Chờ sau khi hệ thống《 Trò chơi Địa cầu 》 chính thức xuất hiện, bốn chữ kia liền đại diện cho sức mạnh, lợi thế đi trước và được ưu ái.
Mặc dù cấp bậc nghề nghiệp và bậc kỹ năng của người chơi closed beta (1) sẽ trở về 0 sau khi open beta (2) bắt đầu, nhưng số điểm và đạo cụ họ kiếm được trong đợt close beta có thể được giữ lại hoàn toàn.
[(1) Bản Close Beta là phiên bản thử nghiệm hạn chế dành cho một nhóm nhỏ người chơi. Các nhà phát hành sẽ tìm kiếm và chọn lọc những người đăng ký tham gia thử nghiệm để cung cấp cho họ các để trải nghiệm thử trò chơi. (2) Open beta là giai đoạn thử nghiệm cuối cùng với quy mô lớn hơn, cho phép mọi người tải xuống và chơi với số lượng không giới hạn. Giai đoạn này giúp các nhà phát triển thu thập được nhiều thông tin và sự đánh giá hơn về sản phẩm của mình.]
Là "phần thưởng" cho việc tham gia bản chơi thử ban đầu, mỗi người chơi còn nhận được một "thiên phú" thú vị.
Loại "thiên phú" này không liên quan gì đến chức nghiệp hay trình độ (level). Nó giống như một quả trứng Phục sinh nhỏ được hệ thống ẩn giấu bên trong mỗi người chơi.
Một số người có năng lực thần kỳ như "Chữa lành cơ thể nhanh chóng", cũng có người sở hữu khả năng vô dụng như "Thực hiện 100 cú song phi liên tiếp".
Kiếp trước Tô Tử thậm chí còn gặp qua cả năng lực nhạt nhẽo như "17 lần một đêm"...
Về phần Tô Tử, năng lực của hắn được gọi là "Lực tương tác phó bản", khả năng này cho phép Tô Tử không bị người chơi khác trong cùng một phó bản nhận ra. Suy cho cùng, ở kiếp trước, Tô Tử đã dùng năng lực này để cướp đi không ít phần thưởng trò chơi từ đối thủ một mất một còn của mình - Hiên Văn.
Sống lại, hắn đang đi trên đường vô tình gặp lúc Hiên Văn bước qua thuỷ kính, bèn lặng lẽ tiến vào theo.
Nhìn Hiên Văn và Hách Hàn bày ra vẻ khiếp sợ như bị sét đánh, Tô Tử bắt đầu cảm thấy...... bị nhầm là NPC cũng được phết.
Nói không chừng sau này có thể chơi thêm vài lần!
"Yên tâm, chờ sau khi con lớn lên......" Tô Tử ngay lúc hai người quay đầu, làm bộ thống khổ mà che mặt, "Chờ sau khi con lớn lên em sẽ nói cho con, cha của con là một người rất tốt!"
"Không có con." Hiên Văn nỗ lực giãy giụa, cả khuôn mặt đen lại.
"Dù anh nói như vậy, em cũng sẽ không từ bỏ con của chúng ta!"
Tô Tử buông tay đang che mặt, giương mắt nhìn về phía Hiên Văn, cắn cắn môi dưới, "Em nhất định sẽ sinh con ra!"
Tô Tử diễn đoạn này có lực rung động rất mạnh, khuyết điểm duy nhất là hắn không thể chảy nước mắt thật.
"Vị tiên sinh này!" Thai phụ trẻ tuổi được chồng cô đỡ tới, trừng mắt nhìn Hiên Văn nói, "Nếu là đàn ông thì tốt nhất nên biết chịu trách nhiệm!"
"......"
Bị hiểu lầm là việc nhỏ, quan trọng là sau khi cô gái trẻ cùng chồng cô tới gần, trong đầu Hiên Văn cùng Hách Hàn gần như đồng thời xuất hiện âm thanh nhắc nhở của hệ thống --
[ Vai chính Tô Đóa Đóa: độ hảo cảm giảm 20. ]
[ Độ hảo cảm hiện tại: 30]
[ Độ hảo cảm giảm xuống, độ khó của phó bản tăng gấp mười lần. ]
"......"
"Lão đại, xem ra chúng ta bị cuốn vào cốt truyện rồi." Mập mạp cực kỳ bất đắc dĩ, tuy rằng chỉ là phát hiện ra phó bản thứ hai, nhưng trong điều tra của y phát hiện, thứ gọi là cốt truyện phó bản đều râu ria vô dụng.
