Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1220: 1220: Chương 1302




“A!” Lâm Thần Hải lập tức hét lên một tiếng thảm thiết rồi quỳ xuống dưới chân Lâm Thiệu Huy như một con chó.

Mà vào lúc này, Lâm Thiệu Huy lại từ trên cao nhìn xuống anh ta, cười gằn và nói:
“Cậu đã bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình phải quỳ trước mặt tôi như con chó thế này chưa?”
Trước đây, trong mắt nhà họ Lâm, anh còn không bằng con chó, con lợn, nhưng giờ đây… cậu cả nhà họ Lâm lại chỉ có thể quỳ trước mặt anh chờ chết.

“Đừng giết tôi! Lâm Thiệu Huy, tôi là anh cả của cậu mà!” Lâm Thần Hải đột nhiên hoảng sợ rồi, quỳ trước mặt Lâm Thiệu Huy, khóc lóc van xin như một con chó.

Còn đâu sự kiêu ngạo và uy nghiêm mà một cậu cả nên có nữa?
“Ha ha ha!” Còn Lâm Thiệu Huy lại bật cười lớn tiếng, dáng vẻ hung dữ vô cùng:
“Lâm Thần Hải, dáng vẻ của cậu bây giờ và dáng vẻ của mẹ tôi năm đó lúc phải quỳ trước mặt cậu, cầu xin cậu tha cho chúng tôi là giống hệt nhau.

Cậu có còn nhớ không? Thế nhưng cậu có tha cho chúng tôi không?”

“Cậu!” Biểu cảm Lâm Thần Hải thay đổi liên tục, sau đó hét lớn một tiếng đầy phẫn uất: “Tôi là cậu cả của nhà họ Lâm đấy.

Nếu như cậu mà dám giết tôi thì nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Chỉ là Lâm Thiệu Huy lại bật cười giễu cợt, nói: “Cậu cảm thấy, với địa vị và thân phận của tôi bây giờ, tôi sẽ sợ cái nhà họ Lâm nhỏ bé đó sao?”
Nhà họ Lâm nhỏ bé?
Nếu đổi lại là người khác dám nói lời này thì chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo là ngông cuồng tự đại, nhưng nếu như là Tướng Huy nói ra lời này thì ý nghĩa sẽ khác hoàn toàn.

Vậy nên sắc mặt của Lâm Thần Hải lại càng trở nên khó coi hơn nữa, bởi vì anh ta cũng biết rằng với sự tồn tại như thế này của Tướng Huy, cho dù có là nhà họ Lâm cũng không thể nào lay chuyển nổi.

Nhưng mà, như vậy vẫn chưa đủ.

Chính vào lúc này, Lâm Thiệu Huy lại ghé vào tai Lâm Thần Hải nói nhỏ: “Ngoại trừ việc là Tướng Huy ra, tôi còn là vị vua Huyết Ngục đã khiến nhà họ Lâm phải sứt đầu mẻ trán!”
Ầm!
Con ngươi của Lâm Thần Hải co rút dữ dội, ngón tay anh ta run rẩy chỉ vào Lâm Thiệu Huy: “Cậu, cậu, cậu…”
Ngay trong lúc anh ta đang nói, Lâm Thiệu Huy liên trực tiếp ra tay.

Cánh tay anh đột nhiên vươn ra, túm lấy cổ Lâm Thần Hải, sau đó, đột nhiên còn bóp mạnh hơn.

Răng rắc!
Cổ của anh ta đứt gãy và phát ra tiếng răng rắc.

Ngay sau đó, ánh mắt của Lâm Thần Hải dần dần trở nên rời rạc, cả người không còn sức lực ngã ngoài ra đất.


Anh ta đã tắt thở rồi.

Bùm!
Nhìn thấy cảnh đó, cả nhà Chu Như hoàn toàn phát điên.

Bụp bụp bụp!
Bọn họ cứ như bị điên vậy, điên cuồng dập đầu quỳ lại Lâm Thiệu Huy, khóc lóc nức nở: “Lâm Thiệu Huy, anh đừng giết chúng tôi! Chúng tôi là người nhà của anh mà!”
Lâm Thiệu Huy vốn là muốn kết liễu hoàn toàn cả nhà bọn họ ngay tại đây.

Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Ngọc Chi, anh lại chần chừ.

Tuy rằng hai bố con Chu Như rất đáng hận, nhưng mà Thẩm Ngọc Chi lại đối xử với bọn họ rất tốt, điều này khiến Lâm Thiệu Huy lộ ra vẻ do dự.

Mà vào lúc đó, Từ Long Khiếu cũng ghé vào bên tai Lâm Thiệu Huy và nói: “Tướng Huy và nhà họ Chu không hề có ân oán gì, không thể nào ra tay giết chết bọn họ, nếu như bọn họ chết rồi, khó tránh việc phu nhân sẽ nghi ngờ đó.”
Sắc mặt Lâm Thiệu Huy sa sầm lại, sau đó lạnh lùng nhìn cả nhà Chu Như: “Nếu như không phải vì tôi nể mặt dì hai thì hôm nay các người nhất định sẽ chết tại đây.


Nhớ cho kỹ, sẽ không có lần sau đâu!”
Vừa nghe thấy lời này, cả nhà Chu Như đột nhiên mừng rỡ như điên, liền vội vàng ra sức gật đầu như gà mổ thóc: “Anh yên tâm! Sau này chúng tôi không dám nữa đâu!”
Giờ đây bọn họ đã biết được Lâm Thiệu Huy chính là vị Tướng Huy thần bí đó.

Nếu đã như vậy thì còn ai dám đi kiếm chuyện với anh nữa? Đấy không phải là cố tình tìm cái chết hay sao?
“Còn nữa, tuyệt đối giữ bí mật về thân phận của tôi, nếu như để Bạch Tố Y biết về thân phận của tôi, mấy người cũng biết hậu quả rồi đó!” Lâm Thiệu Huy lạnh lùng hừ một cái, sau đó nói một cách chán ghét: “Bây giờ, mấy người có thể cút đi được rồi!”
Vừa nghe thấy thế, ba con Chu Như lập tức đồng thanh nói lời cảm ơn, sau đó vội vàng bỏ chạy rời khỏi chỗ đó.

Mà lúc này, Thẩm Ngọc Chi lại cúi mình chào Lâm Thiệu Huy với ánh mắt phức tạp: “Cảm ơn cậu!”
Vào lúc này đây, bà ấy cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân lúc đó đã không đứng về phía mấy người Chu Như, nếu không thì hôm nay cả nhà bọn họ sợ là chỉ còn đường chết thôi.

Quả nhiên lời các cụ dạy là đúng, chỉ cần làm điều tốt thì sẽ không cần lo lắng về tương lai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.