Ma Vương Có Lắm Acc Clone

Chương 1: Chương 1




Trở về nhân gian (1)
Vùng hoang vu phía bắc Thần Châu cũng là nơi tận cùng của trời đất.
Màn đêm mênh mông vô tận cắt đứt đường tiến lên, dưới vực thẳm sâu không thấy đáy, gió lạnh đang rít gào.

Ngọn gió vô hình như dường như đến từ địa ngục, bao trùm mảnh đất cấm này.
Ngọn lửa tai ương trắng nhởn đang càn quét bừa bãi, thiêu đốt linh hồn.
Hễ là sinh vật còn sống rơi vào đây, máu thịt sẽ hóa thành bùn đất, hồn phách bị thiêu rụi, xương trắng bị nghiền thành tro, chết trong nỗi đau khổ tột cùng, không còn dấu vết tồn tại.
Đây chính là Vực Trời mà người ta thường nói.
Ngày hôm nay, giữa tiếng gió nghẹn ngào, đột nhiên có âm thanh rì rào vang lên.

Dưới Vực Trời sâu thẳm, ngàn vạn ma quỷ đang khóc gào.
Tiếp đó, biển lửa cuồn cuộn tách thành hai nửa như đang kính cẩn nghiêng mình trước vị vua của nó, một bàn tay khô gầy chầm chậm vươn lên từ dưới vách núi dựng thẳng, thò ra khỏi vách núi ca.

Năm ngón tay chỉ còn lại xương trắng hếu khảm vào đá núi.
Có người bò ra khỏi Vực Trời.

Nửa năm sau.
Nhân gian như gấm vóc nay đã thành địa ngục.
Trên Huyền Thiên Phong lơ lửng tận chân trời, cổng lớn mở toang, người tu hành của đủ các môn phái của đại lục Thần Châu gần như tập trung hết về đây.

Kẻ thì may mắn sống sót sau khi môn phái bị diệt nhưng cũng khó giữ mình an toàn, kẻ chỉ đứng ngoài cuộc, lòng thì run sợ, nhìn người lại nhớ đến ta.
Đứng ở ngoài kia, bất cứ ai trong số họ cũng là nhân vật cấp bậc tông sư, uy danh hiển hách.
Nhưng hiện tại, bọn họ chẳng khác nào lũ kiến đang bò trên chảo nóng, còn đâu phong độ ngày thường.
"Kẻ đó không hề biết kiêng kỵ là gì, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn đã tiêu diệt gần trăm môn phái cả chính lẫn tà, quả thực là hung ác tột cùng! Nghe nói mục tiêu tiếp theo của tên ma đầu kia là Huyền Thiên Phong, xin hỏi Thánh Chủ có đối sách gì?"
Mỗi người một vẻ.

Có người hoảng loạn bất an, chỉ mong tìm ngay một chỗ mà trốn, không bao giờ hỏi đến chuyện trong giang hồ, nhưng lại lo đối phương không chịu buông tha, vậy nên mới bất đắc dĩ chạy lên Huyền Thiên Phong nhờ cậy.

Còn những người đã có thù oán quá sâu nặng với kẻ kia thì không chịu yên phận, mỗi câu nói đều đằng đằng sát khí: "Còn cần đối sách gì nữa? Chỉ có giết mà thôi!"
"Ban đầu chẳng qua là do chúng ta sơ ý, không ngờ kẻ đó lại còn sống trở về, nên mới cho hắn cơ hội đánh lén thành công.

