Đêm khuya, sỡ dĩ bên trong đại điện sớm có lẽ đã lâm vào yên tĩnh lúc này lại là đèn đuốc sáng trưng, bóng người lay động. Trên điện một thân ảnh màu vàng sáng đang ngồi, trên người tản ra khí thế âm ngoan, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn thẳng hắc y đang quỳ ở Đại điện.
“Nghiệp chướng, vậy mà ngươi muốn trộm ngọc ấn! Nói! Là ai phái ngươi tới đây!”
Thanh âm tức giận ở trong điện rộng lớn này vang dội, hai bên im lặng đứng thẳng cùng hắc y đang trầm mặc, tựa hồ có thể nghe thấy hơi thở hô hấp, bầu không khí càng ngày càng nặng nề.
Lục Ly ngay tức khắc cởi áo choàng đen trên đầu ra, một gương mặt xinh đẹp, trên mặt huyết sắc đều không có, trong mắt nhưng lại không có nửa điểm hối hận cùng sợ hãi, ngược lại mỉa mai trào phúng nói:“ Không có người sai khiến nữ nhi, đây chính là ý nghĩ của nữ nhi!”
“Tiện nhân! Ngươi thế nhưng đại nghịch bất đạo, người đâu, đánh mạnh vào cho ta!”
Vẫn đứng bên cạnh Hoàng Đế một mặt bén nhọn gào thét, nữ tử trang điểm lòe loẹt trên mặt nhưng lại hiện lên một tia khoái ý.
Một cánh tay thô to cầm cây côn gỗ mạnh mẽ đánh xuống phía sau lưng Lục Ly, theo sau một thanh âm ngắn, “Phụt” một tiếng, Lục Ly liền phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đứng yên lảo đảo muốn ngã.
“Ta là tiện nhân, ngươi liền ngay cả tiện nhân cũng không bằng!” Gương mặt trắng bệch như tờ giấy, Lục Ly giễu cợt cười một tiếng, nhưng là nhìn về phía thân ảnh màu vàng rực rỡ kia.
“Phụ Hoàng, nữ nhi vẫn theo bên cạnh người, nhưng người lại trước hắn một bước ra lệnh, muốn theo dõi nữ nhi, người cũng là muốn mưu quyền soán vị đi. Phụ Hoàng không phài hoài nghi nữ nhi có đồng mưu sao? Nói không chừng, kẻ sai khiến nữ nhi trộm ngọc ấn chính là nữ nhân này!”
“Chát!”
“Ngươi nói bậy!” Hoàng Hậu tức đỏ mặt, bước nhanh xuống đại điện, liền vươn tay hung hăng cho Lục Ly một cái tát, đem nàng đánh cho lảo đảo một cái, té ngã trên mặt đất.
Lục Ly chỉ cảm thấy một mùi tanh từ yết hầu vọt lên, lại bị nàng dốc sức liều mạng nuốt xuống. Nghĩ muốn đứng lên, thân thể lại hoàn toàn mất hết sức lực.
Một đôi giày vải màu vàng sáng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt, cuối cùng dừng ở trước mặt nàng. Trong lòng bỗng dấy lên một tia sáng hi vọng, từng chút nhớ lại hiện lên trong đầu. Người đã từng sủng ái mình nhất đâu rồi, dù cho chưa bao giờ thấy qua mẫu phi, thế nhưng người vẫn luôn dịu dàng nhìn mình, cứ như bảo bối, hết mực yêu thương. Có lẽ, người vẫn như cũ...
“Phụ hoàng... “ Nàng ấp úng lên tiếng.
“Câm miệng! Ngươi không xứng làm con gái của cô vương!” Một tiếng rống giận phá vỡ màng nhĩ vang lên, một chân dồn sức đá vào phần bụng.
“Phụt “, lại là một ngụm máu tươi, đem thứ màu vàng sáng kia nhuộm thành màu đỏ thẫm.Màu máu đọng bên môi chậm rãi tạo nên một đường cong, Lục Ly bỗng dưng nở nụ cười, lại tràn đầy trào phúng. Đúng vậy a, mình tại sao lại quên chứ? Bắt đầu mười hai tuổi, người này cũng không chú ý tới bản thân, bản thân nàng trong mắt y, thậm chí còn kém hơn một đứa cung nữ, làm sao lại ngu xuẩn hi vọng xa vời y sẽ còn có một tia tình cảm cha con đây?”Nếu như ngươi đem chân tướng người phái ngươi trộm ngọc ấn nói ra, cô vương có thể tha cho ngươi tội chết, nhưng ngươi phải sung làm quân nô ( nô lệ ý).
