Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1467: 1467: Chương 1549




“Ông cứ yên tâm, cháu sẽ không khiến ông thất vọng đâu.” Lâm Tông Thụy huênh hoang nói, trong lòng lại vô cùng biết ơn thằng anh cùng cha khác mẹ chưa từng gặp mặt kia.

Nếu không có Lâm Thiệu Huy thì hắn ta muốn chiếm được nhà họ Lâm sẽ không hề dễ dàng.

Nhưng bây giờ thì khác, nhà họ Lâm đã hết cách nên chỉ có thể nhờ cậy vào mình.

Hơn nữa hiện giờ mấy anh em của hắn ta đều đã chết hết, vị trí gia chủ nhà họ Lâm chỉ có thể rơi vào tay mình.

Lâm Tông Thụy lại nghe một cú điện thoại, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Ông nội, cháu đi sắp xếp đây!”
“Ừ ừ ừ, cháu ngoan của ông, ông chờ tin tốt lành từ cháu!” Lâm Chí Đô cười nói.


Không lâu sau, Lâm Tông Thụy xuất hiện trong phòng riêng ở quán bar, gặp một người phụ nữ có mối thù sâu nặng với Lâm Thiệu Huy.

Bà ta chính là Mai Ánh Tuyết.

“Khi nào cậu giết Lâm Thiệu Huy?” Bà ta hận Lâm Thiệu Huy thấu xương, nằm mơ cũng muốn băm xác Lâm Thiệu Huy ra làm trăm mảnh, cho nên bà ta không chú ý quá nhiều, chỉ cần có thể gi ết chết Lâm Thiệu Huy thì kêu bà ta hợp tác với ai cũng được.

“Tôi đều tính toán hết rồi, đừng sốt ruột, cứ từ từ.” Lâm Tông Thụy hờ hững nói.

Sao hắn ta có thể dễ dàng cho Lâm Thiệu Huy chết như thế? Lâm Thiệu Huy càng khó chết, chẳng phải sẽ thể hiện hắn ta càng lợi hại hay sao?
Nghe vậy, sắc mặt Mai Ánh Tuyết trở nên cực kỳ khó coi, cả giận nói: “Lâm Tông Thụy, tốt nhất cậu đừng quá vênh váo! Tên kia không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Nếu không thể xử lý cậu ta một cách bất ngờ, chờ cậu ta tỉnh táo lại thì sẽ là ngày chết của chúng ta! Chúng ta đào mộ của mẹ cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta!”
Chẳng qua Lâm Tông Thụy lại cười lạnh, khinh thường nói: “Không tha cho tôi? Chỉ bằng thằng con hoang đó ư? Chẳng qua chỉ là đại tông sư mà thôi, tôi lại không phải chưa từng giết.”
Nghe vậy, Mai Ánh Tuyết nhất thời hối hận, tại sao mình lại hợp tác với một tên ngu xuẩn tự phụ như thế này? Mình thật là ngu ngốc! Loại quái vật như Lâm Thiệu Huy, nếu dám khinh địch thì chẳng khác nào tự tìm cái chết! Cho dù là Lâm Tông Thụy thì cũng vậy! Mặc dù Mai Ánh Tuyết muốn báo thù cho con trai mình, nhưng bà ta cũng không muốn vứt bỏ tính mạng.

Mai Ánh Tuyết đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tùy cậu, từ nay về sau tôi và cậu không còn liên quan tới nhau nữa, tôi cũng chưa bao giờ tham dự vào kế hoạch của cậu.” Nói rồi, bà ta cầm túi xách lên, xoay người rời đi.

“Xí, đồ nhát cáy! Mấy người sợ anh ta, nhưng tôi không hề sợ!” Lâm Tông Thụy cười ngả ngớn: “Kế tiếp, tôi sẽ tặng thủ cấp của Bạch Tố Y cho thằng con hoang đó! Các người cứ chờ mà xem!”
Mai Ánh Tuyết lắc đầu, trong lòng càng khinh thường Lâm Tông Thụy.

Vốn dĩ ám sát thì phải đánh bất ngờ, nhưng Lâm Tông Thụy lại tặng một chiếc quan tài trước, chẳng khác nào vô hình trung nhắc nhở Lâm Thiệu Huy.

Vậy thì Lâm Thiệu Huy sẽ đề phòng, xác suất gi ết chết cậu ta sẽ hạ thấp mấy cấp bậc.

Hành vi kiểu này quá mức tự phụ.

Ngay khi Mai Ánh Tuyết vừa đẩy cửa ra thì bỗng thấy một người đứng trước cửa, cười dữ tợn với bà ta.

“Lâm… Lâm Thiệu Huy?” Mai Ánh Tuyết hoảng sợ hét lên, đồng thời lùi lại mấy bước.

Tên ác quỷ này đã tìm tới tận nơi rồi ư?
Lâm Thiệu Huy lại bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng, mỉm cười nói: “Thì ra bà cũng tham dự vào chuyện này.

Vậy thì vừa lúc, hôm nay giải quyết luôn một thể đi.”

Sau lưng anh còn đi theo Trương Kiến Quân.

Trương Kiến Quân muốn xem thử Lâm Thiệu Huy sẽ xử lý Lâm Tông Thụy như thế nào.

Bây giờ ông ta đã điều tra rõ thân phận của Lâm Tông Thụy, quản lý cấp cao của Thánh Đường, ngay cả ông ta gặp mặt cũng phải né tránh.

Lâm Tông Thụy ngây ngẩn cả người, thấy chàng trai có mấy phần giống mình, chợt cười lạnh.

“Mày chính là thằng con hoang mà con tiện nhân Tống Dao kia đẻ ra chứ gì?”
Hắn ta vừa mở miệng đã hạ nhục người khác, hoàn toàn không để mắt tới Lâm Thiệu Huy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.