Ở đất Hà Nội này còn chưa có ai dám phá hoại chuyện tốt của Ngô Chí Trung anh ta đâu, căn bản là anh ta khinh thường, không đặt Lâm Thiệu Huy vào mắt.
Lâm Thiệu Huy cười lạnh một tiếng, rồi sao đó cất bước đi, đi nhanh như bay, sau đó đá cho Ngô Chí Trung một cước bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều sợ choáng váng, để lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.
Tên này từ đâu đến vậy, thế mà dám ra tay với Ngô Chí Trung, bị điên nặng lắm rồi hả?
“Lâm Thiệu Huy, anh điên rồi sao?”
Tiểu vương gia bị đánh một trận, nếu như bị truyền ra ngoài, cũng đủ để chấn động cả Hà Nội.
Lâm Thiệu Huy đã làm một chuyện mà tất cả quyền quý ở Hà Nội không một ai dám làm.
Từ Hữu Dung cũng không nhịn được gào thét với Lâm Thiệu Huy, đã bị Lâm Thiệu Huy dọa sợ choáng váng rồi, tên này không phải là đã quá cuồng vọng?
Dám ra tay đánh Ngô Chí Trung?
Đây là chọc thủng trời?
Lâm Thiệu Huy lập tức không vui hừ mộng tiếng:
“Là cô bảo tôi cứu cô, lật mặt không nhận nhanh như vậy?”
“Tôi…”
Từ Hữu Dung có chút xấu hổ, giải thích:
“Ý của tôi là bảo anh báo cảnh sát, không phải bảo anh đánh anh ta, bây giờ anh mau đi nhanh đi, nếu không thì anh chết chắc rồi.”
Lâm Thiệu Huy chỉ là một người bình thường, căn bản không phải là đối thủ của Ngô Chí Trung, bây giờ đánh Ngô Chí Trung một trận tàn nhẫn, Ngô Chí Trung chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.
Ngô Chí Trung nhất định sẽ băm Lâm Thiệu Huy ra làm trăm mảnh.
Tên ngốc nghếch này, không thông minh một chút nào hết, lần này thì hay rồi, hai người bọn họ đều sắp xong đời rồi.
Từ Hữu Dung không hề hy vọng gì tên phế vật Lâm Thiệu Huy này, chỉ mong một điều duy nhất là Lâm Thiệu Huy có thể giúp cô ấy báo cảnh sát mà thôi.
Nhưng mà tên này không hề hiểu ý của cô.
“Đi, các người có thể đi được sao?”
Ngô Chí Trung lau máu mũi, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy.
Tên chó má đáng chết này, thế mà dám đánh anh ta? Ngô Chí Trung anh ta ở đất Hà Nội này, lần đầu tiên bị người khác xúc phạm như thế.
Tên nhóc này hôm nay nhất định phải chết ở đây!
Ngô Chí Trung nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chó má, thế mà mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không?”
Lâm Thiệu Huy cười lạnh, nói:
“Biết chứ, một kẻ đần độn tự cho là đúng mà thôi!”
Ầm!
Lập tức giữa lông mày Vương Chí Quân ngưng tụ sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy:
“Chó má, ông mày là Ngô Chí Trung, được mọi người gọi là tiểu vương gia, mày đã đắc tội tao, tao sẽ không để cho mày sống yên ổn!”
Hả?
Lâm Thiệu Huy giật mình trong lòng, hơi bất ngờ mà nhìn Ngô Chí Trung, thì ra tên tự cho là đúng trước mắt này là người mà Trương Hà Quân chuẩn bị giới thiệu làm quen với mình?
“Tiểu vương gia, tên phế vật này là chồng của Bạch Tố Y, là một tên phế vật chỉ biết ăn bám!”
Vương Chí Quân vội vàng nhảy ra, nịnh hót, lấy lòng nói.
Hửm?
Trong chốc lát Ngô Chí Trung đã hứng thú mà quan sát Lâm Thiệu Huy.
Anh ta cũng đã nghe nói, Bạch Tố Y gả cho một tên phế vật, không ngờ rằng lại là tên nhóc trước mắt này.
Bạch Tố Y cũng khá xinh đẹp, năng lực cũng không tệ, khí chất cũng rất tốt, có thể xem như là một người phụ nữ hoàn hảo.
Khuyết điểm duy nhất chính là đã tìm tên phế vật này.
Lập tức, sự khinh thường trong mắt Ngô Chí Trung càng ngày càng đậm:
“Một tên phế vật ăn bám thế mà dám ra tay đánh tao, nếu mà để truyền ra ngoài, sau này Ngô Chí Trung tao còn muốn lăn lộn ở vòng quyền quý này nữa không?”
Ý nói rằng muốn xử lí Lâm Thiệu Huy.
Mà Lâm Thiệu Huy cũng hơi bất ngờ nhìn Vương Chí Quân:
“Anh cứ như thế mà nhìn em họ của mình bị người khác làm nhục như vậy sao?”
F*ck!
Vừa nghe nói thế, Vương Chí Quân liền thẹn quá hóa giận, chợt quát lên:
“Mày là cái thá gì, có tư cách gì để nói tao!”
“Không phải là bồi ngủ sao? Phụ nữ sinh ra không phải là để cho đàn ông chơi sao? Tao nói cho mày biết, tao còn muốn kêu vợ mày đến, một lát nữa để nó bồi tiểu vương gia ngủ, mày có thể làm gì được tao?”
Vương Chí Quân dứt khoát không quan tâm đến, anh ta sợ Ngô Chí Trung thì thôi đi, lẽ nào còn sợ tên phế vật Lâm Thiệu Huy này?
Dám chất vấn anh ta, Lâm Thiệu Huy được tính là thứ gì?
Mà Lâm Thiệu Huy lắc đầu, sự chán ghét và ghê tởm đối với Vương Chí Quân càng ngày càng nồng nặc.
Loại người cặn bã như anh ta, sống là một tai họa.
Thật là đáng chết!.