Tận cùng của lối đi dẫn đến một khoảng không rộng lớn, phía trên rợp mái che ngập trời, ánh sáng chiếu rọi lan toả khắp phòng, nhìn không ra lối đi tiếp theo.
Nơi đây từ nãy đã sớm có người đến trước, nhìn vẻ ngoài chật vật của họ cũng hiểu bọn họ trải qua không dễ dàng như đám người Dạ Khinh Ưu.
Hạ Kiêu gặp lại người của Hỏa Vân Thần Quốc, khẽ cáo từ Dạ Khinh Ưu cùng Hạ Thanh Thanh đi qua tụ hội.
Dạ Khinh Ưu không để ý, hắn đang tập trung quan sát phía trước này, chỗ này có điều kỳ dị khiến hắn khó nói nên lời.
" Chỗ này tại sao lại không có gì… "
Một nam tử hán phục trông có phần thô kệch lên tiếng mắng chửi, dĩ nhiên việc vượt qua nhiều hiểm nguy như vậy mà lại không hề thấy chút bảo vật nào làm gã rất tức giận.
Những người khác cũng bắt đầu lên tiếng, náo loạn.
Thượng Lan Kỷ Linh mặc kệ đám người bọn chúng, ánh mắt thuỷ chung chỉ tập trung lên người Dạ Khinh Ưu.
" Ở đây hình như có cơ quan… "
Giọng nói một người vang lên thu hút sự chú ý, mọi người lập tức tập trung vào nhìn.
Ánh mắt đổ dồn vào một bức tượng nhỏ, một đệ tử của Đường Môn liền chủ động bước lên, ánh mắt cẩn trọng.
" Mọi người để ta xem thử… "
Ai cũng biết Đường Môn nổi tiếng sử dụng cơ quan và trận pháp, nên không ai dám dị nghị, tránh cho Đường Khai giải quyết.
Đường Khai không hổ danh là đệ tử chân truyền của bổn phái, không quá lâu đã nhận ra vấn đề.
" Đây chính là công tắc truyền tống trận dựa trên quy tắc ngũ hành… Nhưng bức tượng này phát ra lượng lớn thổ hệ chi đạo dĩ nhiên là có quy tắc riêng.
"
Mấy đệ tử Đường Môn cũng phân công ra tìm xung quanh, đám người xung quanh thấy vậy cũng chia nhau mà tìm.
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, nhìn tam nữ nói.
" Ba người mau ôm lấy ta.
"
Nghe hắn nói vậy, Thượng Lan Kỷ Linh và Hàm Sương cũng không kịp thắc mắc liền hai bên trái phải ôm lấy hắn.
Nguyệt Vô Song hơi bối rối vài giây, nhưng cũng chui vào ngực hai tay ôm qua lưng hắn.
Bất chợt trong không gian rung động mãnh liệt, toàn bộ ánh sáng mờ nhạt, tiếng la thất thanh vang vọng.
Dường như khung cảnh trước đó chưa từng tồn tại vậy, phía sau dần xuất hiện một bức tường mở ra âm thanh Ken két…
" Nhìn kìa, có một con đường… mau đến đó.
"
Trong bóng tối hoảng loạn, mọi người đều như nhìn thấy ánh sáng hi vọng chạy về phía cánh cửa.
Dạ Khinh Ưu lại không đi về phía đó, hắn ôm tam nữ lập tức dịch chuyển, biến mất khỏi căn phòng.
Lần nữa hiện ra, tam nữ mới từ hoảng loạn buông người hắn ra.
Thượng Lan Kỷ Linh có tâm gan mạnh mẽ nhất trong tam nữ cũng tránh không khỏi hoảng loạn, nếu lúc đó không có Dạ Khinh Ưu nàng thật sự cũng không biết phải làm gì.
" Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra… ? "
Nguyệt Vô Song hai tay vẫn túm y phục hắn, vừa nãy không hiểu sao tâm linh của nàng kịch liệt lâm vào hoảng loạn.
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt chỉ tay về phía sau.
" Nhìn xem… "
Khi cả ba nàng cùng quay đầu, liền mặt mũi tái xanh, chỉ thấy trong không gian có mấy cái đầu đang di chuyển, phía bên dưới là nội tạng lồng lộn kéo dài lê lết, trông ghê tởm vô cùng.
" Ọe… "
Nguyệt Vô Song có chút không chịu nổi địa nôn ra, Hàm Sương cũng nén sợ hãi trong lòng, Thượng Lan Kỷ Linh bình tĩnh được nhiều giúp hai nàng trấn an, quay qua Dạ Khinh Ưu hỏi.
" Đó là thứ gì… ? "
" Ma Cổ Trùng Long… Đây chính là sinh vật sinh ra từ xác chết của loài rồng sau khi nó chết, bình thường Long tộc sau khi chết sẽ được chôn ở Long Mộ, nhưng nếu không được chôn ở Long Mộ thì thân thể của nó sẽ phân rã như yêu thú bình thường, sinh ra một loài trùng ma chuyên trú ngụ trong xác chết.
"
Dạ Khinh Ưu nói được nhiều, hắn cũng không ngờ ở đây gặp loại Ma Trùng này, xem ra ở đây có xác của long tộc.
Hai mắt hắn sáng lên, hắn quay qua Hàm Sương nhìn Tiểu Kim trên tay nàng nói.
" Cả ba nàng cùng cưỡi lên người nó, ta muốn đi xem tình hình một chút… "
" Vâng.
"
Hàm Sương ra lệnh cho Tiểu Kim biến lớn, sau đó tất cả đều leo lên lưng nó, có vẻ đối với tình hình cổ động này có quen biết nên nó biết phải chạy đi đường nào.
