Phi Nguyệt Đăng trôi nổi trong không gian không hề bị tác động bởi thời gian hay không gian, cũng đồng nghĩa việc thời gian trôi qua bên ngoài không gian khi đang ở trong Phi Nguyệt Đăng không hề khác khi đang ở vực giới.
Dạ Khinh Ưu tự nhốt mình trong phòng, hắn quyết tâm luyện hóa hỏa căn bổn nguyên, chính thức đột phá một bước cảnh giới.
Trong một vùng không gian tối đen, xuất hiện hai vực cảnh, một vực cảnh tràn ngập kiếm ý kiếm cảnh thuộc đa dạng các loại kiếm đạo trên đời, một vực cảnh âm u đen tối tràn đầy ám mang thuộc tính mang đầy cảm giác hủy diệt sinh mệnh.
Đứng giữa không trung là hình dáng của nam tử, nắm trong tay một chấm sáng màu đỏ tỏa ra quang năng ấm áp sôi sục, có thể cảm giác nóng chảy từ trong không gian.
Hắn nắm chặt lòng bàn tay, từng đợt hỏa khí lưu chảy dồn về bên trong, toát ra bên ngoài là hơi nóng dữ dội đến dọa người, hỏa linh chi khí tinh nguyên nhất cũng được chiết xuất ra, một hỏa tinh cầu to lớn xuất hiện giữa không gian chiếu rọi cả một khoảng không u ám, mà mang trong nó là hơi nóng sục sôi đủ nhiệt thiêu rụi bất cứ sự sống nào.
Hai mắt Dạ Khinh Ưu lấp lánh hữu thần, hai mắt hắn bừng mở rộng, từ giữa mi tâm xuất hiện một chấm sáng, vỏ bọc bên ngoài của hắn dần nứt vỡ như đất sét rơi vãi, xuất hiện sau đó là vẻ bọc hoàn toàn mới, bao xung quanh toàn thân là khí tức hỏa mang rộng mở, tuy hình hài bên ngoài chả có gì thay đổi nhưng lại mang đến cảm giác khác biệt rõ rệt.
Giây phút hắn tỉnh táo lại, đôi mắt vô tình hữu ý nhìn thấy một cánh cổng tự dưng xuất hiện trước mặt, không hề có chút báo trước.
Cánh cổng cao tới chục trượng, trên cánh cổng khắc đầy họa tiết rồng phượng đầy uy nghi, đi kèm là những ký tự kỳ lạ không chút nhận biết, đặt đối xứng hai bên cổng là hai bức tượng thiên sứ có 12 cánh, trên đầu đội mũ giáp không nhìn thấy mặt.
Sự thật cánh cổng này chính là "Đạo Thiên Môn" cũng là con đường duy nhất để gặp Thiên Đạo, đúng vậy chính là Thiên Đạo.
Sẽ có ai biết được Thiên Đạo lại chiếm được một thánh thể có cơ thể riêng biệt, thậm chí có suy nghĩ và tính cách riêng, còn quá trình trong đó ra sao Dạ Khinh Ưu không hề biết chút gì.
Hắn chỉ là từ Đế Cảnh đột phá lên trên cả Vấn Đạo cảnh để rồi được Thiên Đạo chú ý, cho một vé để đến "Thiên Quan Giới" cũng chính là nơi Thiên Đạo cai quản.
Két....
Tiếng mở cổng rất đỗi bình thường nhưng nếu có thiên phú và lĩnh ngộ siêu việt thì sẽ nhận ra trong âm thanh này một loại quy tắc và lĩnh ngộ.
Thiên Quan Giới cũng không chỉ một mình Thiên Đạo, mà trong đó còn có nhiều người và thành phần giúp Thiên Đạo làm việc, trong đó Dạ Khinh Ưu cũng làm quen được vài thiên nhân, mà Thanh Thủy Trùng Tiên hắn cũng lấy từ đây mà ra.
Đi qua cổng là một khung cảnh đồ sộ, một tòa thiên phủ rộng không thấy cuối, chỉ có những cây cầu thiên quan nối dài, phía bên dưới là một mặt phẳng lặng như gương, nếu chú ý nhìn sẽ thấy nó là những hoạt ảnh của đạo sĩ xuất hiện tại tam vực.
Dù nơi này rộng nhưng lại không hề thấy bất cứ người nào, Dạ Khinh Ưu dù không phải là lần đầu đến đây nhưng vẫn cảm thấy không quen.
