Nghe nói, sức khỏe của sứ thần Tinh Linh Giới ko được tốt, Vương tất bật túc trực bên cạnh…
Lai nghe nói, Vũ Phi hưởng thụ chưa được bao lâu, nay đã bị thất sủng, ngây ngốc như người khờ ở sân đình Bạch Viên mỗi ngày chờ đợi nhưng cuối cùng vẫn là vô ích…
Quay lại, thấy Hoa Nhi đã tất bật tít đằng xa, Vũ Đồng cười cười, tự mình đứng lên đi loanh quanh, cũng biết miệng người nói ra những lời chẳng tốt lành, nhưng nàng măc kệ, thực ra hiện tại đúng là nàng thất sủng mà, cười trong lòng thôi.
Xuyên một con đường nhỏ màu xanh rậm rỳ, chợt trước mặt hiện ra một tấm biển đỏ chót: “Hồng hoa cung”.
Dù vẫn được quét dọn hằng n gày, vẫn ko tránh khỏi cảm giác tiêu điều thê lương, đây được coi là một cung điện xa hoa nhất thời gian trước, giờ lại thành ra nông nỗi này, cơ mà, sớm m uộn gì cũng là kết cục này, chẳng qua là nó diễn ra sớm một chút, và nàng vô tình trở thành lí do căm ghét của Mẫu Đơn, nếu như nàng ta biết ra sự thực cuối cùng, liệu có đau thương?
Lững thững đi về một hướng vắng lặng, nàng hỏi chuyện một cung nữ đang lui cui dọn xác lá từ Hồng Hoa Cung ra, hướng về lãnh cung bước đến.
Nói là lãnh cung, thật ra cũng là một biệt viện độc lập, nằm lọt thỏm sau một khu rừng trúc, ít người lai vãng, bên ngoài tất nhiên vẫn có linh canh gác đi tuần.
Mẫu Đơn vẫn có vẻ rất nhàn nhã ngồi dùng trà chiều, dù bị Cổ Nghịch Hàn đày vào lãnh cung nhưng chất lượng cuộc sống trong đây vẫn còn ko đến nỗi nào. Khuôn mặt xinh đẹp tuy ko trang điểm cầu kỳ như trước, vẫn toát lên đầy đủ nét kiêu ngạo của một quý phi.
Vũ Đồng vẫn đứng đó, nhìn Mẫu Đơn, cũng chẳng hiểu sao mình lại đi đến nơi này.
Có vẻ cảm nhận được có người đến, Mẫu Đơn ngẩng mặt, nhìn đến thân ảnh màu tím nhạt xa xa trước mặt. Nàng ta nhíu mày, đoạn đứng dậy bước đến, trên mặt là một nụ cười giễu cợt.
- A ha, Vũ phi lại ở đây nhỉ, vinh hạnh quá, rồng đến nhà tôm sao?
Vũ Đồng vẫn nhìn đăm đăm nhìn nữ tử trước mặt. Thật ra cũng ko phải là quá giống, vẫn có những đường nét khác, rõ ràng nhất chính là nét mặt ôn hòa của Diệm Cơ.
- Sao ngươi ko nói gì,hay muốn đến đây nhìn xem ta khổ sở thế nào hả?
Mẫu Đơn tiến gần đến sát Vũ Đồng, nhướn mắt dữ tợn. Nàng thật sự cũng ko biết mình đến đây làm gì, cuối cùng lựa chọn quay người rời đi, nhưng cánh tay đã bị nắm chặt.
- Vì người, ta mới phải chịu cảnh hắt hủi này, ngươi đã cướp mất Vương,còn muốn đây lăng nhục ta? Mẫu Đơn bỗng hét lên, gương mặt đỏ bừng.
Nàng quay người lại, nhàn nhạt: “Ta chưa bao giờ cướp của ngươi cái gì, tình cảnh này của ngươi là do tự làm tự chịu, có thể trách ta sao, sao ngươi ko nghĩ lúc ngươi hại ta thừa sống thiếu chết, có nghĩ cho ta cũng đau đớn hơn thế này ko?”
- Vương là của ta, ko cho phép n gươi cướp đi, ko cho phép Vương bỏ rơi ta, vì sự xuất hiện của ngươi, Vương hắt hủi ta, dành hết cho ngươi, ta hận ngươi, hận ngươi….!