Làm người chơi, khiêu chiến phó bản là để đánh quái kiếm điểm kinh nghiệm cùng với tích phân, nhiều hơn nữa thì là khen thưởng cuối cùng khi qua cửa.
Ví dụ như phó bản lần này, phương thức vượt ải nhẹ nhàng nhất chính là đột nhập trực tiếp vào công ty của gia tộc nam chính Đông Phương Sóc, đánh bại 56 quái nhân rồi leo lên tầng cao nhất, lấy được đạo cụ qua màn có một không hai, kim cương "Chí ái".
Quái nhân cung cấp kinh nghiệm, đạo cụ qua màn có thể đổi tích phân, đáp ứng đúng đủ nhu cầu, không một động tác thừa!
Nhưng hiện tại, nếu độ khó thật sự tăng gấp mười lần, vậy thì dù lão đại của y có nghề nghiệp đặc biệt là "Ác ma" cũng không có khả năng chưa thăng cấp mà đã đòi vượt cửa!
Nếu vượt phó bản thất bại nghe nói sẽ bị trừng phạt!
Cái này không ổn!
Mập mạp lập tức hướng ánh mắt ra hiệu cho lão đại nhà mình, hy vọng Hiên Văn - người có sức chiến đấu xuất sắc nhưng năng lực đối ứng với mấy tình huống đột nhiên phát sinh như hiện tại có hơi thấp, có thể giữ được độ hảo cảm còn thừa của nữ chính.
Hiên Văn không ngốc, chỉ là phương diện ứng đối tình huống đột ngột phát sinh như vậy có hơi mới lạ với anh mà thôi, nếu không cũng không có mấy người đi theo anh gọi anh là lão đại.
Sau khi nghe được âm thanh nhắc nhở từ hệ thống, Hiên Văn theo bản năng dùng ngón tay đẩy đẩy sống mũi trơn nhẵn, sau đó anh mới nhớ ra lúc trước mập mạp đã bàn với mình thay đổi kính mắt thành kính sát tròng.
Duỗi tay đẩy mắt kính là thói quen của Hiên Văn khi anh khẩn trương, muốn làm mình bình tĩnh lại, nhưng sau khi lựa chọn nghề nghiệp đặc thù là "Ác ma" gắn liền với hệ chiến đấu, cặp mắt kính dày nặng kia ngay lập tức trở nên vướng víu.
Chỉ là cảm xúc đang đảo lộn của Hiên Văn thực sự bình tĩnh được một ít.
Nếu đã lỡ đi nhầm dường, vậy cứ dọc theo này con đường này đi về phía trước rồi hẵng tính.
"Anh hiểu lầm rồi." Hiên Văn đi đến bên Tô Tử, muốn duỗi tay vòng lấy eo vị nữ NPC này, nhưng khi sắp đụng vào eo Tô Tử, tay trái Hiên Văn lại cứng đờ không nghe điều khiển, chỉ có thể xấu hổ đặt hờ lên trên chiếc áo khoác đỏ bên ngoài, cố gắng bày ra vẻ mặt tự nhiên nhất,
"Tôi...... Khụ khụ, vợ tôi sau khi mang thai, cảm xúc hay thường xuyên hết nắng rồi lại mưa. Hôm nay chẳng là tôi cùng bạn đi xử lý công việc, em ấy lại nghĩ tôi bỏ rơi em ấy."
"Thật sao?" Tô Đóa Đóa là một cô gái có ngoại hình rất đẹp, nhẹ nhàng, nữ tính; tuy bụng mang thai đã lộ ra, nhưng nam chính Đông Phương Sóc vẫn như cũ, yêu thương, bảo vệ cô như quả táo trân quý nhất.(? Trân quý hồng quả táo (Chắc là tác giả muốn nhắc đến bài hát "Em là quả táo nhỏ của anh"?))
Tuy nhiên, cô gái quả táo này vẫn còn bán tín bán nghi với lời giải thích của Hiên Văn.
"Đúng vậy, đây là sếp của tôi, còn đây là chị dâu của tôi đó!" Mập mạp ở một bên cũng lập tức cười ha hả mà giảng hòa, "Vợ chồng son ân ái có một chút hiểu lầm ấy mà."
Nói rồi, mập mạp còn hướng quần chúng ăn dưa bốn phía khom lưng xin lỗi, làm nhóm người qua đường ban đầu muốn ở lại xem chuyện cũng dần dần tản ra, chỉ để lại ba người Hiên Văn cùng vai chính trong phó bản có chút lo lắng đứng đó.