Dạ Khinh Ưu nhìn 3 nàng đã rời đi, hắn cũng khẽ mỉm cười quay lại.
Nhìn đám sinh vật ghê tởm đang hướng về hắn, bàn tay khẽ nhấc lên, một ngọn lửa màu tím bùng cháy, trong giây lát toàn bộ bọn nó bị xóa sổ tạo nên âm thanh ghê rợn đến run người.
Một bên này, Hạ Thanh Thanh cùng với người Hỏa Vân Thần Quốc vẫn còn sức chống cự, tuy đám này nhìn có phần ghê tởm nhưng sức uy hiếp không lớn.
Nàng vẫn có thể giải quyết được, nhưng mà phần lớn hoàng tử công chúa ở đây ngoài nàng chỉ có Hạ Kiêu và nữ nhân Hạ Nhu Nhi kia là có thể bình tĩnh, còn đâu là rúc vào trong trung tâm để người bảo hộ.
" Thanh Thanh, chúng ta vẫn nên tiến lên tiếp thôi… Ở lại đây không phải là cách.
"
Hạ Kiêu giương ra hỏa diễm dị biệt như Hỏa Diệm Tu La khắc chế những Ma Trùng tiếp cận.
Hạ Thanh Thanh cũng hiểu tình hình, gật đầu đồng ý.
" Tốt… Hoàng huynh, huynh bảo hộ bọn họ, muội bọc đầu.
Phong thúc, Ngũ thúc hai người hỗ trợ cháu.
"
Hạ Thanh Thanh lập tức ra lệnh, mọi người đều tuân theo, tu vi của hai vị thúc bá Hỏa Vân Thần Quốc cũng đạt đến Thánh Linh Thất Giai nên có thể dễ dàng bảo hộ đám hoàng tử, công chúa.
Cả đoàn vừa đánh vừa lui, thì bất ngờ một tiếng hét vang lên, Hạ Thanh Thanh quay đầu đã thấy một người của Hỏa Quốc nằm ngã ra đất lăn lộn gào rú, bên trong cơ thể như có gì đó bám trụ, chui vào trong cơ thể quậy phá chiếm lĩnh cơ thể của hắn.
" A… đau quá… ặc… ặc… cứu với hoàng tử...!công chúa… "
Tiếng kêu đau đớn đứt quãng làm mọi người hoảng sợ, Hạ Kiêu nhanh chóng để đám người lùi ra không dám tiếp cận.
Ngay lập tức từ giữa trán người kia bị phá toang, óc não văng tung tóe, một cái vòi dài lúc nhúc xúc tu mọc ra.
" Mau chạy… Nhanh… !! "
Hạ Kiêu hét lên, tất cả đều không còn chút chần chờ mà chạy thục mạng, dùng tất cả bí bảo có trên người để bảo mệnh.
Dọc đường vẫn có người la hét thảm thiết, người của Hỏa Vân Thần Quốc dần dần rơi vớt lại.
Ánh sáng phía trước dần hiện hữu rõ ràng, đoàn người Hỏa Vân Thần Quốc vẫn không dám dừng lại, cho đến khi phía sau không còn xuất hiện của đám quỷ vật ghê tởm kia thì mới dừng lại.
Hạ Kiêu đảo ánh mắt nhìn xung quanh, thấy số người của bọn họ chỉ còn lại mười mấy người, vẻ mặt lập tức không được tốt.
Hạ Thanh Thanh trên y phục đầy mùi máu tươi, đạo tức trong người hỗn loạn, trong đầu nàng lúc này nghĩ đến nếu có Dạ Khinh Ưu ở chỗ này thì có phải mọi chuyện rất đơn giản không.
" Mau kiểm tra thiệt hại, xem chúng ta mất những ai… "
Hạ Kiêu tâm tình không được tốt, ra lệnh cho hộ vệ đắc lực bên cạnh.
Sau khi kiểm tra mới biết mất đi hơn mười một vị hoàng tử công chúa, thiên kiêu chết hơn chục người, còn lại là hộ vệ thiết thân bên cạnh.
Hạ Ngư Ngạn vừa cảm thấy bình tĩnh một chút lại, mới nhận ra có gì không đúng, khi quay qua nàng đã không thấy Hạ Nhu Nhi đâu nữa.
" Nhu Nhi đâu, muội ấy đâu rồi… !? "
" Có lẽ là bị ăn thịt rồi… "
Hạ Kiêu nhíu mày, hắn biết quan hệ của Hạ Ngư Ngạn và Hạ Nhu Nhi kia rất tốt.
Hắn cũng không phải rất để ý, dù sao nữ nhân Hạ Nhu Nhi kia tuy nhìn xinh đẹp thật nhưng lại là người của phân gia, mãi mãi cũng không sánh bằng cả mấy vị hoàng tử công chúa đã chết.
Nghe hắn nói vậy, Hạ Ngư Ngạn thân thể run rẩy ô ô liền khóc, ở đây chỉ còn Hạ Thanh Thanh là nữ nhân, chủ động lên an ủi vị hoàng tỷ này.
Nàng cũng rất khó chịu, dù sao tuy không phải quá thân nhưng tất cả đều là người thân của mình, mất đi ai cũng làm tâm tình nàng không tốt.
Hạ Kiêu cũng không nói gì nữa, suy nghĩ vẫn cho mọi người tiếp tục tiến về phía trước, hắn chắc chắn phải đoạt được truyền thừa, nếu không chỉ tội những hoàng tộc đệ muội đã chết cũng làm địa vị hắn suy giảm trầm trọng.