Nay các môn phái Thần Châu chúng ta đồng lòng hợp sức, chẳng lẽ còn phải sợ một kẻ người không ra người kia sao? Nếu hắn dám đến, vừa hay, ta dùng hồn phách của hắn để an ủi vong linh các vị đồng đạo!"
"Nói thì đơn giản! Hắn vượt qua lửa địa ngục mà vẫn không chết, e rằng đã đột phá giới hạn giữa người và trời, việc hắn tiêu diệt hơn trăm môn phái nào phải chỉ cần đánh lén là thành? Nếu thật sự đơn giản như vậy, ngài đây cần gì phải vứt bỏ cả sản nghiệp của mình mà đến nơi này, hay là tranh thủ sớm ngày quyết chiến sống còn một trận với ma đầu kia, giải quyết ân oán cho xong."
"Ngươi!"
Kẻ địch lớn trước mắt còn chưa được giải quyết, mà mâu thuẫn nội bộ đã tăng cao đến mức sắp ra tay với nhau, các đệ tử phụ trách tiếp đón khách khứa của Huyền Thiên Phong vội vàng tiến lên ngăn cản, khuyên can những người kia, dù trong lòng họ bắt đầu có cảm giác hình tượng trong truyền thuyết giang hồ đã vỡ nát.
Dù sao cũng đang ở trên địa bàn của Huyền Thiên Phong, tất nhiên chẳng ai muốn trở thành loại khách không mời làm chủ nhà buồn nôn, cuối cùng tất cả không ngừng tranh cãi, chỉ đành quay sang trút hết cơn giận dữ và nỗi kinh sợ lên người kẻ địch bên ngoài.
"Đáng chết! Đáng chết..."
"Yến Vô Sinh đáng chết!"
"Đã rơi xuống Vực Trời, bị lửa địa ngục thiêu đốt hồn phách 20 năm, sớm muộn gì cũng tan thành tro bụi...!Vì sao hắn không chịu ngoan ngoãn đi chết đi, mà nhất định phải gây họa cho thế gian chứ!"
Có người giả điên, vừa đấm lên mặt đất, vừa than trách phẫn uất.
Những người khác thấy vậy cũng đồng cảm, ai nấy đều tỏ ra ảm đạm buồn bã: "Ài, năm xưa chỉ vì một sơ suất, không ngờ lại trở thành sai lầm nghiêm trọng thế này, lẽ ra không nên mềm lòng nương tay..."
"Nay kẻ đó đã ra khỏi Vực Trời, khiến máu nhuộm khắp môn phái trên Thần Châu, những gì được truyền thụ nay đứt đoạn chỉ trong một ngày, chúng ta chẳng khác gì chó mất nhà...!Nếu không nghiền hắn thành tro bụi, thì còn đâu mặt mũi đi gặp các vị tổ tiên?"
Những người này bừa bi thương vừa tức giận, lúc lại oán trách khi thì mắng chửi, thỉnh thoảng có người thốt ra những lời nguyền rủa độc ác, chỉ lên trời mà thề độc, đúng là mỗi người một vẻ không thiếu vào đâu.
Thế nhưng, tất cả cũng làm lộ rõ sự kinh sợ và kiêng dè trong lòng họ.
Chứng kiến dáng vẻ của đám đông như thế, các đệ tử tuổi còn trẻ của Huyền Thiên Phong khó tránh khỏi kinh ngạc.

Họ cũng thật tò mò, chẳng biết ma đầu đang được nói đến kia là nhân vật ra sao, mà có thể một mình đơn độc gây ra sóng gió khắp thiên hạ, chấn động cả hai phái chính tà?
Nhiều năm trôi qua, người kia biến mất dưới Vực Trời, các thế lực lớn tưởng như vô tình lại là cố ý che giấu, tất cả mọi câu chuyện liên quan đến hắn đã bị chôn vùi hoàn toàn.
Họ phải lén lút hỏi các sư huynh sư tỷ bên cạnh, có vẻ như đã khiến những người kia rơi vào hồi ức: "Yến Vô Sinh à..."
Những người may mắn được chứng kiến hàng loạt biến cố từ hơn 20 năm trước đều bất giác lộ vẻ ngẩn ngơ, dường như đã chìm vào ký ức.
"Người này đúng là không tầm thường.

Hắn có tư chất bẩm sinh vô cùng cao, nhưng tính tình lại quá bướng bỉnh khó dạy, rời xa chính đạo, đi vào đường sai."
"Yến Vô Sinh không phải tên thật của hắn.

Nghe nói, hắn vốn là dòng dõi quý tộc vương hầu, sinh ra đã tôn quý, sau gặp phải biến cố lưu lạc giang hồ, may mắn được Huyền Thiên Phong chúng ta thu nhận, mới có ngày yên ổn."