"Chị dâu?" Tô Tử nghe được cái đại từ xưng hô này thì ngẩn người, lúc sau liền mở to mắt nghiêng người nhìn về phía Hách Hàn, "Bé mập, gọi lại lần nữa xem?"
"Tôi không phải bé mập, tôi tên Hách Hàn!"
Hách Hàn mới vừa phản bác một câu, liền chú ý tới ánh mắt Tô Đóa Đóa đang nhìn qua, giây tiếp theo mặt lập tức tươi cười nói với Tô Tử: "Chị dâu nói đúng, em còn không phải là bé mập sao? Chị dâu, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi? Chị bụng mang dạ chửa đi tới đi lui cũng......"
Mập mạp nhìn xuống bụng Tô Tử đang mặc áo lông, cảm thấy chị dâu ngoại trừ ngực phẳng thì dáng người hoàn hảo đến bạo, eo thon chân dài, đường cong lại chuẩn, hoàn toàn nhìn không ra dáng mang thai.
Chẳng lẽ mang thai nhưng không lộ bụng?
Không đúng! Đại ca với chị dâu rốt cuộc có với nhau khi nào vậy!
"......" Mập mạp đột nhiên tự làm mình hoang mang.
"Em là ai?" Tô Tử sau khi nghe được lời thỏa mãn, hắn liền kéo tay phải đang rảnh của Hiên Văn đặt lên eo mình, còn nhấn một cái, lần thứ ba nhào lồng ngực của đối thủ một mất một còn.
Mà Tô Đóa Đóa một bên cũng muốn nghe xem xem người này sẽ trả lời thế nào.
Nhưng làm mọi người khiếp sợ chính là, không đợi Hiên Văn trả lời, Tô Tử đã không màng tất cả mà lại lần nữa hôn anh!
Hắn gắt gao ôm thân thể ấm áp của Hiên Văn, nhấm nháp hương vị chưa hưởng triệt để trước đây, sung sướng nhìn Hiên Văn vì kinh ngạc mà trợn to mắt.
Ây...... Nếu có thể ôm luôn thì tốt quá!
Hiên Văn cũng không phải người sống đầu tiên Tô Tử nhìn thấy sau khi trọng sinh, nhưng nếu Tô Tử muốn ôm, ít nhất cũng phải tìm một cái túi chườm nóng có giá trị nhan sắc cao vút, vừa mắt mình chứ, không phải sao?
Tên họ Hiên này, đã đẹp lại ngon, quả thực không thể bắt bẻ.
Dù sao đời trước Hiên Văn đến tận khi diệt thế vẫn còn zin (còn trong trắng), coi như hắn vì Hiên Văn "thủ tiết" hơn 54 năm, bây giờ hắn thu lãi chắc cũng chẳng có vấn đề gì.
Đúng vậy......
Vì "Sống sót" là một mình một người sinh sống suốt 54 năm, đơn giản mà nói, đối với chuyện kia không phải là "Thủ tiết" sao?
Nhiều hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa...... (? Trans thì nó ra deeper:v)
Lúc Tô Tử đang say mê, nghe được bên cạnh có tiếng rè rè mơ hồ của dòng điện, rất nhanh liền đoán được Hiên Văn muốn dùng kỹ năng "Điện giật" của ác ma làm hắn tạm thời ngất xỉu.
Trên thế giới, không ai có thể so độ chuyên nghiệp với Tô Tử về cái nghề "Ác ma" này, Hiên Văn cũng không.
Ha ha ha!
Tô Tử một tay vòng lấy cổ Hiên Văn, tay kia đè lại tay Hiên Văn đang "Ngo ngoe rục rịch", một lần nữa đè nó ở trên eo mình.
"Ưm......"
Tô Tử một bên nhả ra, một bên mang theo biểu tình hưởng thụ, nhẹ giọng thì thầm bên tai Hiên Văn: "Anh vừa rồi...... Thò tay vào đúng không?"
"......"
Tên này là ác quỷ sao?!
Là ác quỷ sao?!
Ác quỷ!
Triệt triệt để để ác quỷ!
"Thật không nghĩ tới......" Tô Đóa Đóa, bởi vì lo lắng cho Tô Tử mà ở lại, đỏ mặt nép vào lồng ngực Đông Phương Sóc, "Không nghĩ tới chúng tôi cũng sẽ có ngày bị người khác đút cơm chó, thật là phong thuỷ luân chuyển."
"Xem ra chàng trai kia nói không sai, đây là việc nhà bọn họ " Đông Phương Sóc vỗ vỗ vợ yêu, gương mặt cô đang đỏ bừng như quả táo đỏ, "Chúng ta về nhà trước nhé?"