- Đừng nói thế, Cổ Nghịch Hàn là một người bằn xương bằng thịt, hắn ko p hải món đồ thuộc sở hữu của bất kỳ ai, hắn có quyền yêu thương người nào đó,cũng có quyền thay lòng đổi dạ với người nào đó, giữ được một lúc, sao giữ được cả đời, trừ khi hắn cam tâm tình nguyện với ngươi.
Dừng lại, nàng nhìn vào gương mặt lúc t rắng lúc xanh của Mẫu Đơn, quay người, giọng nói thoảng bên tai: “Ngươi cũng lầm lẫn một điều, ko p hải vì sự xuất hiện của ta mà ảnh hưởng đến ngươi, cũng ko phải hắn yêu ta, từ đầu đến cuối, trong lòng hắn đã tồn tại m ột n gười khác, mà căn bản ko ai chạm được vào, kể cả ngươi, cho đến ta vẫn là vậy, thật ra, tất cả đều c hỉ là sự tưởng niệm của hắn về một người đã rời xa….
- Ngươi nói dối, ngưới đừng hòng lừa ta, ta biết, ta cảm nhận được, trước đây, Vương luôn yêu chiều sủng nịch ta, ko phải như ngươi nói…
Vũ Đồng bước nhẹ, quay người trở lại con đường ban nãy, buông lại câu nói buồn vô hạn: “Ngươi tin hay ko thì tùy, ta chỉ khẳng định một điều, từ trước đến nay và đến bây giờ, hắn chưa bao giờ yêu ta, một chút cũng ko….”
Những tưởng phải đau đớn lắm để chấp nhận chuyện này, ko ngờ, lúc nói ra, lại nhe nhàng như thế, hóa ra nàng cũng mình đồng da sắt đến thế, một chút cũng ko cảm nhận được sự chua xót của bản thân.
Khi bàn chân đặt về Bạch Viên, mặt trời đã lặn rồi, Vũ Đồng điều chỉnh lại cảm xúc, bước vào phòng, tìm kiếm hình ảnh của Hoa Nhi, chỉ sợ nàng ta lại lo lắng ko đâu.
Tuy nhiên, bóng dáng Hoa Nhi ko thấy đâu, chỉ thấy một thân ảnh cao ngất ngồi trên ghế dài. Vẫn là tư thế quen thuộc, hơi dựa vào thành, cánh tay nhàn nhã đặt lên thành ghế, chén trà nhẹ xoay xoay trong lòng bàn tay, gương mặt hơi cúi cúi trầm ngâm, tư thế hết sức t ao nhã và có phần lười biếng, nhưng biểu cảm gương mặt quá đỗi lạnh lùng lại đối lập với phong thái nhẹ nhàng ấy.
- Đi đâu về đấy! Chủ nhân của giọng n ói vẫn k o ngẩng đầu, tựa như thú vui lớn n hất trên đời là xoay xoay chén trà trong tay.
- Tùy tiện đi dạo thôi! Nhìn thấy hình dáng ấy, an tĩnh như vậy, chợt lòng nàng có gì đó nảy lên, rất nhẹ, rất nhanh, rồi lắng xuống.
Vũ Đồng bước đến gần, lướt qua bàn trang điểm, nhẹ gỡ xuống dây lụa cột tóc, mái tóc đen xõa xuống như một dòng thác huyền bí. Một mảnh màu tím nhẹ nhàng sau lưng được bao phủ. Lơ đãng, thấy hắng ngẩng đầu, một thoáng nhíu mày.
Hắn bước đến, vuốt hai đầu vai ẩm ẩm hơi lạnh, ngón tay lòn vào một lọn tóc, quấn nhẹ, hạ giọng: “Từ nay về sau đừng đến lãnh cung nữa, ta ko muốn nàng tiếp xúc với Mẫu Đơn…”
Vũ Đồng hơi nghiêng người, tránh khỏi bàn tay của Cổ Nghịch Hàn, đi về phía cửa sổ, sắp bước qua tháng 10, thời tiết lại bắt đầu trở lạnh hơn rồi, một mảnh hơi sương đọng lại ngoài lớp giấy dán cửa, ẩm ướt. Hầu như thời tiết ở nơi này, lạnh lẽo nhiều hơn ấm áp, cả khí trời lẫn lòng người đều là lạnh như vậy?
