền im bặt, không còn chút động tĩnh nào nữa.
Ngay lập tức đám người bị xích phía dưới liền điên cuồng mà sợ hãi, miệng ra tiếng cầu xin liên tục, ai ai cũng mang một bộ mặt tái xanh.
Bất ngờ từ phía bên trong hộp tiếp tục vang lên giọng nói ồm ồm.
"Vẫn chưa đủ...!Thêm nữa..."
Giọng nói này phát ra dọa cho đám người bị xích bên dưới thêm hoảng sợ, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Khi vừa nghe được tiếng phát ra từ chiếc hộp, tên mặc áo choàng đen mới đứng lên, đi đến từng bước, dù không nhìn thấy mặt nhưng có thể cảm nhận hắn đang nhìn chằm chằm vào trong chiếc hộp, hắn hơi cúi người mở ra giọng khô rát.
"Đại nhân...!người chờ chút...!Thuộc hạ sẽ mau chóng đem "đồ ăn" tới cho ngài."
"Bọn người này...!quá yếu...!không ngon...!mau tìm lũ lợi hại hơn...!ta muốn..."
Giọng từ trong chiếc hộp ngắt quãng, từng lời ngọng nghịu cảm giác như của đứa trẻ, thần bí nhân mặc áo choàng cúi người tỏ ra trịnh trọng nói.
"Đại nhân yên tâm...!Thuộc sẽ tìm ra nhanh thôi..."
Dứt lời thì bóng dáng của thần bí nhân cũng đã biến mất, sau đó bên trong đại điện liền yên tĩnh.
Đám người bị trói bên dưới không dám phát ra một lời, hai mắt lăm lăm đầy sợ hãi nhìn về cái hộp phía trước.
Rùng...!rùng...
Bất ngờ từ bên trong hộp phát ra tiếng động đậy, cả chiếc hộp liền rung nẩy dữ dội dọa cho phía bên dưới một mảng la hét xen lẫn trong đó có tiếng phụ nữ cùng trẻ con.
"Ta đói...!đói...!đói..."
Giọng nói kia lại phát ra, nó như đứa trẻ phàm ăn từ phía trong hộp vươn ra hơn ngàn cái bàn tay màu đen, dần dần bay ra nhắm vào đám người bên dưới.
"Ta đói...!ăn các ngươi đỡ..."
Trong ý thức của nó thì chỉ xem đám con người kia là thức ăn của nó, như một lẽ dĩ nhiên vậy.
Hơn một ngàn người dần dần đã mất đi sự tỉnh táo, nhìn lấy những cánh tay vươn tới đều như hóa điên vùng vẩy.
Có người liên tục dùng răng cắn nát tay mình để mở tra mấy sợi xích, có kẻ từ bỏ nhân tính ném một thiếu hài tử ra làm lá chắn, tất cả đều bị xích nhưng lại chà đạp lên nhau để được sống.
"A...!Đừng tới chỗ ta..."
"Cứu..."
"Rác rưởi...!bỏ tay khỏi người ta..."
Trong sự hỗn loạn này khó nhìn thấy ai không vì mình mà điên cuồng, tất cả chỉ để giành giật sự sống trong vô vọng.
Chớp mắt hơn nửa số người đều bị kéo vào trong hộp, mùi máu tươi trộn lẫn với sự sợ hãi, tuyệt vọng, đầy tiêu cực khiến bên trong chiếc hộp phát ra âm thanh cười nắc nẻ.
"Tốt...!chà đạp nhau đi...!giành giật sự sống đi...!Các ngươi càng vùng vẫy thì lại càng ngon..."
Cuối cùng trong âm thanh la hét tuyệt vọng, phía bên dưới còn sót lại chưa tới 10 người, cả 10 người này không biết bằng cách nào lại còn sót lại, mà trong bọn họ cũng không hề có người muốn chà đạp người khác để giành giật được sống như đám người kia.
Dù thấy hơi lạ nhưng kẻ bên trong hộp không có quan tâm, giọng âm tàn vang vọng.
"Dù các ngươi vị quá dở...!nhưng để làm tráng miệng cũng được..."
Nhìn mấy cánh tay đen kia vươn ra, một nữ phụ ôm chặt lấy một nam hài trong lòng, mà nam hài kia ngước đầu nhìn vẻ mặt run rẩy của mẫu thân, hai tay nắm chặt áo của phụ nhân.
"Mẫu thân đừng sợ...!La nhi sẽ bảo vệ người..."
"La nhi của ta thật tốt..."
Phụ nhân cúi đầu nhìn hài tử mỉm cười hiền từ, trong hoàn cảnh như thế này mà có thể bắt gặp loại tình cảm này thì đáng quý cỡ nào.
Trông thấy tình cảm của hai mẹ con, mấy người còn lại đều xúm lại chắn trước mặt hai người, tất cả đều không muốn từ bỏ đi nhân tâm dù là trong hoàn cảnh này.
"Xấu xí...!Thật quá xấu xí...!Đáng ghê tởm...!Ta muốn nghiền nát các ngươi..."
Giọng nói từ trong hộp vang ra dữ dằn, mấy bàn tay biến thành mấy mũi nhọn hướng tới đám người sống sót.
Tất cả dù sợ nhưng đều không lùi bước, dù sao đối mặt với cái chết bọn họ vẫn là thấy nhẹ nhõm.
Tưởng chừng tất cả sẽ bị xiên tới chết nhưng không ngờ đợi mãi mà mấy mũi gai kia không đâm tới, khi bọn họ ngước đầu nhìn thì theo bản năng liền kinh ngạc đến há mồm.
Trước mặt họ là một thiếu niên đang dùng hai chân đạp lên trên nắp hộp, trên mặt thiếu niên nở ra nụ cười tà dị, hung bạo nhìn vào cái hộp dưới chân mặc cho phía dưới cái hộp đang rung động dữ dội, bốn bên hộp đều bung nẩy nhưng lại không thể chút nào dịch chuyển chân của thiếu niên.