Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 86: 86: Uy Vọng





Đi cùng Mộc Băng là sư tỷ sư muội đồng môn, thực lực đều tiếp cận Thánh Linh, đều là Thiên Huyền Cửu Giai.

Riêng Mộc Băng vừa đột phá Thánh Linh không lâu.

" Nam tử thật to gan, lại cùng Vạn Giới Kinh Lâu công khai đối đầu.

"
Một vị sư muội của Thanh Liên Tuyết Địa lên tiếng, tên là Đàm Hương, một sư tỷ khác là Bạch Ngọc lại nói.
" Nhìn hắn sát khí nồng nặc như vậy, có lẽ là quen biết nữ tử kia… Xem ra là một nam tử không tệ.

"
" Chỉ sợ hắn đến bây giờ cả cái mạng của mình cũng không giữ chắc rồi.

"
Đàm Hương chu miệng nhỏ xinh xắn nói, Bạch Ngọc cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
" Không tệ, nam nhân này đúng là quá lỗ mãng.

"
Mộc Băng từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, mục đích nàng đến đây là để mua Vô Sắc Liệm Hoa, ngoài mục đích này ra nàng không quan tâm điều gì khác.
Lại ở một phòng khác, Tống Thiếu Kiệt đang ôm ấp vuốt ve một thiếu nữ rất xấu, mắt hẹp, mũi to, dung nhan diêm dúa.

Nhưng mà hắn lại xem đây là mỹ nữ đẹp nhất trên đời.
Đám gia hỏa Thiên Huyền Thiết Tông đi cùng thật muốn ói mửa nhưng không dám thể hiện ra ngoài, Tống Thiếu Kiệt nhìn thiếu nữ trong lồng ngực bĩu môi.
" Xấu như vậy có gì mà coi… Phải không cục cưng… "
Nói xong gã véo má thiếu nữ xấu xí trong lòng, làm ả ta nhe ra hàm răng lệch nói phải.

Đám đồng môn Thiên Huyền Thiết Tông chỉ biết lắc đầu, né đi ánh mắt, từ khi thiếu chủ bọn hắn từ Thiên Không Giới Vực trở về thì bị như vậy, không biết là nguyên do gì, giờ chỉ ưa thích thiếu nữ xấu xí, lại xem mấy nàng như báu vật vô giá nữa chứ.

Dạ Khinh Ưu vừa đánh chết hai người của Vạn Giới Kinh Lâu, liền xung quanh phát động một trận pháp bảo hộ.


Trong chớp mắt hai lão giả mặc lâu trang của Lục gia xuất hiện, ánh mắt lãnh liệt.

Toả ra từng cơn địa chấn, phong nộ quét ra toàn trường, người tu vi yếu liền không chịu được.
" Tiểu tử to gan, dám cướp đồ trước mí mắt Vạn Giới Kinh Lâu… Đã thế còn đánh chết người của bọn ta.

Chết! "
Hô tới chữ cuối, bao khoả xung quanh Dạ Khinh Ưu là hai tầng Vực Giới của đại năng cảnh giới Thần Tôn.

Từng lưỡi gió xé da thịt không ngừng luân chuyển trong không gian, kèm theo mặt đất sôi sục như muốn nhấn chìm hắn.
Chỉ thấy thân thể hắn tràn đầy vết cắt, mà toàn thân bị nhốt trong thổ lao, từng chút siết lại như muốn bóp chết hắn.

Dạ Khinh Ưu để lộ qua mặt nạ một cặp mắt màu huyết hồng, hắn nhìn hai lão già của Vạn Giới Kinh Lâu, chỉ khẽ phát ra một từ.
" Phá.

"
Rầm… Rầm...
Không gian xung quanh u ám một màu, như đêm tối không trăng sao, chỉ có màn đêm vô tận nuốt chửng mọi thứ.

Hai lão già kia chỉ kịp rên lên một tiếng, trong màn đêm thần bí đó, cơ thể bọn họ bị xé nát, cuối cùng màn đêm nuốt chửng hết tất cả.
Mọi chuyện nhìn thì lâu nhưng diễn ra thì nhanh, bằng thời gian một người uống một ngụm trà vậy.

Dưới ánh mắt của hàng vạn vạn thiên kiêu, Dạ Khinh Ưu dễ dàng bức tử hai lão quái tu vi Địa Tôn, hắn đi tới trước cửa lồng sắt, bàn tay khẽ vung.
Cả chiếc lồng bị hắn phá nát, Dạ Khinh Ưu đỡ lấy cơ thể thiếu nữ, lòng bàn tay tạo ra ám quang mạnh mẽ xóa bỏ từng tầng chú ấn.

