Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 992: 992: Chương 1030




Cái gì?
Mọi người nhất thời xôn xao cả lên, không ai nghĩ tới, Tiêu Quang Thanh đã xuất hiện nhận sai, thế nhưng Lâm Thiệu Huy lại vẫn cương quyết tuyệt tình như thế?
Thậm chí còn đứng ngay trước mặt Tiêu Quang Thanh nói muốn biến con trai của ông ta thành kẻ nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ?
Quá phách lối.

Cũng quá muốn chết.

Lời nói của Lâm Thiệu Huy, nhất thời cũng khiến cho Tiêu Quang Thanh sầm mặt lại, chợt nổi giận nói: “Người trẻ tuổi, cần biết tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chớ nên quá đáng.”
Ông ta thân là Tông chủ Bắc Lộc nhưng cũng đã khiêm tốn, nhún nhường đến mức này rồi, vậy mà đối phương lại còn không biết tốt xấu như thế.

Một tên con rể rác rưởi, đến nhà vợ chẳng khác nào chó chui gầm chạn, dựa vào cái gì mà diễu võ giương oai trước mặt ông ta?
Cái ông ta kiêng kỵ chính là thân phận Tông chủ Nam Lộc của Bạch Tố Y, còn về phần tên rác rưởi Lâm Thiệu Huy này, ông ta căn bản không thèm để vào mắt.

Ngay cả Bạch Tố Y còn chưa nói, thì tên rác rưởi Lâm Thiệu Huy này có tư cách gì mà lắm miệng?
“Nếu đổi lại là ông, ông sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
Lâm Thiệu Huy cười lạnh, ở trước mặt bao nhiêu người lại phải nghe người ta sỉ nhục vợ của mình, còn nói muốn coi vợ của mình như món đồ chơi để đùa bỡn ở ngay trước mặt mình.


Nếu như có thể nhẫn nhịn cho qua chuyện này, thì kẻ đó còn được gọi là đàn ông sao?
Tiêu Quang Thanh lập tức sa sầm mặt, lạnh lùng uy hiếp: “Tôi khuyên các cậu một câu, tốt nhất vẫn nên thành thành thật thật cầm lấy số tiền kia, nhận lời xin lỗi của chúng tôi thì hơn.”
“Các cậu đừng quên, các cậu cũng trộm Trái Tim Biển Xanh của hoàng hậu, nếu như các cậu vẫn muốn cá chết lưới rách, thì tôi cũng không ngại theo tới cùng đâu.”
Lập tức, trong mắt Tiêu Quang Thanh hiện lên vẻ khinh bỉ.

Bởi vì ông ta tự tin rằng chắc chắn hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy sẽ tiếp nhận lời đề nghị này của bọn họ, trừ khi bọn họ không sợ vua Huyết Ngục nổi trận lôi đình.

Chỉ là…
“Uy hiếp tôi?” Lâm Thiệu Huy lại cười mỉa mai một tiếng, sau đó trong đôi con ngươi đột nhiên hiện lên vẻ tàn khốc: “Ra tay đi.”
Nghe xong lời này.

Đại Trưởng Lão đột nhiên lướt như đi bay, sau đó đột nhiên tung chân, chính là đạp một cước thật mạnh về phía thân dưới của Tiêu Quang Tuấn.

“Á!”
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết như heo bị chọc tiết bỗng nhiên vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, dưới thân Tiêu Quang Tuấn đã tràn ra từng dòng máu tươi, nhìn mà khiến người ta sợ hãi vô cùng.

Mà sau khi anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết xong, thì cũng ngất đi ngay tại chỗ.

Tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, chẳng khác nào người ngốc đứng sững sờ nguyên tại chỗ, người nào người nấy đều bị dọa sợ đến ngây người.

Lâm Thiệu Huy, lại thật sự phá hỏng cái đó của Tiêu Quang Tuấn.

Điên rồi!
Người này thật sự chính là một kẻ điên.

Tiêu Quang Thanh đã chủ động chịu nhận lỗi, nhưng Lâm Thiệu Huy lại vẫn hùng hổ dọa người như cũ, chỉ là một kẻ rác rưởi thì có tư cách gì để cương quyết ra tay ác độc như thế chứ?
Làm như này, quả thực chính là người ta đã cho thể diện mà không cần.


Bây giờ cả hai bên đã hoàn toàn trở mặt, kết thành mối thù sống chết không đội trời chung rồi.

Cứ coi như vợ của anh thật sự là Tông chủ Nam Lộc, nhưng muốn chống lại một nhà họ Tiêu với lịch sử lâu đời, mối quan hệ trải dài khắp nơi trên đất nước này, thì lại chính là người điên nói nhảm.

Lâm Thiệu Huy làm như này chính là đang tự tìm đường chết.

“Mày… Được lắm.”
Tiêu Quang Thanh nhìn thấy con của mình bị đạp nát chỗ đó thì hai mắt lập tức trợn trừng lên tới độ muốn rách cả mí mắt, cứ thế nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.

Vào lúc này, ông ta đã nổi giận tới cực điểm rồi.

Một thằng đàn ông rác rưởi dựa hơi vợ, vậy mà lại thật sự dám động đến con trai của ông ta?
Đáng chết…
Cũng chỉ trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều nhìn thấy Tiêu Quang Thanh đã nghiến chặt răng, phát ra những tiếng “Két két” chói tai.

Hiển nhiên là đã hận Lâm Thiệu Huy thấu xương.

Ông ta chậm rãi ôm lấy Tiêu Quang Tuấn đã hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt u ám tới cực điểm.

Sau đó, Tiêu Quang Thanh lập tức tuyên bố với sự thù hận ngập tràn trong lòng:

“Từ hôm nay, Nam Lộc và Bắc Lộc, không đụng trời chung.”
“Roạt”.

Nghe xong lời này, tất cả mọi người ở đây đều bị chấn động kinh ngạc đến mặt mũi biến sắc.

Sau đó trên mặt lần lượt hiện lên vẻ khinh bỉ, trong lòng người nào cũng bắt đầu châm chọc Lâm Thiệu Huy không biết tự lượng sức mình.

Tiêu Quang Thanh ôm Tiêu Quang Tuấn rời đi, còn tất cả mọi người cũng đều ý thức được, bởi vì Lâm Thiệu Huy đã được nể mặt rồi mà lại không cần nên vị trí Tông chủ Nam Lộc của Bạch Tố Y sợ là không ngồi được bao lâu nữa.

Từng người từng người một, lập tức dành cho Bạch Tố Y một ánh mắt đồng tình.

Vớ phải ông chồng rác rưởi lại còn không khác gì sao chổi như thế, Bạch Tố Y thật sự là gặp phải vận đen tám đời rồi.

Thế nhưng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện nhóm người mang theo khí thế mạnh mẽ, hùng hùng hổ hổ vọt vào, dẫn đầu là một thanh niên khoác trên mình chiếc áo sơmi hoa, lúc này đang gầm thét: “Ôn Nhã Như đâu? Con khốn Ôn Nhã Như kia đâu rồi?”
Nhìn thấy đối phương, thân thể mềm mại của Ôn Nhã Như lập tức run lên từng hồi, sắc mặt “Bùm” một cái trở nên trắng bệch, vô cùng lo lắng túm lấy tay của Từ Bạch Đình, không ngừng cầu xin: “Bạch Đình, cứu em, em xin anh mau cứu em.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.