Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 522: 522: Chương 538




Chẳng mấy chốc, màn đêm dần buông xuống.

Mà ngày này cũng trở thành đêm chè chén say sưa của tất cả thanh niên tài tuấn của thành phố Nam Giang.

Những chiếc xe thể thao lần lượt lăn bánh hướng về khách sạn Caesar.

Là khách sạn lớn nhất thành phố Nam Giang, tiệc tối của Lãnh Bất Phàm được tổ chức ở đây.

Trong bãi đổ xe.

Một chiếc xe Mercedes-Benz dừng lại, cửa xe mở ra, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y bước xuống.

Đêm nay, Bạch Tố Y mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, tao nhã như một tinh linh trong bóng tối, đặc biệt là làn da vốn trắng như tuyết của cô lại càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô hơn.

Cùng với gương mặt xinh đẹp đó, cô bỗng chốc trở thành tâm điểm của cả bãi xe.

Mà ngược lại.


Lâm Thiệu Huy ở bên cạnh lại mặc một bộ đồ màu trắng, chẳng những thế, nó lại chỉ là một bộ đồ hưu nhàn bình thường.

Nhìn khá cũ, chỉ có thể được coi là sạch sẽ.

Hai người đứng cùng một chỗ, cực kỳ không hợp nhau.

Một người xinh đẹp lấn át hoa thơm cỏ lạ.

Một người bình thường không có gì nổi bật.

Thấy thế nào cũng giống như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Chỉ là Bạch Tố Y lại hoàn toàn không để ý đến tất cả điều này, cô đã quen với cách ăn mặc của Lâm Thiệu Huy.

Thậm chí ở trong mắt cô, phong cách ăn mặc của chồng mình đẹp trai có khí chất hơn bất cứ ai.

Hai người tay trong tay đi vào khách sạn Caesar.

Chỉ là, khi hai người vừa mới ra khỏi bãi đỗ xe.

Bỗng một giọng nói quái gở truyền tới:
“Ôi cha cha! Đây không phải là đứa con rể nổi tiếng vô dụng ở thành phố Nam Giang của chúng ta sao? Sao lại thế này? Hôm nay là buổi tụ hội của thanh niên tài tuấn, sao loại người này cũng có thể vào được?”
Lời này, ngữ khí này, nồng đậm địch ý cùng châm chọc.

Dừng ở trong tai Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy, làm cho bọn họ nhướng mày, cũng nghe ra âm thanh phát ra từ phía nào.

Hai người cùng quay đầu lại, chợt nhìn thấy một người đàn ông khập khiễng dẫn theo một người phụ nữ trang điểm đậm đi về phía nơi này.

Anh ta, chính là lớp trưởng của Bạch Tố Y, Lâm Thiên Quang.


Không thể không nói.

Sinh mệnh của Lâm Thiên Quang quả thật là giống như gián, đánh mãi không chết.

Bị đánh gãy hai chân ở hội sở Thịnh Thế, bị mất mặt ở tiệc mừng thọ của Lý Chính Huy, bị Lâm Thiệu Huy tát sưng mặt ở đường đua xe trên núi Đà La.

Chỉ là hiện tại, anh ta vẫn vui vẻ xuất hiện trước mặt Lâm Thiệu Huy như trước.

“Chậc! Bạch Tố Y, cô thật là càng sống càng thụt lùi! Loại vô dụng này, cô chưa ly hôn với anh ta thì thôi, thế mà còn dám mang anh ta đi dự tiệc tối của Cậu Lãnh Bất Phàm, chẳng lẽ cô không sợ Cậu Lãnh Bất Phàm chê trách à?” Lâm Thiên Quang nghiền ngẫm nói với Bạch Tố Y.

Chỉ là nghe nói như thế.

Bạch Tố Y lại nhướng mày, bên trong mắt đẹp thoáng hiện lên ngọn lửa giận giữ.

“Lâm Thiệu Huy là chồng tôi, tôi đi đâu đương nhiên anh ấy sẽ đi cùng!”
“Không cần lớp trưởng quan tâm!”
Một câu này lập tức khiến mặt Lâm Thiên Quang đỏ bừng.

Dù sao anh ta từng theo đuổi Bạch Tố Y rất nhiều năm, mà hiện tại nhìn thấy Bạch Tố Y bảo vệ Lâm Thiệu Huy như vậy, đố kỵ trong lòng cũng bùng lên.

Chỉ là.


Chưa chờ được Lâm Thiên Quang cất lời châm chọc.

Bên cạnh đã không ngừng truyền đến lời nói châm chọc.

“Tôi nói em họ này! Tôi cảm thấy Lâm Thiên Quang nói rất đúng, cô dẫn chồng cô đi theo, không sợ làm nhục hình tượng tập đoàn Bạch Lạc à!”
Lời này vừa nói ra, một đôi nam nữ cũng xuất hiện bên cạnh, chính là Bạch Chí Phàm và bạn gái anh ta.

Mà bên kia.

“Em họ, mọi người đều là mắt sáng như tuyết, Lâm Thiệu Huy quả thật là làm mất hết mặt mũi tập đoàn Bạch Lạc!”
Một câu này vừa nói ra, một đôi nam nữ đi đến, người đến cũng là anh họ Bạch Tố Y, cậu chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Kiến Hoa và bạn gái anh ta.

Giờ khắc này!
Nhìn thấy ba người này đồng thời xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y càng trở nên khó coi.

Cô thật không ngờ hôm nay lại không may mắn như vậy, vừa mới đến đã gặp ngay ba kẻ có thù oán..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.