Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 137: Chương 137




Chuyện...!Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Lý Trung Huy vô cùng bối rối: "Chủ tịch Long, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh hãy nói cho tôi nghe đi!" Lý Trung Huy bị hù đến mức mặt trở nên tái nhợt.

Một hồi lâu sau tiếng thở dốc ở đầu dây bên kia mới từ từ bình tĩnh lại, sau đó giọng nói lạnh lùng đến mức khiến người khác run rẩy của Từ Minh Long vang lên: "Lý Trung Huy, mày gây họa lớn, không những nhà họ Lý gặp rắc rối mà mày còn mang lại tai họa cho Tập đoàn Minh Long của tao nữa!"
Ầm!
Từ Minh Long vừa nói xong thì thân thể Lý Trung Huy run rẩy một cách dữ dội.

Ông ta có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng nói của Từ Minh Long ở đầu bên kia điện thoại.

Giống như Lý Trung Huy đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ nào vậy.

"Chủ tịch Long, không thể như thế được! Tôi, tôi vẫn chưa làm gì cả! Tôi chỉ đuổi hai kẻ ngu đi thôi mà!" Suýt nữa Lý Trung Huy đã bật khóc.

Nhưng khi ông ta nói đến đây thì đôi mắt ông ta trợn tròn.


Trong đầu ông ta không khỏi hiện lên giọng nói của Lâm Thiệu Huy trước khi bỏ đi.

Lý Trung Huy, hôm nay ông tiêu đời rồi, Tập đoàn Minh Long cũng sẽ toang trong vòng ba ngày tới!
Không, không thể nào có chuyện đó được!
Lý Trung Huy rùng mình, vẻ mặt ông ta như vừa mới gặp phải ma quỷ.

"Sao? Giờ mày mới biết rõ à?"
Giọng Từ Minh Long lạnh lẽo thấu xương truyền đến từ loa điện thoại: "Không sai! Tên ở rể ăn hại trong miệng của mày, người bị mày đánh đuổi, bị mày mắng là ngu ngốc, chính là vị khách bí ẩn và đặc biệt của chúng ta đấy!"
"Người ấy chính là ông chủ lớn nhất của Tập đoàn Huy Hoàng đấy!"
Phịch!
Câu nói này của Từ Minh Long khiến Lý Trung Huy mất hết toàn bộ sức lực, dưới ánh mắt ngơ ngẩn của mọi người, ông ta đặt mông ngã ngồi xuống đất.

Không chỉ thế, Lâm Thiên Quang ngạc nhiên khi nhìn thấy một dòng nước tiểu chảy ra khỏi đũng quần của Lý Trung Huy.

Sợ tới tè ra quần sao?
Lâm Thiên Quang đứng bên cạnh và tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.

Bọn họ vừa mới tận mắt chứng kiến Lý Trung Huy vừa đắc ý vừa hăm hở nói rằng sau này ông ta sẽ không biết sợ điều gì cả, không gì có thể làm ông ta tái mặt, sợ hãi.

Thế mà bây giờ ông ta lại bị dọa đến mức ngã ngồi xuống đất và...!tè ra quần?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lâm Thiên Quang vốn không biết đã xảy ra gì, không biết là ai, không biết là chuyện gì có thể khiến người đứng thứ hai Tập đoàn Minh Long như Lý Trung Huy bị sợ đến mức tè ra quần.

Chuyện đó cũng thật đáng sợ quá đi.

Còn lúc này Lý Trung Huy đã quên mất mọi người xung quanh.


Mặt ông ta tái nhợt, ông ta nói với người bên kia điện thoại: "Chủ tịch Long, anh đừng nói đùa thế chứ? Sao nó lại là ông chủ được?"
Không thể nào tin nổi! Lý Trung Huy cảm thấy toàn bộ thế giới quan của mình đều bị phá vỡ cả rồi.

Rõ ràng Lâm Thiệu Huy là đứa con rể đến ở rể nhà họ Bạch bị nhà bọn họ cười nhạo suốt ba năm, sao tên đó lại đột nhiên biến thành ông chủ của Huy Hoàng được?
Mẹ nó...!
"Ngu si!" Từ Minh Long lại rống lên qua điện thoại.

"Mày cho rằng đại tướng của An Nam là ai cơ? Mẹ nó, mày nghĩ rằng ông chủ của Huy Hoàng là ai chứ? Thần y Lâm tiếng tăm vang xa là ai?"
"Tất cả đều là người ấy! Là ông chủ lớn nhất của chúng ta!"
"Vốn dĩ mày còn có cơ hội đi theo ông chủ trở thành một trong những nhóm người đáng kiêu ngạo nhất thế giới này! Tiếc rằng mày tiêu rồi!"
Ầm!
Câu nói này như một đòn đánh thẳng vào Lý Trung Huy, mà còn là đòn trí mạng.

Ông ta cảm thấy thần kinh của mình bị đảo lộn lên cả.

Đại tướng của An Nam!
Ông chủ của Huy Hoàng!
Thần y Lâm!

Tất cả đều là một người, hơn nữa còn là người vừa nãy bị bọn họ cười cợt!
Sao có thể như vậy được!
Tinh thần của Lý Trung Huy bị tổn thương nghiêm trọng, ánh mắt ông ta chuyển từ kinh ngạc sang mịt mờ, rồi lại từ mịt mờ sang dại ra.

Sau đó, khóe miệng ông ta nhếch thành một nụ cười ngu dại.

"Ha ha ha...!Ông chủ đến đây để nhìn tôi một cái, tôi gặp được ông chủ nhưng lại bỏ lỡ mất cơ hội rồi!"
"Ha ha ha...!Tôi tiêu rồi, Lý Trung Huy này tiêu đời rồi...!Ha ha ha..."
Lý Trung Huy lúc này đã hoàn toàn phát điên.

Ông ta vừa cười ha ha vừa lăn lộn trên mặt đất, dường như tinh thần ông ta chịu sự kích thích nghiêm trọng nào đó, ông ta rơi vào trạng thái điên cuồng.

Thậm chí ngay cả tiếng thở dài của Từ Minh Long ở đầu bên kia điện thoại ông ta cũng không nghe thấy: "Lý Trung Huy, kể từ hôm nay mày bị khai trừ khỏi Tập đoàn Minh Long, mãi mãi không bao giờ được tuyển lại nữa!"
Điện thoại bị ngắt! Còn người thì đã phát điên rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.