Bỏ vào trong miệng nàng một viên Bạch Sinh Đan, trong chốc lát nàng đã lấy lại tỉnh táo.

Mắt mơ hồ nhìn nam tử đeo mặt nạ trước mặt, khóe miệng treo lên một nụ cười hạnh phúc.
" Cô gia, cuối cùng người cũng đến.

"

" Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? "
Dạ Khinh Ưu không khỏi khó chịu hỏi thăm, thiếu nữ chỉ nhìn hắn tỏ ra hàng vạn ưu thương, ngập ngừng nói.
" Chuyện dài lắm… Ở đây nói không tiện.

"
Quả thật hắn còn chưa rõ ngọn nguồn thì ở trong sân nhiều hơn hai ngàn bóng ảnh, tất cả tu vi đều là Thần Tôn trở lên, trong đó hơn mười người là Thiên Tôn.

Đứng đầu là một lão giả mặt thanh khí sảng, giữa trán điểm một thượng điểm trông như tiên nhân.

Dạ Khinh Ưu cũng biết thân phận đối phương, Mãn Thất Phu là trưởng lão cung phụng của Thiên Long Môn, môn phái đứng đầu Nhân giới.
" Yêu Tiên Vương Tử, không ngờ có ngày ngươi cuồng vọng đến mức độ này… Có thể ở trước mắt toàn thể đạo sĩ vạn giới cướp người, phá hỏng quy tắc Đạo giới.

"
" Lão già, muốn đánh thì đến… Ai lại dài dòng như đàn bà vậy.

"
Dạ Khinh Ưu cầm trên tay thanh Huyết Tâm Kiếm, toàn thân phát ra khí tức lãnh lệ, u ám tà lệ, kèm theo cảm giác huyết tinh thê lương.

Nữ tử bên cạnh hắn đứng vững bên cạnh, trong tay cầm một thanh Thiên Binh Kiếm loại hắn mới đưa, thời thời khắc khắc đều sẵn sàng giúp hắn.
Chỉ thấy Dạ Khinh Ưu đẩy nàng lùi lại, lãnh đạm nói.
" Chỉ là một đám kiến hôi… ngươi không cần giúp.

"
" Vâng, cô gia.

"
Thiếu nữ ngoan ngoãn lùi xuống, vừa kịp tóm lại cánh tay của Lục Tiểu Tình, nữ tử này đã khiến nàng chịu không ít đau khổ.

Lục Tiểu Tình cánh tay đau nhức, cảm nhận sát khí từ đối phương, dù nàng hoảng sợ nhưng vẫn bình tĩnh nói.

" Các ngươi có thể đem ta làm con tin… "
" Ta tin ở cô gia, cũng như việc ngươi trở thành con tin là không cần thiết… ! "
Thiếu nữ không cho Lục Tiểu Tình có cơ hội thỏa hiệp, nàng vung kiếm, lập tức chặt đứt cánh tay của Lục Tiểu Tình, dù cho tu vi của Lục Tiểu Tình là Địa Huyền Bát Giai mà không chịu nổi một chém.

Máu từ cánh tay Lục Tiểu Tình phun ra, sự đau đớn khiến nàng tỉnh táo lại, cố nén nước mắt nhìn thiếu nữ tiếp tục thỏa hiệp còn hơn không bằng cầu xin.
" Dừng lại… Ta chỉ thay người đấu giá mà thôi, không liên quan gì tới ta hết! "
" Cũng không quan trọng… "
Thiếu nữ kia không để ý Lục Tiểu Tình cầu tình, lại một kiếm chém đứt một bên tay của nàng, thủ đoạn dứt khoát.

Lần này Lục Tiểu Tình đã không kìm được đau đớn, hét lên, toàn thân ngã ra đất, máu từ hai cánh tay phun ra, nàng trước giờ được nam nhân truy phủng nhận không biết bao lời nịnh nọt, vậy mà hôm nay bị người khác chém rụng hai cánh tay.

Dù rằng tay đứt có thể nối lại nhưng sự đau đớn thì tránh không được.
" A… Tha cho ta, đừng mà… Ta không hề làm gì sai cả.

