Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1327: 1327: Chương 1409




Tĩnh lặng!
Không khí bỗng nhiên rơi vào trạng thái lặng yên như tờ!
Bất luận là hai vợ chồng nhà Bạch Tuấn Sơn, hay là Lâm Chiêm Bao đều dùng một ánh mắt vô cùng chấn động nhìn Lâm Thiệu Huy.

Lâm Thiệu Huy, vậy mà cũng có một tấm thẻ đầu lâu?
Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ!
Loại thẻ vô cùng đặc biệt này chỉ có đế quốc doanh nghiệp có tầm ảnh hưởng sâu rộng như gia đình họ Lâm mới có thể có được, trước mắt trên thế giới những người có thẻ đặc biệt này cộng lại không quá một trăm người!
Lâm Thiệu Huy cũng chỉ là một người con nhà võ mà thôi, cậu ta có tư cách gì lại được sở hữu tấm thẻ này chứ?
Ảo tưởng!
Đây chắc chắn là ảo tưởng!
Bọn họ đều không dám tin, Lâm Thiệu Huy lại có bản lĩnh này!
“Giả đó, tấm thẻ đó là giả, nhất định là thẻ giả!”
Lâm Chiêm Bao khó có thể tin được hét lên, nghĩ tới trước kia nhà họ Lâm vì để đoạt được tấm thẻ đầu lâu này, có thể liên tiếp xin bảy lần đều thất bại.


Lâm Thiệu Huy, dựa vào đâu chứ?
Vốn dĩ ông ta định dựa vào cơ hội tài lực của cuộc khủng hoảng kinh tế lần này, ép giá mua lại của tập đoàn Bạch Lạc.

Nhưng bây giờ Lâm Thiệu Huy cũng có một tấm thẻ giống như thế, bao nhiêu kế hoạch dự định của ông ta đều bị tan biến thành bọt biển hết.

Lâm Thiệu Huy càng cười lớn tiếng hơn, giống như người bị trêu đùa đến ngớ ngẩn nói:
“Tấm thẻ này của tôi cũng là thật, chẳng qua không giống với của ông, thẻ này của tôi là thẻ công, thẻ của ông là thẻ mẫu, một khi thẻ của ông gặp thẻ của tôi, thì sẽ chẳng còn tác dụng nữa!”
“Cậu nói láo! Gì mà thẻ công thẻ mẫu, rõ ràng là ăn nói vớ vẩn!”
Lâm Chiêm Bao nét mặt trầm mặc thêm chút tức giận nói, Lâm Thiệu Huy muốn biến ông thành kẻ ngốc sao? Thẻ tín dụng còn có cả thẻ công thẻ mẫu ư?
Thật là ngu ngốc!
Thế nên, Lâm Thiệu Huy cười phá lên như chế giễu:
“Ông không tin? Vậy để tôi chứng minh cho ông thấy mới được!”
Nói rồi, ánh mắt của anh càng hiện lên một ánh nhìn sắc bén cùng vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó gọi một cuộc điện thoại:
“Ngân hàng toàn cầu phải không? Giúp tôi hủy bỏ thẻ đầu lâu của gia đình họ Lâm, thẻ của tôi là thẻ công, số thẻ của tôi là xxx...”
Phù!
Hahaha!
Nhưng Lâm Chiêm Bao sau khi nghe những lời đó, thì liên điên cuồng cười lớn lên!
“Lâm Thiệu Huy à, cậu hành thần lộng quỷ gì ở đây thế? Một cuộc điện thoại mà có thể hủy bỏ thẻ đầu lâu của tôi sao, cậu nghĩ cậu là ai chứ?”
Ông không đời nào tin rằng ngân hàng toàn cầu lại làm ăn không nghiêm ngặt như thế!
Chỉ dựa vào một cuộc điện thoại, đã có thể hủy bỏ quyền sử dụng thẻ của khách hàng!
Chỉ là!
Chưa kịp đợi đến lúc ông ta đắc ý quá lâu, điện thoại liền liên hồi reo lên tiếng chuông điện thoại khẩn cấp.

Cùng với đó, lông mày Lâm Chiêm Bao càng lo lắng mà nheo hết lại, sau một hòi do dự thì vẫn nhấc máy nghe, đầu bên kia trực tiếp truyền tới âm thanh gào thét như sấm của Lâm Chí Đô:
“Lâm Chiêm Bao, cái đồ sao chổi này! Ông rốt cuộc đã làm cái gì vậy hả, thẻ của ông không hợp lệ, vì thế bây giờ thẻ đầu lâu của tôi đã bị hủy bỏ rồi!”
Ầm!
Một câu nói này của Lâm Chí Đồ, đã khiến cho Lâm Chiêm Bao bị doạ chết đứng, chiếc điện thoại đó kêu một tiếng rồi rơi xuống đất.

Mặt của Lâm Chiêm Bao lúc này thật khó tin, như thể ông không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Trong nhất thời ông thậm chí không thể nói được!
Đã huỷ bỏ!
Đã thực sự bị huỷ bỏ rồi?
Lẽ nào thằng nhóc nói là sự thật, thẻ mẫu của ông ta gặp phải thẻ công của Lâm Thiệu Huy là thật sự không có tác dụng gì sao?
Điều này...điều này cũng thật không thể tin nổi?
Còn Lâm Chiêm Bao không hề biết rằng, Lâm Thiệu Huy thực ra chính là ông chủ của ngân hàng này.

Việc hủy bỏ đặc quyền thẻ của người dùng không phải chỉ cần nói một câu là được sao?
Lâm Chiêm Bao lúc này vì xấu hổ mà tức giận, ánh mắt đầy hận ý, ông ta muốn đập cơ thể Lâm Thiệu Huy thành nhiều mảnh.

Vốn dĩ đã thuyết phục được Lâm Thiệu Huy giao ra ra tập đoàn Bạch Lạc, nhưng chuyến đi lần này không những không thành công, mà còn khiến cho nhà họ Lâm bọn họ tổn thất đi một chiếc thẻ đầu lâu đặc quyền, đây đúng là không nhận được gì lại còn thiệt mình!
Ông ta bây giờ còn có cả gan muốn gi3t ch3t Lâm Thiệu Huy rồi!
“Được, là cậu ép tôi đấy!”
Lâm Triệt cười toe toét một mình, vẻ mặt đầy nham hiểm:
“Nghe nói vợ cậu ốm phải nhập viện?”
Hừ!
Lâm Thiệu Huy nghe vậy chưa kịp phản ứng gì, đầu óc liền run lên như sấm.

Chính ông ta!
Thật sự chính là ông ta đã làm!
Lâm Thiệu Huy lúc này nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Là ông đã sai Kim Thừa Ân đầu độc đúng không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.