Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1222: 1222: Chương 1304




Mà chỉ trong nửa ngày, tin Lâm Thần Hải qua đời đã truyền đi khắp mọi vùng lãnh thổ An Nam, khiến cho cả An Nam rơi vào khủng hoảng.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cậu ba và cậu hai đã liên tiếp gặp nạn rồi sao? Rốt cuộc là ai lại có lá gan lớn như vậy, cái này căn bản chính là muốn chọc thủng trời đó.

Mà lúc này trong nhà họ Lâm, bầu không khí ngột ngạt đến tận cùng.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía ông lão đang ngồi trên ghế chủ vị kia.

Ông lão kia trợn to mắt hổ, trên người có một loại khí thế bá chủ, không giận mà uy, rõ ràng đã bảy mươi, thế nhưng khí thế vẫn cứ như năm đó, không giảm chút nào.

Người này chính là gia chủ nhà họ Lâm, Lâm Chí Đô!
Nhà họ Lâm mười đời bán buôn, tuy nhiên chỉ có mỗi mình Lâm Chí Đô là có thể tập hợp tất cả tài sản của cả mười đời lại, hơn nữa còn thành công chuyển chúng thành quyền thế ngút trời.


Ông ta là vị vua thương mại được cả An Nam công nhận.

Ngành nghề nào mà ông ta xem trọng thì nhất định không quá năm năm sẽ có sự phát triển vượt bậc.

Cho dù chỉ mò một miếng ăn từ trong kẽ móng tay ông ta cũng có thể kiếm được cả bồn đầy tiền.

Đây thật sự là một câu chuyện truyền kỳ!
Mà ngay lúc này, vẻ mặt ông ta lại vô cùng âm trầm, lộ vẻ tàn ác giống như hận không thể giết người vậy.

Điều này khiến cho tất cả mọi người có mặt đều thấp thỏm lo âu.

"Giỏi cho một tên tông sư Lâm, giỏi cho một Long Nha.

Trưởng tôn nhà họ Lâm tôi mà họ cũng dám giết." Lâm Chí Đô đột ngột vỗ bàn một cái, nổi trận lôi đình hét lên: "Đây là dám không xem Lâm Chí Đô tôi ra gì, lại còn xem thường nhà họ Lâm tôi!"
Phóng mắt ra cả An Nam, ngày nay số người dám động đến nhà họ Lâm bọn họ có thể dùng đầu ngón tay đếm ra, Long Nha kia là cái thá gì chứ? Càng đừng nói đến một tên đại tông sư nho nhỏ, đổi thành trong mắt người khác, bất kể là Long Nha hay đại tông sư đều là một sự tồn tại mà họ không thể trêu vào.

Thế nhưng trong mắt nhà họ Lâm, bọn chúng chẳng đáng nhắc tới vì số lượng đại tông sư mà nhà họ Lâm bọn họ chiêu mộ đã lên đến bốn người.

Chỉ một tông sư Lâm đã tính là gì?
Mà hôm nay, đối phương dám công khai giết cháu của ông ta, điều này đã xác định chúng muốn đập nát nhà họ Lâm bọn họ rồi.

Lúc này, một người đàn ông anh tuấn đột nhiên tiến lên, quỳ xuống bên cạnh Lâm Chí Đô, trầm giọng nói: "Ông à, tên tông sư Lâm đó đã dám xúc phạm nhà họ Lâm chúng ta thế này, chuyện này tuyệt đối không thể cứ để yên như vậy.


Cháu nguyện đích thân xuống Nam Lộc, báo thù rửa hận cho anh lớn!"
Người này tất nhiên chính là cậu hai nhà họ Lâm, Lâm Tuấn Thiên.

Lúc biết được tin Lâm Thần Hải qua đời, Lâm Tuấn Thiên đúng là đã mừng rỡ như điên.

Giờ đây hai người anh em của mình đều đã chết, giờ đây còn ai có thể tranh chức gia chủ nhà họ Lâm với anh ta nữa? Vị trí gia chủ nhà họ Lâm, tất sẽ là của anh ta.

Nghe vậy, Lâm Chí Đô chợt nhìn chăm chú vào Lâm Tuấn Thiên.

Thân là cáo già, sao ông ta có thể không biết thằng cháu này có chủ ý gì? Chỉ sợ giết tông sư Lâm là giả, thu nạp và sắp xếp lại phần tàn dư của thế lực của Lâm Thần Hải mới là thật đi?
Hôm nay Lâm Tuấn Thiên có tiền lại không có quyền, thế nhưng sau khi thu nạp thế lực của Lâm Thần Hải, vậy đúng là vừa có tiền vừa có quyền rồi.

Đến lúc ấy, toàn bộ nhà họ Lâm sẽ không còn ai có thể chống lại anh ta, toàn chức gia chủ tất nhiên cũng sẽ thuộc về anh ta.

Thậm chí dù Lâm Chí Đô không cho, thằng nhãi con này cũng sẽ dám đến cướp đoạt.


Tuy nhiên, Lâm Chí Đô lại thở dài và nói: "Đi đi, không được để ông thất vọng!"
Ông ta biết ông ta già rồi, cũng đã định sẵn rằng mình không thể ngồi lâu trên cái vị trí quyền lực này.

Hơn nữa, hai cháu trai cũng đã chết, bây giờ ông ta cũng chỉ có thể giao lại quyền thừa kế cho Lâm Tuấn Thiên.

"Ông nội cứ yên tâm, nhất định cháu sẽ không để ông phải thất vọng!" Lâm Tuấn Thiên vội vàng gật đầu một cái, đã sắp không kìm nổi nét vui mừng trên mặt.

Thế nhưng, chính ngay lúc này, Lâm Chí Đô như nghĩ đến điều gì, cắn răng nghiến lợi nói: "Lần này đi Nam Lộc, ông muốn cháu làm một chuyện, đó chính là chém thằng con hoang năm đó thành ngàn mảnh cho ông!"
"Hai người anh em của cháu chết cũng do tên phế vật đó khơi chuyện, ông không muốn để tên đó sống trên đời nữa.

Vậy nên ông mặc kệ cháu dùng thủ đoạn gì, nhất định ông phải để tên đó không được chết tử tế!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.