"Nhưng hắn lại không biết mang ơn, ngược lại, hắn phóng hỏa thiêu Huyền Thiên Phong, nhân cơ hội đó bỏ trốn, tự mình sa ngã, gia nhập vào Âm Khôi Môn của ma đạo..."
"Âm Khôi Môn? Chính là môn phái năm xưa chuyên giết người luyện xác, rút hồn phách người ta, không từ việc ác nào không làm, thậm chí cả chính đạo và ma đạo đều không chấp nhận, sau cùng khiến mọi người phẫn nộ, bị Thái Thượng Đạo Môn diệt sạch?"
"Thì đúng rồi còn gì?"
Người nói câu này dường như căm ghét cái ác vô cùng, không hề bình thản như hai vị sư huynh, sư tỷ trước đó.
"Tên Yến Vô Sinh đó tự chấp nhận sa đọa, chẳng những gia nhập vào Âm Khôi Môn có tiếng ác đồn xa, mà sau khi Âm Khôi Môn bị diệt, hắn còn lấy đi báu vật lưu truyền rồi bỏ chạy, trở thành kẻ địch chung của các môn phái ở Thần Châu chúng ta, hắn đi đâu là nơi đó có tai họa...!Loại người không biết phân biệt đúng sau như thế, dù có tư chất cao đến đâu cũng không thể được dung tha!"
Người nọ cười lạnh: "Chẳng trách năm xưa khi hắn lên Huyền Thiên Phong, các chủ Chấp Thiên Các đoán mệnh đã phán hắn không may mắn!"
Mỗi người nói một câu như ghép hình, rồi cũng khái quát được phần nào những sự việc từng xảy ra khi đó, bao gồm việc tên ma đầu kia trốn thoát ra sao, các môn phái trên Thần Châu diệt trừ hắn thế nào, và cả việc sau đó hắn phản kháng hung hãn ra sao, ra tay tàn sát khắp thiên hạ...!Lớp đệ tử mới nghe mà say mê.
"...Luật trời sáng tỏ, ắt có quả báo! Các chủ Chấp Thiên Các đời trước dùng toàn bộ tuổi thọ của mình để đoán thiên cơ, liên kết môn phái khắp nơi bố trí thiên la địa võng, sau cùng cũng ép được hắn phải hủy toàn bộ kinh mạch, hạt giống nhân quả bị nhiễm bẩn, không còn nơi nào để trốn chạy, chỉ có thể nhảy thẳng xuống Vực Trời."
"Vực Trời?!"
Từ này vừa được nhắc đến, những đệ tử đời sau đều phải giật mình nín thở.
Ai cũng biết Vực Trời nguy hiểm, người trong thiên hạ xem nó là chốn có đi mà không có về, vậy mà Yến Vô Sinh lại có thể thoát khỏi đó, quay lại nhân gian?
Bọn họ bất chợt thốt lên điều mà nhiều người vẫn còn nghi ngờ: "...Tên Yến Vô Sinh này rốt cuộc là người hay là ma?"
"Kệ hắn là người hay ma? Dù có là ma quỷ thật đi nữa, thì lần này cũng phải đánh tan hồn phách hắn!"
Kẻ kia vừa dứt lời thì tuyết trắng đột nhiên trút xuống, từng bông tuyết uyển chuyện nhẹ nhàng như lông tơ, tô điểm thêm cho vách núi dựng thẳng, đình đài lầu các.
Từng trận cuồng phong rít gào liên tục.
Ngoài ngàn dặm trời vẫn sáng trong, mà trong vòng ngàn dặm quanh Huyền Thiên Phong đã bị tuyết bao phủ.