"Vâng." Tô Đóa Đóa lên tiếng, sau đó đỡ bụng vẫy vẫy tay với Tô Tử, "Vị tiểu thư kia, tôi có thể nói chuyện cùng cô mấy câu không?"
Tô Tử cười cười, sau khi nhẹ nhàng thổi khí bên tai Hiên Văn mới buông ác ma đáng thương vừa nhậm chức ra, mang theo vẻ mặt tươi cười thiện ý đi đến chỗ Tô Đóa Đóa.
Một mình sống trong đoạn năm tháng kia, Tô Tử thường xuyên đối mặt với mảnh pha lê rách nát tìm được trong đống phế tích luyện tập tươi cười hòa ái, rốt cuộc bóng người duy nhất Tô Tử có thể thấy trong hơn 50 năm kia là ảnh ngược của chính mình.
Chỉ tiếc bất kể Tô Tử có cười hoàn mỹ đến cỡ nào, thân ảnh bên kia gương cũng sẽ chẳng bao giờ đáp lại hắn.
"Tiểu thư, thật sự không cần chúng tôi giúp đỡ sao?" Chờ sau khi Tô Tử tới gần, nữ chính phó bản Tô Đóa Đóa có chút lo lắng mà hạ giọng hỏi.
"Thật sự không có gì." Tô Tử cười lắc lắc đầu, "Chỉ là anh ấy bỏ tôi đi lâu lắm, tôi tìm mãi không thấy anh, trong lòng mới sốt ruột một chút."
"Nhưng cứ lo cho anh ấy như vậy......" ánh mắt Tô Tử lưu chuyển, sắc bén nói, "Có thể là dục cầu bất mãn đi?"
Tô Đóa Đóa nhìn thoáng qua bụng Tô Tử, như thể hiểu được một chút hoàn cảnh của "cô", liền nhét một tấm danh thiếp vào tay Tô Tử, nhỏ giọng nói: "Đây là danh thiếp của chồng tôi, có chuyện gì cứ gọi cho chúng tôi."
Sau khi dặn dò thêm vài câu, Tô Đóa Đóa mới đỡ bụng cùng chồng chậm rãi rời đi, Tô Tử ở lại thuận tay nhét tấm danh thiếp vào bụi cây bên cạnh, híp mắt nhìn trong chốc lát rồi mới quay lại chỗ Hiên Văn.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Mập mạp bắt đầu rối lên, bọn họ còn chưa nhìn thấy cái cổng toà nhà giấu viên kim cương, lại gặp cả nam nữ chính phó bản, mà hiện tại còn phải đối mặt với một NPC nhiệm vụ ẩn có cái nết cổ quái.
Chỉ mỗi NPC xinh đẹp này thôi cũng đủ khiến người ta dđầu!
Không, đã đau lại càng đau mới đúng!
[ Mong người chơi chú ý, hiện phó bản có thiết lập thời gian miễn-làm-phiền, mong người chơi ngừng thực hiện nhiệm vụ từ 18h hôm nay đến 6h hôm sau, đồng thời phải hoàn thành thử thách trong 24h. Quá thời gian bị xem như thất bại. ]
"Lại là một cái luật chưa từng nghe qua." Sau khi mập mạp nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống trong đầu, lập tức ghi ghi chép chép lại vào sổ tay vượt cấp của mình, "Phó bản với độ khó cỡ này..., không biết có ai bị trì hoãn đến bây giờ như chúng ta không?"
Tô Tử là dân "nhập cư trái phép", lẻn vào phó bản này, nhưng nhờ thiên phú "Lực tương tác phó bản" nên cũng được hệ thống coi là người chơi bình thường, vì thế hắn cũng nghe được lời nhắc vừa rồi của hệ thống.
Trời mau tối vậy sao?
Tô Tử ngẩng đầu nhìn lên phía trên, so sánh với bầu trời khi vừa tiến vào phó bản quả thưc tối hơn nhiều.
"Thật không ngờ......" Tô Tử theo thói quen nhích lại gần lồng ngực Hiên Văn, cảm nhận được hơi ấm thoải mái dưới lớp áo: "Khi anh ở bên em, thời gian lúc nào cũng sẽ trôi qua thật nhanh".
"Thời gian lúc nào cũng trôi nhanh." Hiên Văn cảm nhận nguồn ấm đang nằm trong ngực, không khỏi thở dài, có chút muốn buông xuôi.