Hắn vừa mới chuyển một bước chân đã di chuyển đến một căn phòng giăng đầy vải đỏ, từng lớp trướng màn đỏ rực, ẩn hiện sau lớp màn đỏ đó là một dáng người nhỏ nhắn yểu điệu như cửu thiên huyền nữ, một loại thánh đạo phát ra uy nghiêm dù chưa nhìn rõ bóng hình.
Dạ Khinh Ưu không bước tiếp, hắn hiểu hiện tại không nên chọc giận người sau màn, cứ im lặng chờ đợi.
Đợi đến khi những tấm vải đỏ giăng trong phòng dừng đung đẩy thì giọng nói mê hoặc nhưng tràn đầy vô tâm phát ra.
"Ngươi đã đột phá."
Dạ Khinh Ưu mắt nhìn bóng ảnh sau màn, hắn có cảm giác rất muốn nhìn nhưng biết bản thân không nên làm ra hành động ngu ngốc gì, hắn không trả lời chỉ khẽ gật đầu một cái.
Lập tức thiếu nữ sau lớp màn liền im lặng, sau đó bóng ảnh đó cũng biến mất như chưa từng có ai ở đó.
Mà riêng Dạ Khinh Ưu không còn đứng ở căn phòng trải đầy hương vị lạnh lẽo và vô cảm kia mà xuất hiện tại một thư viện, nơi đây giống như những thư viện bình thường nhưng chất chừa hàng tỉ vạn loại ghi chú và công pháp, hàng dài những kệ sách đặt khắp nơi tạo thành một mê cung.
Nơi đây gọi là "Thiên Đạo Thư Quán" chỉ do một nữ nhân cai quản, nàng gọi là Tinh Tú Nữ, Cửu Tinh Tinh.
Cửu Tinh Tinh là một nữ tử sắc nước hương trời, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu mọi việc trên đời, trên mặt treo một bộ mặt lãnh cảm không nói không cười chỉ chú tâm đọc từng quyển thiên thư không một phút rời mắt.
Dạ Khinh Ưu phải rất khó khăn mới tìm được nàng, hắn biết nàng không nói nhiều cũng như chủ nhân của nàng, chỉ nhanh gọn nói một câu.
"Ta muốn biết trên Vấn Đạo còn có gì."
Không nói không cười, bàn tay của Cửu Tinh Tinh chỉ động đậy một chút, lập tức từ phương xa bay đến một quyển thiên thư màu xanh lục, vẻ ngoài không khác sách thường là bao.
Quyển thiên thư xuất hiện trước mặt Dạ Khinh Ưu thì dừng lại, Dạ Khinh Ưu không cầm, hắn biết nữ tử kia không thích người khác đụng vào thiên thư trong này, hắn chỉ nhìn, dùng ý niệm truyền đạt, trong giây lát quyển sách tự lật mở, hàng vạn dòng chữ xuất hiện trước mắt.
Cuối cùng hắn biết Vấn Đạo chỉ là bước đầu tiên của Đại Đạo Chi Nguyên, con đường sinh sôi sinh mệnh theo quy tắc định sẵn.
Khi Đại Đạo đã hoàn thiện, thì con đường thành thần cũng trong tầm bàn tay, cũng là con đường của Thần Đạo.
Tiếp đến chính là Tố Đạo, Hóa Đạo cuối cùng đạt được Thiên Mệnh chấp nhận, cũng chính là Thiên Mệnh cảnh.
Sau khi biết được Thiên Mệnh cảnh thì Dạ Khinh Ưu liền giật mình vì không ngờ muốn đạt được tới Thiên Mệnh Cảnh thì cần phải có Thánh Bia chấp thuận, cũng là nói những Thiên Mệnh Chi Chủ kia là những người duy nhất có thể nắm Thiên Mệnh, đạt tới Thiên Mệnh Cảnh.
Dù bây giờ hắn vượt xa đám Thiên Mệnh Chi Chủ hàng vạn bước thì chỉ cần không được Thánh Bia chấp thuận thì hắn không thể đạt tới Thiên Mệnh Cảnh, hay là nói chỉ có những Thiên Mệnh Chi Chủ kia mới có tư cách tiến vào Thiên Mệnh cảnh.
Hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt, hai bàn tay hắn nắm chặt, trong giây lát dao động hắn liền bình tĩnh lại, khóe môi mỉm cười một cái, quay lưng đi, bước chân rời khỏi đây, tự cười.
"Thiên Mệnh Chi Cảnh gì chứ...!Cũng chỉ là đám trẻ con được chỉ sẵn lối, có thể tự mình bước đi như ta sao."