"
" Ta nói rồi… Ngươi sai hay không, không quan trọng...!"
Cách nói của thiếu nữ khiến Lục Tiểu Tình có phần mờ mịt, lại một kiếm vung qua, kiếm này chém vào khoảng không.

Lục Tiểu Tình sớm đã bị dọa đến hoa dung thất sắc, từ đũng quần chảy ra một dòng nước màu vàng, nàng thế mà bị dọa sợ đến mức không khống chế được sự bài tiết liền tiểu tiện rồi.
Thiếu nữ kia dừng lại, Lục Tiểu Tình liền lâm vào khó hiểu, chỉ thấy người kia quay qua nhìn Dạ Khinh Ưu mỉm cười ưu nhã.

Tư thế khập người nhẹ nhàng, nụ cười đẹp làm cho Lục Tiểu Tình từ trong hoảng sợ cũng phải ngây người.
" Cô gia đã xử lý xong rồi… "
Nghe nàng nói, Lục Tiểu Tình hướng mắt nhìn lại.

Mắt suýt chút muốn lồi ra, chỉ thấy trên trời hơn hai ngàn cường giả giờ đây chỉ còn lại Mãn Thất Phu bị chém mất nửa người, nội tạng vẫn lồ lộ trôi nổi giữa không trung, khuôn mặt lão dữ tợn kèm theo thần sắc không thể tin.
" Không thể nào… Ngươi chẳng lẽ đã là Đế Tôn? "
" Một câu hỏi ngu ngốc… "
Dạ Khinh Ưu quăng cho lão ánh mắt khinh thường, không trả lời lão, chỉ điểm tay về trước, Huyết Tâm Kiếm tru sát hai ngàn tu sĩ xong liền vòng lại xuyên qua mi tâm của lão.

Một cường giả đỉnh cấp Thiên Tôn lại dễ dàng như vậy bị giết chết.
Lục Tiểu Tình hoảng sợ nhìn Dạ Khinh Ưu, toàn thân rét hàn, sợ hãi trong tâm can, giọng điệu run rẩy sợ hãi, ra sức phủ nhận sự thật.
" Không thể nào… Hắn làm sao có thể...!"
" Cô gia không gì là không thể.


"
Thiếu nữ lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Tình, không thèm bận tâm nàng mà mỉm cười chào đón Dạ Khinh Ưu đang đi đến.
" Cô gia, người vất vả rồi… "
" Được rồi, chúng ta đi thôi… Kẻo phiền phức lại tiếp tục kéo tới.

"
Hắn giết nhiều người như vậy thì chắc chắn sẽ càng có nhiều người đến hơn, hắn tuy không sợ nhưng lại không muốn đại khai sát giới lúc này.

Thiếu nữ gập người tỏ ra đồng ý với hắn, nàng quay qua nhìn Lục Tiểu Tình.

Lục Tiểu Tình mắt vẫn không thoát khỏi sợ hãi, hỏi thiếu nữ.
" Hắn rốt cuộc là ai? "
" Cô gia là Ma Chủ của Ma giới, Yêu Tiên Vương Tử Dạ Khinh Ưu.

"
Dứt câu kiếm trong tay nàng cũng vung ra, chém bay đầu Lục Tiểu Tình, một mỹ nữ Bách Hoa Bảng cứ đơn giản như vậy mà chết đi.
Dạ Khinh Ưu chém ra một đường, giữa không gian xuất hiện một cái lỗ lớn.

Hắn bước đi vào, thiếu nữ rất nhỏ nhẹ mà bước theo sau.

Khi khoảng không đóng lại, hai người liền biến mất.
Tất cả người ở đây bây giờ mới dám thở mạnh, từ trong kinh hãi sợ sệt tỉnh lại.

Từ lúc Dạ Khinh Ưu lên cướp người cho đến khi hắn giết hai ngàn vị tiền bối, bọn họ đều nhìn thấy.

Dù không muốn cũng phải tin tưởng đó là sự thật.

Đồng thời thân phận của nam tử cũng được bộc lộ ra ánh sáng, Yêu Tiên Vương Tử đến từ Ma Vực, chính là kẻ đã nổi sóng trên Đại Thần Bảng 20 năm về trước.
Có thể đến cướp người và đi nhẹ nhàng như vậy, ngoài hắn ra còn không ai dám làm.

Tất cả thế lực bây giờ đã bắt đầu chú ý đến chuyện này, bắt đầu đề phòng và dặn với nhau rằng: " Tuyệt đối không được gây sự với Yêu Tiên Vương Tử.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.