Hiên Văn không ngừng nhắc nhở chính mình, anh phải phân biệt rõ người thật và NPC là khác nhau, mỗi một câu của cô gái trước mắt đều là giả thiết mà hệ thống trò chơi đặt ra để dẫn dắt kịch bản mà thôi.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ bị che giấu, anh ngay lập tức không còn quan hệ gì với NPC Tô Tử này.
"Không." Tô Tử lắc lắc đầu, sau đó giương mắt đối diện với Hiên Văn, "Thời điểm không có anh bên cạnh, mỗi phút mỗi giây đều như tra tấn, chờ em làm xong tất cả mọi việc có thể làm thì đồng hồ mới chỉ qua gần 10 phút...... Mỗi ngày dư lại 1430 phút cũng chỉ có thể nhìn lên không trung nghĩ về anh."
Nghĩ cách để beep-- g.i.ế.t ngươi!
Ha ha ha ha!
Giọng Tô Tử nhẹ đến mức không phân biệt được giới tính, mọi thanh âm đều như thì thầm bên tai Hiên Văn, thủ thủ, thỉ thỉ.
Hiên Văn càng nghe càng dao động, anh hoàn toàn không rõ vì sao một NPC nhiệm vụ lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy, nếu phải nói mỗi câu mỗi chữ của cô đều chỉ là kịch bản, còn không bằng nói là đâm dao vào ngực anh.
Mỗi một câu cất lên, đều để lại một vết hằn sâu trong tâm anh.
"Chẳng lẽ không có ai ở bên cạnh cô sao?" ngay khi anh cất lời hỏi vấn đề này, Hiên Văn cảm thấy giọng mình có chút khô khốc.
"Có chứ." Tô Tử nở nụ cười rạng rỡ, khoé miệng kéo lên thành một vòng cung hoàn mỹ, "Em có một con búp bê, em cho nó lấy tên của anh, nó vẫn luôn ở bên cạnh em."
Hai tay Hiên Văn đều run lên.
"Cô nói thật?"
"Hiên Văn, từ trước đến nay em đều không nói dối." Tô Tử ngẩng đầu, khẽ chạm một chút bên môi Hiên Văn, ra vẻ có chút lưu luyến không thôi.
Kịch bản này đưa cái giả thiết kiểu gì cho người chơi vậy!
Vì đã 6 giờ tối nên kế hoạch thông quan vừa mới lập của Hiên Văn với Hách Hàn do dây dưa với Tô Tử mà đổ bể hết, hai người chỉ có thể tự bỏ tiền túi, đặt một phòng ở khách sạn trên phố gần đó.
Mặc dù họ đang ở trong thế giới trò chơi nhưng lại không có sự khác biệt nào về hệ thống tiền mặt ở đây với thế giới thật.
Chỉ là, còn chưa nhận được điểm và kinh nghiệm mà đã phải bỏ ra 250 tệ (đồ ngốc) khiến Hách Hàn có chút buồn rầu.
Chiếc giường lớn duy nhất trong phòng được để lại cho "thai phụ" Tô Tử, Hiên Văn cùng Hách Hàn miễn miễn cưỡng cưỡng bầu bạn cả đêm với sô pha và mặt đất, chỉ chờ trời sáng liền xuất phát vượt cửa phó bản.
Nhưng buổi sáng ngày hôm sau......
Tô Tử là người tỉnh lại sớm nhất, hoặc có thể nói mỗi lần hắn nhắm mắt lại đều mơ thấy thế giới bị huỷ diệt, cho nên hắn không hề ngủ.
Hắn điểm nhẹ một chút lên trán Hách Hàn và Hiên Văn, kỹ năng "Thanh Tẩy" của Thánh Tử có thể giúp người chơi nhanh chóng hồi phục vết thương và tinh thần trong lúc ngủ, cũng làm hai người sắp tỉnh lại lần nữa rơi vào ngủ sâu.
Cười thật ra cũng rất tốn sức.
Cho nên lúc không có gương hoặc không có người xem, Tô Tử sẽ không cười.
Tô Tử, mặt không cảm xúc, móc tiền từ ví Hiên Văn với mập mạp, sau đó bỏ người chạy lấy người.
Đương nhiên, trước khi đi hắn còn lễ phép thả một tờ ghi chú của khách sạn vào ví Hiên Văn, mặt giấy viết --
"Em cầm tiền sữa bột của con đi đây."
Hy vọng lúc hai người tỉnh lại từ "Thanh Tẩy" vẫn còn đủ thời gian để qua cửa.
- - - - - - - - -
Tác giả có lời muốn nói:
Vài năm sau --
Tô Tử giả bộ khóc như hoa lê dính hạt mưa với "Ma Vương" Hiên Văn trước mặt đàn em.