Nói xong thì hắn cũng biến mất, rời khỏi "Thiên Quan Giới", lúc hắn đi cũng là lần đầu tiên Cửu Tinh Tinh di dời ánh mắt khỏi những quyển thiên thư nhìn theo hắn một cái, cũng như chưa từng có gì nàng lại tiếp tục dán mắt lên thiên thư, dù tận thế có đến cũng chả thể làm nàng dời mắt đi được.
Dạ Khinh Ưu đạt tới thành tựu Thần Đạo cũng tiếp cận Tố Đạo, tinh thần cũng tốt hơn đôi chút.
Hắn vừa xuất quan, thì Hỏa Linh Nhi cũng xuất hiện nhảy bổ vào người hắn, cười vui tươi.
"Tướng công, chàng ra rồi...!Cuối cùng Linh Nhi cũng không còn buồn chán nữa."
"Ừm...!Linh Nhi thật ngoan."
Dạ Khinh Ưu ôm lấy Hỏa Linh Nhi, cảm nhận bộ ngực mềm mại đặc biệt hai khỏa cầu ngực căng tròn ép sát lên ngực, còn có mùi thơm của thiếu nữ khiến một nam tử như hắn cũng không thoát khỏi chút kích động.
Hắn tỏa ra thần thức một lượt, Hỏa Linh Nhi cũng vòng tay ôm chặt hắn không rời, nàng nói tiếp.
"Diệp tỷ tỷ cũng bế quan không ra...!Một mình Linh Nhi thật buồn chán."
"Nàng ấy bế quan rồi sao."
Dạ Khinh Ưu đối với Diệp Trân Y không có quá nhiều tình cảm, nhưng nói sao nàng ta cũng là nữ nhân của hắn nên cũng sinh ra quan tâm, hắn biết tình cảm giữa cả hai bị trói buộc bởi "Si Tâm Quyết", nhưng nói sao thì nàng cũng là nữ nhân của hắn, hắn cũng không muốn mặc kệ.
Đối với chuyện nàng bế quan hắn cũng sớm biết, hắn ôm Hỏa Linh Nhi bước đi, dừng trước một căn phòng, hắn đặt nàng xuống rồi đặt tay lên trán nàng, truyền vào đó từng tia hỏa đạo, đây chính là hỏa đạo bản nguyên, đối với nàng vô cùng có ích.
"Tạm thời luyện hóa hết chỗ hỏa đạo chi nguyên này, xong rồi muốn chơi thế nào ta chơi cùng nàng."
"Thật sao...!A, hỏa khí thật tinh nguyên, Linh Nhi rất thích."
Hỏa Linh Nhi cũng rất hiểu lý lẽ, nàng ngồi xuống, tự mình luyện hóa hết chỗ hỏa đạo chi nguyên.
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt nhìn nàng, sau đó đóng cửa lại, hắn bước ra trước mui Phi Nguyện Đăng, nhìn nữ tử ngồi trên đỉnh phi thuyền, không chút biểu cảm:
"Ngươi vẫn cố đi theo sao...!Nếu về sau còn gây cho ta phiền phức thì đừng hòng ta tiếp tục dung chứa."
"Nha...!Ngươi làm ta sợ đó, người ta thanh thuần xinh đẹp như vậy mà ngươi nỡ ra tay sao..."
Lạc Tú Hồng đung đưa cặp đùi trắng ngần, khuôn mặt phúng phính, đôi mắt ẩm ướt tràn đầy sự mê hoặc, hiện ra chút bi thương buồn khổ.
Phải nói nàng giả bộ thật không chút khe hở, nhưng Dạ Khinh Ưu thì đã biết rất rõ nàng, hắn vươn khẽ bàn tay, âm thanh cũng chất chứa băng lãnh.
"Cứ tiếp tục thử đi...!Rồi đừng có hối hận."
Một cảm giác đầy đe dọa khiến Lạc Tú Hồng hô hấp khó khăn, một loại cảm giác hủy diệt đè sát lên tinh thần của nàng khiến nàng phun ra một tia tiên huyết, phải nói đến cảnh giới như nàng muốn chảy ra tiên huyết cũng không thể nào dễ dàng như vậy.
Thế mà nam tử kia chỉ nhẹ nhàng vươn tay một cái hời hợt đã khiến nàng bị thương, vậy rốt cuộc hắn phải mạnh hơn nàng thế nào.
Lạc Tú Hồng không dám trêu đùa nữa, nàng im lặng không dám nói, cho tới khi Dạ Khinh Ưu liếc nhìn nàng một cái không chút để tâm rời đi để nàng trong tâm trạng vừa sợ vừa hận, ánh mắt nhìn theo Dạ Khinh Ưu cũng mang theo sát ý nhưng bị nàng che đậy rất kỹ.