Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1140: 1140: Chương 1222




Ầm!
Khuôn mặt Bạch Tố Y tái nhợt đi, ngã một sầm trên mặt đất, đã khóc không thành tiếng: "Không! Tôi không cố ý mà, tôi không có giả mạo! Tôi… Tôi chỉ là không biết…"
Hóa ra, đây là sắp xếp cho đệ nhất phu nhân!
Hóa ra toàn bộ mọi chuyện, đều là cô đang nằm mơ!
Bạch Tố Y cô làm gì tốt số như vậy, làm sao có vinh hạnh được cả Nam Lộc chúc mừng cơ chứ?
Là do cô quá ngây thơ rồi!
Cho nên mới cảm thấy Lâm Thiệu Huy có năng lực sắp xếp được một tiệc cưới xa hoa như thế này!
"Là các người! Là các người cố ý hại tôi!"
Bạch Tố Y khóc nấc mà chỉ trích đôi vợ chồng kia.

Cô cái gì cũng không biết, hèn gì nhà họ Thẩm muốn thay cô bố trí hội trường tiệc cưới, hèn gì vợ chồng nhà Thẩm Kiến lại nhiệt tình đưa cô vào trong hội trường như vậy.

Hóa ra, đều là muốn mượn tay Tướng Huy để đẩy cô vào chỗ chết!
Lúc này cô thực sự là thất bại thảm hại!
Hà hà!
Ngay lập tức vợ chồng Thẩm Kiến cười nham hiểm, lúc này đương nhiên sẽ không thừa nhận rồi!

Lập tức một giọng trầm cất lên: "Bạch Tố Y, cô giả mạo đệ nhất phu nhân bị lật tẩy rồi liền thẹn quá hóa giận, muốn kéo chúng tôi xuống hả?"
"Chỉ tiếc là ánh mắt của mọi người rất tinh tường, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người liếc qua liền biết hết."
Vừa nghe thấy lời này vẻ mặt của mấy nhân vật máu mặt liền trở nên tức giận!
Mà toàn bộ người nhà họ Bạch cũng bình tĩnh lại, nụ cười trên mặt trở nên độc ác: "Ông nội, ông nghe thấy không? Con khốn Bạch Tố Y này không phải là đệ nhất phu nhân gì hết, nó là giả mạo!"
Bạch Chí Phàm cười ha ha nói, trên mặt đầy vẻ vui mừng: "Cháu đã nói rồi! Thằng vô dụng như Lâm Thiệu Huy làm sao lại là Tướng Huy được?"
Hừ!
Ông cụ Hùng cũng lạnh lùng hừ một tiếng, trong nháy mắt vẻ mặt trẻ nên u ám: "Lại dám mạo danh đệ nhất phu nhân, con khốn này thật không biết thế nào là sống chết mà!"
Lúc này toàn bộ mọi người nhà họ Bạch đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó trên mặt lại hiện lên vẻ kinh thường và độc địa.

Bọn họ cũng cảm thấy, đây nhất định là hiểu lầm!
Tên vô dụng như Lâm Thiệu Huy, ba năm đến ở rể nhà họ giống y hệt như một con chó, tên này làm sao mà là Tướng Huy được?
Mà bên kia, Chu Minh Trạch cũng cười ha ha: "Con đàn bà ngu ngốc này là ai vậy? Dám đi phá hoại tiệc cưới của Tướng Huy, không muốn sống nữa hả?"
"Đúng vậy! Cũng không xem lại mình có đức hạnh thế nào, xứng gả cho Tướng Huy hay sao? Vợ của Tướng Huy, chắc chắn là người phụ nữ vô cùng tuyệt vời!"
Lý Thu Nhàn cũng hừ lạnh, liếc nhìn Bạch Tố Y một cái, tràn ngập sự chán ghét.

