Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 361: Chương 361




“Thiệu… Thiệu Huy, mẹ không sao!”
Khi Thẩm Ngọc Trân nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đến, cảm giác tội lỗi liền hiện rõ trên gương mặt bà:
“Mẹ xin lỗi con, không nghĩ điện thoại của con quý giá đến vậy.

Mẹ đúng là có mắt không tròng, lại còn cầm nó chạy đi lung tung.

Bây giờ làm mất của con rồi, mẹ biết làm sao đây?”
Thẩm Ngọc Trân xin lỗi đến cực điểm.

Khi nghe điều này, Lâm Thiệu Huy lắc đầu, an ủi.

“Mẹ! Cái điện thoại kia không tính là gì, mất rồi thì thôi!”
“Nhưng mà…”
Anh dừng lại, nhìn vết đỏ tươi trên má Thẩm Ngọc Trân, một tia lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt.


“Những kẻ đánh mẹ? Chúng nó đi đâu rồi?”
Hả?
Ông chủ cửa hàng và những người khác khi nghe thấy Lâm Thiệu Huy nói rằng điện thoại không đáng là gì, thì đã nghĩ đây là một đứa con ngoan và hiếu thảo.

Nhưng khi Lâm Thiệu Huy hỏi Thẩm Ngọc Trân rằng nhóm thiếu gia đi đâu, bao ấn tượng tốt đẹp đều biến mất.

Nói qua nói lại, vẫn là tiếc điện thoại sao?
“Thiệu… Thiệu Huy, con nghe lời mẹ, chúng ta đừng tìm chiếc điện thoại đó, được không?”
Thẩm Ngọc Trân nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ lo lắng, trong mắt còn thấy sự cầu xin.

“Là lỗi của mẹ nên con mới mất món đồ quý đến thế, nhưng mà người cướp điện thoại là những thiếu gia tỉnh Nam Lộc! Bọn họ đều có thể lực rất lớn, đừng nói hai người chúng ta, mà cả nhà họ Bạch cũng không là cái thá gì đối với họ.”
“Mẹ không muốn con gặp chuyện, nên là quên việc này đi, được không?”
Thẩm Ngọc Trân nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy không thể chịu được việc bị mất đi chiếc điện thoại di động đó.

Bà khẩn khoản cầu xin, vì sợ Lâm Thiệu Huy đi làm phiền nhóm người Thiên Hạo rồi rước họa vào thân.

Mà nghe lời thuyết phục của Thẩm Ngọc Trân.

Ông chủ béo và những người khác cũng lần lượt nói:
“Anh bạn, tôi khuyên anh không nên kiêu ngạo.

Người ta đi siêu xe, anh cưỡi xe điện, làm sao có thể đối đầu với họ!”
“Chỉ sợ điện thoại không lấy, mà mạng anh cũng không còn, lúc ấy hối hận thì cũng đã muộn!”
“Cái này… bọn họ là thiếu gia Nam Lộc, con rể của bà dựa vào cái gì mà đấu tranh với họ.”

“…”
Nghi ngờ!
Khuyên can!
Trong mắt ông chủ béo và những người khác, Lâm Thiệu Huy chỉ là một người bình thường, là loại người chỉ cần nhóm người Thiên Hạo nhấc một ngón tay, sẽ bị bóp nát vô số lần.

Đối đầu với nhóm thiếu gia?
Đúng là đi tìm cái chết!
Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy dường như không nghe thấy lời nói của những người xung quanh, anh nhẹ nhàng nói với Thẩm Ngọc Trân.

“Mẹ! Cái điện thoại đó đối với con không quan trọng!”
“Nhưng mẹ là mẹ của Bạch Tố Y, cũng là mẹ con! Con đã thề không ai được đụng đến mẹ và cả nhà ta! Thiện Hạo không được phép, nhóm người của hắn cũng không được! Cho dù đám thiếu gia tài phiệt của Nam Lộc tập hợp lại với nhau… cũng không được!”
Bùm!
Lời nói của Lâm Thiệu Huy đầy ngạo mạn và độc đoán.

Nhưng lời đó nghĩa là vì người nhà của Bạch Tố Y, anh sẵn sàng tiêu diệt toàn bộ đám tài phiệt của tỉnh Nam Lộc.

Nếu câu này rơi vào tai những người của nhóm Hổ Vằn, họ sẽ không kinh ngạc.


Vì trong mắt họ!
Một lời nói ra của ông chủ chính là có thể quét sạch tài phiệt của thành phố Nam Giang.

Nhưng bây giờ.

Khi Thẩm Ngọc Trân, ông chủ béo và những người có mặt nghe được điều đó, đều nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy đã mất trí.

“Hahaha…”
Ông chủ mập mạp nghiêng người về phía trước, nở một nụ cười, như thể ông vừa nghe thấy một trò đùa lớn, rồi chỉ mặt Lâm Thiệu Huy, nói:
Cậu trai, đó có phải là lời nói gió bay không? Cái gì mà Thiên Hạo không được, nhóm người Thiên Hạo không được, tất cả tài phiệt Nam Lộc cũng không được? Cậu cho rằng cậu là chúa trời sao? Không nhìn lại bản thân mình đi, chỉ là một kẻ vô danh đi xe điện.

Đừng có khoe khoang như thế chứ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.