Từ Hữu Dung đã kể cho mọi người nghe những gì đã xảy ra ở quán bar đêm qua.
Cả nhà Bạch Tố Y hoàn toàn náo loạn, không ai trong số họ có thể ngờ rằng Vương Chí Quân lại vô liêm sỉ như vậy.
Thậm chí còn muốn giết Bạch Tố Y?
"Nói linh tinh, cậu Trung có thân phận gì? Sao cậu ta có thể làm ra chuyện như vậy?"
Nhưng Vương Diễm Lệ lại chỉ vào mũi Từ Hữu Dung mà mắng và những gì bà ta nói ra khiến người ta vô cùng ớn lạnh.
"Cho dù cậu ta thật sự muốn làm gì cô thì có gì là xấu? Một người đàn ông có địa vị cao như cậu Trung thì cho dù cô là tình nhân của cậu ấy thì đời này cô cũng sẽ được lợi rất nhiều."
"Cô đã bỏ lỡ một cơ hội lớn như vậy để vươn lê n đỉnh cao, tại sao tôi lại sinh ra một đứa ngu ngốc não tàn như cô vậy, trinh tiết có thể thay cơm ăn được sao?"
Một câu nói đã vạch trần tính cách nịnh hót của Vương Diễm Lệ, để có thể có được một con rể vàng mà bà ta đã không ngần ngại bán đứng con gái của mình.
Thậm chí còn biến cô ấy thành tình nhân!
Về phần cả nhà Bạch Tố Y, họ đã có hiểu biết về Vương Diễm Lệ nên không ngạc nhiên, chỉ có thể cười khổ.
Họ cũng biết rằng lý do Từ Hữu Dung tự mình đi du học chính là vì sự xấu tính và khinh thường của Vương Diễm Lệ.
Bà ta luôn cảm thấy nuôi con gái rất phí tiền, chỉ có tác dụng duy nhất là kết hôn với những người giàu có và mang lại lợi ích cho gia đình họ.
Đây cũng là lý do Từ Hữu Dung vẫn độc thân ở tuổi 30.
Cô chỉ muốn chứng minh rằng phụ nữ cũng có thể lập nghiệp và có thể đánh bại đàn ông.
Nghe những lời nói xuyên thấu tim gan Vương Diễm Lệ, Từ Hữu Dung cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra.
"Mẹ, mẹ thà tin lời người ngoài nói còn hơn là con gái ruột của mình sao?"
"Tôi còn không hiểu cô sao? Cả ngày giả vờ rụt rè, cô tưởng mình quý giá lắm sao?"
Nghe những lời lẽ vô cùng xúc phạm của Vương Diễm Lệ, trái tim của Từ Hữu Dung đau như muốn chết.
"Tôi không quan tâm ai đúng ai sai.
Tối nay tôi đã hẹn với chủ tịch một công ty bất động sản.
Cậu ấy mới ngoài ba mươi tuổi, tuổi trẻ lại có tương lại đầy hứa hẹn.
Hôm nay cô phải đi gặp mặt cậu ấy cùng tôi."
Cái gì!
Biểu cảm của Từ Hữu Dung thay đổi khi biết mẹ mình muốn dùng mình như một công cụ kiếm tiền.
Ngay lập tức cô ấy lắc đầu như điên và nói với giọng xen lẫn tiếng khóc:
"Con không đi, con không muốn trở thành vật trang trí cho một người đàn ông, con có tay chân, con có thể tự kiếm tiền tiêu xài!"
Bốp!
Nhưng mà câu trả lời của Vương Diễm Lệ lại là một cái tát vào mặt cô và giận dữ nói:
"Cánh cô cứng rồi nên dám nói chuyện với tôi như thế này sao? Tại sao tôi lại sinh ra cái loại xui xẻo như cô vậy? Nhà chúng tôi mất hết thể diện đều vì cô!"
Từ Hữu Dung che mặt, trong lòng cô đầy chua xót, chẳng lẽ một người phụ nữ tự mình làm việc vất vả kiếm tiền cũng bị nói là đáng xấu hổ sao?
"Chị họ, quên đi! Bọn trẻ lớn lên cũng có chủ kiến của riêng mình, vì vậy đừng làm con bé khó xử quá."
Bạch Tuấn Sơn thật sự không chịu nổi nữa liền chủ động khuyên nhủ.
Nhưng Vương Diễm Lệ nhìn Bạch Tuấn Sơn với vẻ khinh thường:
"Chị giáo dục con gái thì liên quan gì đến cậu?"
"Cậu còn không dạy được con gái của mình mà còn rảnh rỗi để ý đến chuyện nhà chúng tôi sao? Bạch Tuấn Sơn, chẳng lẽ cậu muốn Từ Hữu Dung nhà chúng tôi cũng tìm một đứa ăn bám như con gái của cậu sao?"
Sắc mặt Bạch Tuấn Sơn có vẻ xấu hổ.
Mà Lâm Thiệu Huy cũng nở một nụ cười lạnh, người phụ nữ này có phải là một con chó điên không?
Gần ai thì cắn người đó sao?
"Mẹ, mẹ đừng nói lung tung! Con sẽ không bao giờ đi gặp người mà mẹ vừa nhắc tới! Hoặc là mẹ đánh chết con đi!"
Từ Hữu Dung cũng bó tay, lúc này cô nhất định không thể mềm lòng trước Vương Diễm Lệ.
"Mày!"
Vương Diễm Lệ tức giận không biết trút đi đâu, bà ta không ngờ đứa con gái vốn luôn ngoan ngoãn biết nghe lời của mình giờ lại dám làm trái ý mình.
Nhìn thấy dáng vẻ quyết liệt của Từ Hữu Dung, Vương Diễm Lệ biết rằng không thể làm khó cô được nữa.
Con nhỏ đã chết này bây giờ có đủ lông đủ cáh rồi, lại thà chết chứ không đầu hàng.
"Từ Hữu Dung, nếu cô không đi thì tôi sẽ chết cho cô xem!"
Vương Diễm Lệ bắt đầu khóc và ngồi trên mặt đất lăn lộn:
"Tôi nuôi cô lớn như vậy, cho cô ăn cho cô học mà cô báo đáp tôi như vậy sao? Đồ sói trắng vô lương tâm, tôi không muốn sống nữa!"
"Bây giờ tôi phải đi chết, mắt không thấy thì không phải đau lòng!"
Nói xong, Vương Diễm Lệ đã thực sự nhắm mắt lao ra đường!.