Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1320: 1320: Chương 1402




Người nhân viên đã hạ độc đêm qua tên là Lý Tuấn Hàn, mới ngoài hai mươi tuổi.

Anh ta mới bắt đầu làm ở đây không lâu, hiện đang là nhân viên tạm thời.

Anh ta hoàn toàn không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, người đã sai khiến anh hạ độc, hứa sau khi làm xong sẽ cho anh hơn ba tỷ.

Đó là số tiền mà có lẽ trước đây anh ta chưa bao giờ thấy qua.

Trong suy nghĩ của anh ta chắc cho rằng ba mẹ của anh ta có làm nông làm mướn cả đời cũng không thể kiếm được.

Còn anh ta, chỉ cần làm một việc nhỏ thôi mà đã có thể trực tiếp có được hơn ba tỷ!
Bây giờ anh ta định về quê xây một ngôi nhà rồi cùng sống hạnh phúc bên vợ của mình, không bao giờ lộ diện nữa.

“Lý Tuấn Hàn, đã đến giờ đi làm rồi, anh ăn mặc như vậy là chuẩn bị đi đâu vậy?” Nhân viên trong ký túc xá nhìn những túi lớn nhỏ mà anh ta đóng gói, hiếu kỳ hỏi.


Lý Tuấn Hàn nhìn thẳng vào mặt mọi người và nói một cách ngạo mạn: “Đi làm cái con khỉ, mấy người tưởng tôi giống mấy người không có tiền đồ sao, bây giờ tôi phát tài rồi, không làm đâu.”
Bây giờ có hơn một trăm năm mươi nghìn đô trong túi làm anh ta cảm thấy mình như đang đi trên mây.

“Này, sao anh lại nói như vậy? Quá đáng rồi đấy?”
“Tôi cứ nói như thế đấy, làm sao nào?”
Lý Tuấn Hàn thực sự rất hống hách, anh ta không thèm nhìn mọi người một cái mà trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.

Chỉ có điều...!
Vừa mới mở cửa, anh ta đã nhìn thấy một khuôn mặt mà anh không muốn nhìn thấy nhất.

Đó là Lâm Thiệu Huy.

Lâm Thiệu Huy nhếch môi cười nhìn thẳng vào anh ta: “Anh bộ dạng như vầy là muốn đi đâu thế?”
Lý Tuấn Hàn ngay lập tức trở nên căng thẳng và lo lắng rồi lùi lại hai bước: “Liên quan cái khỉ gì đến anh, anh là ai cơ chứ?”
Lúc này, những nhân viên khác trong ký túc xá cũng đã nhìn Lý Tuấn Hàn bằng ánh mắt nghi ngờ.

Lý Tuấn Hàn vội lùi vào trong, đóng cửa lại cười chế nhạo.

“Có phải anh chính là người đã đầu độc vợ tôi đêm qua không?”
Cái gì!
Đầu độc!
Mọi người trong ký túc xá đều sững sờ và nhìn Lý Tuấn Hàn với ánh mắt vô cùng kinh hoàng.

Chuyện gì đấy chứ? Là thật hay giả vậy?
“Cái gì mà hạ độc chứ, anh đang nói cái gì thế, tôi nghe không hiểu?”
Làm sao anh ta có thể dễ dàng thừa nhận được cơ chứ, nếu vậy anh ta rất có thể sẽ phải ngồi tù.


Chỉ là....!
Anh không ngờ rằng đối phương lại nhận ra điều đó nhanh đến thế, đến mức anh ta còn chưa kịp có cơ hội chạy trốn.

“Anh nghĩ không thừa nhận là xong rồi sao? Vậy thì anh có thể giải thích cho tôi, tại sao tài khoản của anh lại bỗng dưng có thêm hơn một trăm năm mươi nghìn đô không?” Lâm Thiệu Huy cười nhạt hỏi.

Anh sớm đã điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi, nếu không sẽ không trực tiếp đến gặp Lý Tuấn Hàn như vậy.

Bùm!
Câu nói này đã làm cho Lý Tuấn Hàn phải rụng rời.

Đối phương thậm chí còn biết được số tiền cụ thể mà anh ta nhận được.

Không cần phải nói, anh hẳn đã biết tất cả mọi thứ!
Lúc này, anh ta nổi bản tính côn đồ, trực tiếp lấy từ trong túi ra một cây côn, đe dọa anh: “Anh cút đi! Đừng ép tôi!”
Anh ta có hơn một trăm năm mươi nghìn đô trong túi, với số tiền này, anh ta sẽ trở thành người giàu nhất thôn, còn chưa hưởng tận hưởng được đồng nào, làm sao anh ta có thể buông bỏ vào lúc này được cơ chứ, anh ta nhất định sẽ không chịu ngồi tù?
Bây giờ thì tất cả các nhân viên ở đó cũng đã hiểu tại sao Lý Tuấn Hàn lại trở nên bất thường như vậy, hóa ra anh ta được thuê để đầu độc người ta, giờ lấy được tiền rồi liền muốn bỏ chạy!
“Sao đây, chó bị dồn vào đường cùng rồi muốn cắn lại à.” Lâm Thiệu Huy chế nhạo với nét mặt đầy sự khinh thường.

“Hôm nay nếu không giải thích rõ ràng thì đừng hòng rời đi.”
Câu nói này của anh làm Lý Tuấn Hàn như muốn phát hỏa, hai mắt anh ta đỏ bừng, lao vào Lâm Thiệu Huy.


Anh ta hét lên một tiếng rồi dùng cây côn đâm thẳng vào ngực Lâm Thiệu Huy.

Nhưng trong tích tắc, Lâm Thiệu Huy đã nhanh hơn, anh dùng một tay cầm lấy cán côn, tay kia vặn ngược cổ tay Lý Tuấn Hàn.

Nhưng mọi việc không chỉ dừng lại ở đó.

Lâm Thiệu Huy nhìn Lý Tuấn Hàn bằng cặp mắt sắc nhọn, anh túm lấy tóc anh ta, đập đầu anh ta vào tường một cái.

Lý Tuấn Hàn hét lên đầy đau đớn, máu từ trán bắt đầu chảy xuống.

Chứng kiến điều này, tất cả mọi người có mặt đều bị dọa đến muốn tiểu ra quần, hai chân run lên không ngừng, nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ kinh hãi tột độ.

Lâm Thiệu Huy túm lấy túm lấy tóc Lý Tuấn Hàn, nở một nụ cười của quỷ: “Hôm nay, chúng ta cứ từ từ mà chơi...Cho đến khi anh chết thì thôi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.