Dường như chỉ trong chớp mắt, nơi này đã là một thế giới khác.
"Đây là...hiện tượng lạ trên trời!"
"Đúng vậy, đúng là chỉ có người tu hành đạt đến cảnh giới người trời mới có thể tạo ra hiện tượng dị thường này, hơn nữa còn là một dấu hiệu chưa từng xuất hiện bao giờ."
"Chẳng lẽ lại có một bậc thầy đột phá rồi?"
Trong âm thanh hốt hoảng kinh ngạc, mặt trời dần dần bị mây che phủ, không gian tối dần rồi chỉ còn một màu trắng xóa.
Tuyết vẫn tung bay, tiếng bước chân từ tận con đường nhỏ dựng bằng cọc gỗ cheo leo dẫn lên Huyền Thiên Phong đang vang vọng, ván gỗ phát ra âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt".
Một bóng người đội tuyết mà đến, tia sáng cuối cùng của mặt trời nơi xa kia làm nền cho hắn.

Máu.

Máu tươi khắp nơi.
Máu tươi nhuộm đỏ nền tuyết như vô cùng vô tận, sắc đỏ hung ác che phủ cả đỉnh núi trắng xóa.
Thánh Chủ Huyền Thiên Phong đang hấp hối, bị một thanh kiếm bằng xương trắng nhởn đâm xuyên ngực, ghim chặt lên trước cổng lớn.

Kiếm khí đáng sợ đang cắt từng mảnh hồn vía của lão.

Vô số xác chết không nguyên vẹn rải rác khắp xung quanh, lấy lão làm trung tâm.
"Ta trở lại rồi..."
Tiếng thì thầm vang lên giữa Huyền Thiên Phong tĩnh lặng như chốn ma quỷ.

Dưới tấm áo choàng dệt từng muôn vàn sợi lửa trắng, một bóng người lặng lẽ đứng đó.
"Khục...!khục...!Yến..."
Bị kiếm đóng chặt tại chỗ, Thánh Chủ cố gắng mở mắt, giọng nói phát ra từ cổ họng khô khốc như tiếng ngói vỡ cọ vào nhau: "Ngươi còn chưa chết..."
Máu tươi đã che phủ tầm nhìn của lão, nơi ánh mắt chạm đến được, chỉ còn lại một bóng dáng trông như u hồn.
Gương mặt trắng bệch, tóc trắng như tuyết, bao quanh hắn là từng ngọn lửa trắng nhởn, và đôi tròng mắt đen thẳm như vực sâu không đáy, chẳng có một tia sáng nào còn tồn tại.
Tối om, rét buốt, không có hơi người.
Một đôi mắt của kẻ mù lòa.
Tròng mắt trống rỗng kia khẽ "liếc" về phía lão, giọng nói khàn đặc bình thản vang lên: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không chết, ta chắc chắn sẽ còn sống trở về."
"Khục...đây chính là...sự trả thù của ngươi sao?" Chỉ cần là nơi còn trong tầm mắt thì đều là xác chết lăn lóc, hồn phách vỡ tan thành từng mảnh vụn đang phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng, ánh mắt Thánh Chủ trở nên đau thương.

"Chuyện năm xưa là do chúng ta sai, nhưng..."
Có những khi biết sai, lại chỉ vì danh dự, vì lợi ích, vì rất nhiều thứ khác mà buộc phải đâm lao thì theo lao.
"Báo thù? Ngươi nghĩ nhiều rồi." Người mặc áo đen tiến về trước một bước.
"Trong những năm này, ta vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm sai điều gì."
Lửa trắng bệch vây quanh hắn, tóc trắng như tuyết phất phơ giữa những ngọn lửa.

Giọng nói khàn khàn của hắn vẫn bình thản như trước, không hề dao động, hắn như một học giả đang giảng giải học thuyết của mình cho mọi người.
"...!Nghĩ đi nghĩ lại, ta hiểu ra rồi."
"Trên thế giới này, yếu đuối chính là có tội.

Ta sai ở chỗ bản thân là kẻ yếu, mà lại muốn đòi công bằng, chính nghĩa ngang hàng với kẻ mạnh? Đúng là đáng buồn lại nực cười."
"Năm xưa các ngươi mạnh, vì thế các ngươi có thể điên đảo thị phi, khiến trắng đen lẫn lộn...!Bây giờ tình thế thay đổi rồi, ta tất nhiên cũng có quyền dùng tính mạng của tất cả các ngươi để đổi lấy cơ hội làm lại từ đầu."