Khóe miệng tươi cười càng mở rộng:“ Quân nô, ngay cả kỹ nữ cũng không bằng quân nô, ha ha, Hoàng Thượng người thật sự là nhân từ a. Tha cho ta tội chết, ta thật nên bái tạ Hoàng Thượng vẫn còn nhớ nhiều năm tình cảm cha con như vậy.” Lời còn chưa dứt, phần bụng lại truyền đến một hồi đau đớn đến tê tâm liệt phế, Lục Ly dường như không để ý, cười lớn, ngay cả nước mắt cũng lưu lại.
“Tốt, ngươi đã không nói, đánh cho ta!”
“Phụ hoàng, người đừng nóng giận, tức giận cũng không tốt tới thân thể, không chỉ có đám đại thần lo lắng, con gái cùng mẫu thân cũng sẽ buồn a.” Thanh âm ỏn ẻn trẻ con đặc biệt vang lên, Lục Dao chậm rãi đến gần bên cạnh Hoàng Đế, đưa tay bắt đầu đỡ y. Ánh mắt xen lẫn đắc ý cùng phô trương lại như có như không đảo qua thân ảnh ngã xuống đất trong đại điện, thấy Lục Ly tràn đầy hận ý nhìn mình, trong mắt vui vẻ càng tăng lên, trên mặt nhưng là lo lắng thân thể phụ thân đến cực điểm, đây là phụ thân của ta a.
Y thở dài một tiếng “Vẫn là Dao nhi tấm lòng hiếu thuận, cái nghiệt tử này coi như giết nàng cũng là tiện nghi cho nàng.”
Lục Dao bộ dáng giả vờ lo lắng, luôn miệng nói:“ Phụ hoàng người không nên hạ lệnh giết tỷ tỷ, tỷ tỷ có lẽ là nhất thời hồ đồ, trúng phải độc kế của người khác, mới làm ra chuyện tình như thế này. Phụ hoàng, không bằng cho tỷ tỷ lập công chuộc tội đi.”
“Lập công chuộc tội?” Hoàng Đế cơn tức giận thoáng dịu đi, ánh mắt liếc qua thân ảnh hắc y trên mặt đất, vẻ khinh bỉ chợt lóe lên:“Nàng có thể có tác dụng gì. “
“Phụ hoàng.” Lục Dao tới gần một chút, cúi đầu mở miệng:“ Quốc Chủ Hiên Viên Quốc không phải là muốn đem con gái tứ hôn cho vị “Ma Vương” kia sao? Thế nhưng là nghe nói vị Vương gia kia không chỉ có ngoại hình xấu xí, hơn nữa lại là kẻ sát nhân, vẫn thường hút máu người, Phụ hoàng, người liền nhẫn tâm đem con gái đưa đến chỗ đó sao?”
Hoàng Đế khẽ nhíu mày:“Dao nhi, đây cũng là chuyện không còn cách nào, Hiên Viên Quốc chủ tứ hôn cho Lăng Vương Gia đấy, nhất định phải là chỗ Hoàng Hậu sinh ra đích nữ, trong nội tâm Phụ hoàng cũng không đành lòng a.”
Lục Dao vừa nghe, trong mắt xẹt qua một tia ngoan độc:“ Phụ hoàng, dù sao vị Lăng Vương gia kia nhất định chưa từng gặp qua con gái, không bằng đem ti tiện... tỷ tỷ đưa vào Vương Phủ, thay thế Dao nhi thành hôn. Dựa vào dung mạo tuyệt sắc của tỷ tỷ, vị Lăng Vương gia kia tất nhiên sẽ yêu mến, nói không chừng có thể nói tốt cho người với Hiên Viên Quốc chủ, không chỉ có Phụ hoàng có thể tại trước mặt Quốc chủ đạt được thêm tin tưởng, còn có thể vì Phụ hoàng giành được tiếng yêu thương khoan dung con dân nha. Hơn nữa, tỷ tỷ rời khỏi Phong Quốc, vậy sẽ không còn có cơ hội làm ra chuyện đại nghịch bất đạo rồi.”