Ngay lúc này, Lý Phi Vân cũng lắc đầu, cô gái trước mắt có vẻ rất tốt, nhưng chỉ là quá tự cao rồi, đệ nhất phu nhân là người có thể giả mạo được sao?
Tướng Huy cũng không phải tên ngốc, làm sao lại không nhận ra vợ mình cơ chứ?
Ngay sau đó, toàn bộ mọi người đều chỉ trích Bạch Tố Y, từng loạt những lời chói tai được buông ra, trong nháy mắt đâm thẳng vào tim Bạch Tố Y.

Làm cho khuôn mặt của cô đã trở thành một mảng trắng bệch!
"Tôi không có, tôi thực sự không làm thế! Tôi là bị hại thôi!"
Bạch Tố Y đã khóc rất thảm thiết rồi, nước mắt lăn dài trên mặt cô, cô vô lực mà ngồi trên mặt đất, đối mặt với vô số ánh mắt lạnh lẽo, thực sự vô cùng tuyệt vọng và bất lực.

"Bạch Tố Y đừng có đóng kịch nữa! Tình hình đều rõ hết rồi, cô chết chắc rồi!"
Thúy Bình điên cuồng cười cợt, ánh mắt tràn đầy ý hận.

Thẩm Ngọc Linh, con nhìn thấy không?
Mẹ đã báo thù cho con rồi!

Hôm nay cả nhà Bạch Tố Y đều phải chết.

"Người đâu, mau đưa con khốn giả mạo đệ nhất phu nhân ra ngoài đi!"
Ông cụ nhà họ Thẩm cũng tức giận mà rống lên, xấu xa mà nhìn chằm chằm Bạch Tố Y.

Xôn xao!
Lập tức đám người nhà họ Thẩm cười xấu xa mà đi về phía Bạch Tố Y.

"Tôi xem ai dám làm hại đến con gái tôi?"
Bạch Tuấn Sơn gần lên giận dữ, trực tiếp chắn ngay trước mặt Bạch Tố Y, viền mắt phiếm hồng trừng mắt với mọi người.

Bộ dạng như muốn liều cả cái mạng già này vậy!
"Bạch Tuấn Sơn, tao nói cho mày biết, Bạch Tố Y đã phạm phải tội lớn, nếu như mày dám xen vào chuyện của người khác, thì ngay cả mày cũng sẽ bị liên lụy đến tan cửa nát nhà đấy!"
Ông cụ Hùng giận dữ nói, sắc mặt vô cùng u ám.

Nhưng mà!
"Tôi tin tưởng con gái tôi, nó là bị hại thôi! Tuyệt đối nó sẽ không làm ra loại chuyện như vậy!"
Bạch Tuấn Sơn nghiến răng nghiến lợi, đây chắc chắn là do người nhà họ Thẩm giở trò quỷ!
Nhà họ Thẩm muốn hại bọn họ, muốn cả nhà bọn họ đều chết hết!
Bạch Tuấn Sơn ông ấy tuyệt đối không cho phép!
Cho dù phải liều cả cái mạng già này, ông cũng tuyệt đối không để cho bọn họ động vào một sợi lông của con gái mình.


Lúc này, Thẩm Ngọc Trân run rẩy, cầm một chiếc dĩa ăn lên, ngang ngược mà đứng trước mặt Bạch Tố Y.

"Ba! Mẹ! Mọi người đi đi! Là con quá ngu ngốc, không trách người khác được!"
Bạch Tố Y khóc không thành tiếng, cô đã chấp nhận số phận rồi.

Giả mạo đệ nhất phu nhân, Tướng Huy và vợ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, cô đã bước đến đường cùng rồi.

Nhưng cô không muốn liên lụy đến ba mẹ mình!
"Ngu ngốc, nếu như cậu muốn tìm chết, thì cứ tùy mày!"
Ông cụ Hùng chán ghét mà nói, sau đó không thèm để ý đến nữa.

"Còn ngơ ra đấy làm gì? Ra tay đi! Cho cả nhà bọn họ đoàn tụ dưới hoàng tuyền!"
Nhưng mà ngay lúc này, một giọng nói vô cùng tức giận phát ra từ nơi cuối con đường, ngang ngược vang lên!
"Ai dám động vào một sợi tóc của bọn họ, tôi sẽ cho người đó chết không tử tế!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.