"Rất công bằng, phải không?"
Hắn nói hết sức nghiêm túc, giọng điệu vô cùng chân thành, khẩn thiết.
Nhưng người nghe được ắt cũng hiểu, hắn đã hoàn toàn xem những điều vừa nói là chân lý, không có một chữ nào là ngụy biện hay giả tạo.

Hắn thật sự xem tính mạng của tất cả những người ở đây là nhiên liệu để bản thân sống lại thêm lần nữa, chứ không phải giết chóc để báo thù rửa hận.
"KHÔNG..."
Thánh Chủ đột nhiên thấy cả người lạnh toát, cái lạnh như tràn từ từng kẽ nứt trên xương ra, lan tỏa đến tận linh hồn lão.
Nỗi sợ hãi không thể gọi tên như một bàn tay vô hình, chậm rãi siết chặt cổ họng lão...!Lão không biết mình đã tự tay tạo ra một tên ma đầu như thế nào!
Lão muốn phủ nhận, muốn giải thích, muốn cao giọng tỏ lòng hối hận, nhưng lại không có âm thanh nào thoát khỏi cổ họng.

Lão chỉ có thể trợn trừng mắt, nhưng trong tầm mắt chỉ còn lại duy nhất đôi con ngươi lạnh băng trống rỗng của đối phương.
Không có đau thương cũng chẳng vui mừng, không có sự thỏa mãn khi được báo thù, như mặt trăng mặt trời treo cao sẽ không bao giọng dao động vì vạn vật dưới đất.
Thánh Chủ nhắm mắt lại trong nỗi sợ đã ngấm sâu vào linh hồn, ngọn lửa trắng đột nhiên giáng xuống nuốt chửng lão.
Bốn bề xung quanh lại xảy ra biến hoá.

Từng cụm lửa trắng lạnh như băng bùng lên từ hư không.
Ngọn lửa lạnh thấu xương hòa tan xác thịt của Thánh Chủ, thiêu hủy đình đài lầu các như cung điện trên trời, khiến xương tàn thịt nát khắp núi phải tiêu tan, cũng gọi lên gió rét và sương giá.
Huyền Thiên Phong tượng trưng cho thánh địa nhân gian nay bị lửa đốt trụi thành bình địa, xác người hóa thành tro tàn, chỉ còn lại khoảng không sạch sẽ.
Một bóng người đứng lặng giữa biển lửa, hóa thân của nguyên thần dưới lớp áo choàng đen đã đạt đến điểm cực hạn, dần dần trở nên trong suốt, gần như sắp tan vỡ.
Vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt, không vui cũng chẳng buồn.
Khi hắn quay người bỏ đi, có một tia sáng vàng rất nhỏ lóe lên giữa tròng mắt đen kịt như hang động trống rỗng của hắn.

Vầng sáng vàng kim chuyển động như lửa, tạo thành một vòng hoa văn mờ ảo trông như một cái nhật quỹ, chỉ có điều nó không được khắc vạch chia độ và ngày giờ.
Đây chính là báu vật đặc biệt Thời Quỹ mà hắn sở hữu từ khi đặt chân đến thế giới này, nó có thể điều khiển, thay đổi, đảo ngược thời gian, cũng chỉ có Sức mạnh thời gian mới có thể khởi động nó.
Từng vệt sáng hư ảo thoát khỏi những cái xác còn lại trong biển lửa, từng luồng Sức mạnh thời gian vô hình hướng về phía hắn, sau cùng bị Thời Quỹ nuốt chửng.
Sức mạnh thời gian ùa vào, kim giờ hư ảo trên Thời Quỹ trong con ngươi của hắn đột nhiên xoay ngược lại một ô.
Chỉ trong thoáng chốc, đất trời như biến sắc, một tia sấm sét kinh hồn vạch ngang màn trời, ngọn gió vô hình cuồn cuộn ngang ngược, thời gian và không gian đều đang vặn vẹo.
Dòng sông thời gian như ảo ảnh lặng lẽ xuất hiện, từng đợt sóng dồn ập đến nuốt chửng người kia.
"Ta trở về rồi..."

Nhật Quỹ: Dụng cụ đo thời gian của Trung Quốc thời xưa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.