Nhưng Từ Hữu Dung vẫn còn do dự chưa quyết định được, sao cô ấy có thể không biết Vương Chí Quân là loại người gì được.
Đó là một tên sâu mọt, một tên phế vật đến không thể phế hơn, còn vô dụng hơn cả tên tiểu bạch kiểm Lâm Thiệu Huy.
Tên phế vật này lấy tư cách gì làm bạn bè với Ngô Chí Trung?
Vì thế Từ Hữu Dung hiểu rất rõ mọi chuyện không thể nào đơn giản như thế.
“Nếu ngay cả chút mặt mũi này mà cô Từ cũng không chịu cho tôi vậy thì xin mời cô về cho.”
Ngô Chí Trung không khách sáo nói, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.
Vương Chí Quân hoang mang trong giây lát, sợ Ngô Chí Trung không vui sẽ lấy mình ra rút giận, chỉ đành mở miệng nói:
“Hữu Dung, cô cứ uống một ly đi, cùng lắm thì cô uống say tôi đưa cô về nhà là được chứ gì, có anh họ ở đây cô còn không yên tâm sao?”
Từ Hữu Dung thở dài một hơi, biết rằng nếu hôm nay không uống ly rượu này thì bản thân mình không còn cách nào để bàn chuyện hợp tác với Ngô Chí Trung nữa rồi.
Rồi sau đó, cô ấy nâng ly rượu lên, kính rượu với Ngô Chí Trung:
“Vậy thì tiểu vương gia, tôi kính anh một ly.”
“Được, được, được, thế này mới đúng chứ!”
Ngô Chí Trung cười rồi nâng ly rượu lên, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên thần thái quỷ dị.
Mà sau khi Từ Hữu Dung uống một ly rượu xuống bụng mới miễn cưỡng cười vui nói:
“Tiểu vương gia, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu ký hợp đồng rồi chứ?”
“Cô Từ thật là gấp gáp quá, không vội, không vội, từ trước đến nay tôi đã nghe đồn cô Từ đây vẫn luôn sùng bái thần y Lâm, vậy thì hãy đợi sau khi thần y Lâm đến rồi hẳn cùng nhau ký hợp đồng, thế nào?”
Ngô Chí Trung cười híp mắt nói, trong mắt đã ánh lên ngọn lửa dục vọng.
Cái gì!
Những lời này của Ngô Chí Trung như thể là tiếng sét ngang tai, làm Từ Hữu Dung ngay lập tức sợ ngây người.
Thần y Lâm sắp đến?
Cuối cùng mình cũng có thể gặp được thần tượng của mình rồi sao?
“Ngài nói thật sao?”
Từ Hữu Dung vội vàng kích động ngồi đến bên cạnh Ngô Chí Trung, vào lúc này bởi vì quá kích động nên đã không còn quan tâm đến cái gì nữa rồi.
Hả?
Ngô Chí Trung cũng không khỏi sửng sốt, người phụ này ban nãy còn trốn tránh mình như rắn rết mà bây giờ lại nhiệt tình như thế?
Xem ra cô ấy đối với thần y Lâm, thật sự không phải là dạng si mê bình thường.
Chẳng qua Ngô Chí Trung cũng đúng là có mời Lâm Thiệu Huy.
Dù sao bây giờ thì vaccin phòng bệnh loại mới vẫn là một miếng thịt mỡ, bất kể là ai cũng muốn được chia một chút.
Vì thế Ngô Chí Trung cố ý để Trương Hà Quân thay anh ta mời thần y Lâm thần bí đó, dự định hôm nay sẽ đàm phám với thần y Lâm ở đây.
“Đương nhiên là thật rồi, một lát nữa là cô có thể gặp được anh ta rồi.”
Ngô Chí Trung cười khà khà nói:
“Trước lúc đó thì chúng ta uống với nhau vài ly, tôi nghe nói thần y Lâm cũng là một người thích rượu, nếu như mà cô không uống rượu, sợ rằng anh ta sẽ không thích đâu.”
Vừa nghe thấy vậy, Từ Hữu Dung cũng ngẩn ra, rồi sau đó vội vàng nâng ly lên lần nữa:
“Thế thì tôi kính tiểu vương gia một ly nữa.”
Lúc này đây cô ấy không quan tâm đến những thứ khác nữa, chỉ cần có thể gặp được thần y Lâm là được.
Thấy vậy!
Ánh mắt của Ngô Chí Trung càng thêm nghiền ngẫm sâu xa, híp mắt lại nhìn chằm chằm Từ Hữu Dung, chỉ sợ cần phải một lát nữa thần y Lâm mới đến.
Trước lúc đó, Từ Hữu Dung đã trở thành món đồ chơi dưới đ ũng quần của ông ta rồi!
Một lát nữa sau khi gặp được thần y Lâm, tối hôm nay ông ta sẽ chơi đùa một chút với hai chị em này.
Rượu quá tam tuần, Từ Hữu Dung cũng ý thức được có điều bất thường, ngay cả ngồi cũng ngồi không vững nữa, cả người lảo đảo, lắc lư, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.
“Tôi, sao lại thấy chóng mặt như vậy!”
Cô ấy vẫn biết rõ tửu lượng của mình thế nào, không thể nào mới uống vài ly đã say được.
Trong những ly rượu này, sẽ không bị bỏ thêm thứ gì chứ?
Mà cuối cùng Ngô Chí Trung cũng đã xé rách da mặt, nở nụ cười ác độc như thể là sài lang hổ báo:
“Đó là bởi vì tôi cho thêm thuốc mê vào trong rượu của cô.”
Cái gì!
Từ Hữu Dung bị dọa hoảng sợ, vẻ mặt trắng bệch, bật mạnh dậy từ sofa, nhưng lại mất thăng bằng, ngã ngồi ra đất.
Toàn thân đều cảm thấy không còn sức lực.
“Tiểu vương gia, nhân vật như ông đây sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ đến vậy?”
Từ Hữu Dung tức giận nhìn chằm chằm vào Ngô Chí Trung, không ngờ rằng người đàn ông này thật sự đê tiện như vậy, thế mà bỏ thuốc cô.
Ngô Chí Trung lại cười khà khà, từng bước đi về phía Từ Hữu Dung:
“Cô Từ, cô đừng trách tôi! Muốn trách thì hãy trách cô thật sự quá xinh đẹp, tôi thật sự không nhịn được, cho nên mới sử dụng phương thức này để có được cô.”
“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô, sau này cô sẽ là người phụ nữ của Ngô Chí Trung tôi rồi, sau này ở đất Hà Nội này không có bất cứ ai dám bắt nạt cô!”.