Hoàng Đế lông mày dần dần giãn ra, gật gật đầu, trên mặt tràn đầy vui vẻ:“ Dao nhi, con quả nhiên xứng đáng là con gái thông minh hiếu thảo của cô vương.” Quay đầu nhìn về phía trong điện:“ Lục Ly, hôm nay liền tha cho ngươi tội chết, cô vương cũng sẽ không tước đi danh hiệu công chúa của ngươi, tiện cho ngươi lập công chuộc tội. Nhưng không cho phép rời Hòa Tu Điện, ngươi tự thu xếp cho tốt đi.” Dứt lời, quay người bước nhanh rời khỏi. Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, cũng vội vàng đi theo ở phía sau rời đi.
Lục Ly sửng sốt, lập công chuộc tội? Vừa muốn mở miệng, một thân ảnh chạy tới trước mặt mình.
“Tỷ tỷ, có phải tỷ nên cảm tạ lòng tốt của Dao nhi đối với ơn cứu mạng của tỷ hay không đây?” Lục Dao ngồi xổm người xuống, ghen ghét nhìn khuôn mặt kia cho dù trắng bệch đến gần như trong suốt nhưng vẫn là vẻ khuynh thành, một tay cấu ở cần cổ trắng như tuyết, hài lòng editor tịnh vũ nhìn ánh mắt có chút buông lỏng:“ Yên tâm, muội sẽ không giết tỷ, tỷ tỷ, thế nhưng tỷ vẫn phải thay thế muội muội gả vào Lăng Vương Phủ đi. Nếu như không làm quân nô, vậy liền ở dưới thân vị Ma Vương xấu xí kia uyển chuyển hầu hạ đi. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu là đối mặt với sự thống khổ sống không bằng chết kia, thật đúng là làm cho người ta vui vẻ a!”
“Có ai không, đánh mạnh vào cho ta! Đánh cho tới khi hôn mê mới thôi! Cần phải chú ý cho Bổn công chúa, thế nhưng nàng là Trưởng Công chúa tôn quý, trên người nàng cũng không thể có một chút vết thương a.”
Trong giọng nói bén nhọn của nữ tử mang theo khoái ý, côn gỗ phá không rơi xuống, một cái một cái rơi trên thân hình mảnh mai. Trên da thịt không có vết thương nào, ngược lại khóe miệng lại càng không ngừng tràn ra máu tươi.
Lục Ly trong mắt vẫn là không ngừng hận ý, nàng chết cũng không muốn gả cho vị Ma Vương kia. Người kia.... Đúng, người kia nhất định sẽ tới cứu chính mình đi! Trong đầu hiện lên gương mặt tuấn mỹ mang theo tà mị tùy ý, ngay sau đó, liền rơi vào trong bóng tối vô tận.
“Ai nha nha, tỷ tỷ, tỷ thật đúng là quá nhu nhược mà, chẳng qua chỉ mới năm mươi cái liền ngất xỉu rồi. “ Lục Dao vỗ vỗ gương mặt kia đang đóng chặt hai mắt, ánh mắt lộ ra thần sắc khinh miệt:“ Thanh Liên, tắm rửa cho chủ tử của ngươi thật tốt, sau đó tìm thái y xem cho nàng, lại để cho hắn chữa “vết thương ngoài da” cho tốt, sau đó thay giá y cho nàng, ngày mai rời khỏi thành, chờ Bổn công chúa ngày kia tế tổ trở về, ra khỏi thành có thể đem người thay đổi lại, đến lúc đó, phải gả cho Ma Vương cũng không phải là Bổn công chúa rồi. Còn Thanh Liên, ngươi kể ra cũng thông minh, biết cải tà quy chính, về sau liền ở bên cạnh Bổn công chúa là được.”
Thanh Liên nhìn vết máu đỏ tươi trên mặt đất cùng đạo thân ảnh kia lặng yên không một tiếng động, lòng kìm lại, cúi người quỳ xuống:“ Nô tỳ tạ ơn Nhị công chúa.”