- Cổ Nghịch Hàn…
Hắn vẫn nhìn nàng đăm đăm, nhưng khi nàng cất tiếng vẫn ko khỏi giật mình, mi tâm hơi nhíu, một cảm giác xẹt qua lòng hắn, in lại một vết rãnh khá sâu, bởi nàng gọi tên hắn, rất đầy đủ, rất lãnh đạm, muốn nghe nàng gọi hắn thật thân thiết, thật dịu dàng. Diệm Cơ đã bao lần gọi hắn: “Nghịch Hàn….Nghịch Hàn…” dường như vẫn là ko đủ, hắn cũng muốn nàng gọi hắn đầy thâm tình như thế.
- Đừng gọi như thế, gọi kiểu khác đi! Cổ Nghịch Hàn đi đến bên cạnh nàng, búng nhẹ lên cửa sổ, những lớp nước rơi tí tách xuống đất, một vài giọt bắn về phía nàng, cảm giác lành lạnh.
- Cổ ….
- Sai rồi, gọi lại…. Lần này, hắn tựa hồ cố chấp vô cùng, đôi mắt đăm đăm n hìn vào nàng, ko chịu nghe bất cứ lời nào, chỉ muốn nghe nàng gọi hắn.
Vũ Đồng khẽ cười, hóa ra Cổ Nghịch Hàn cũng có mặt cứng đầu và bướng bỉnh, nhưng rồi nàng lại khó nghĩ, gọi hắn thế nào đây, chả lẽ hắn muốn nàng gọi hắn…giống như Diệm Cơ sao…là muốn n hư thế sao?
- Ta ko bít phải gọi ngươi như thế nào, chi bằng, ngươi hãy nói ra xem!
Nàng muốn đích thân hắn nói ra điều đó, để nàng nhận thức thật rõ, vị trí của mình…Buồn cười ko, mặc dù điều đó làm tim nàng đau biết bao.
Hắn im lặng một lúc l âu, rồi chợt vòng tay đến, từ đằng sau ôm lấy nàng, cái ôm thật nhẹ nhàng, giọng hắn thủ thỉ: “Gọi ta là Hàn, chỉ duy nhất ta muốn nàng là người gọi ta như thế!”
Vũ Đồng ngẩn người, nụ cười tràn trên khóe miệng, ko phải như Diệm Cơ, là cái tên khác mà nàng sẽ gọi hắn….
- Hàn..!
Vòng ôm siết chặt, đầu h ắn chôn vào gáy nàng, hơi thở lạnh lẽo vờn quanh, nhưng ko hề khiến nàng khó chịu, giọng hắn thật thấp: “Ko được gặp Mẫu Đơn, nàng ta ko đáng để gặp nàng, sau biết bao nhiêu chuyện…”
Vũ Đồng xoay người, nhìn vào đôi mắt phượng dài khẽ khép lại, làn mi cong cong run rẩy theo từng cái chớp mắt. “Hàn, Mẫu Đơn giờ đã ko còn như trước kia, cần gì phải h à khắc như thế, để nàng ta đi đ, sống một cuộc sống trọn vẹn, nàng ta ko đáng phải nhận cuộc sống giam cầm đến hết đời…”
Hắn nheo mắt, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi con ngươi chuyển dời: “Nàng là đang thật lòng cầu tình cho người đã hãm hại mình hay còn có ý gì khác?”
Vũ Đồng ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Ý khác là ý gì?”
- Ta ko tin trên đời có ai thiện lương đến mức tha thứ cho người muốn giết chết mình. Tiểu Đồng, nàng là đang thật lòng cầu tình cho người đã hãm hại mình hay còn có ý gì khác?
Hắn đặt hai tay lên vai nàng, chỉ một cái chạm khẽ khàng, mà nàng nhận thấy được một sức nặng lớn đè xuống, khó nhọc nói: “Ta chẳng có ý gì cả, chỉ cảm thấy ta đã còn sống tốt tại đây, thì cho nàng ấy một lối thoát, như vậy chẳng lẽ là ko nên?”
Hắn lạnh nhạt nhìn nàng, bàn tay vẫn để tại chỗ, gương mặt bị bóng của nàng che khuất, ko nhìn rõ biểu cảm: “Tốt nhất là chỉ đơn giản như vậy, ta sẽ ko để xảy ra bất kỳ một sự cấu kết nào diễn ra tại nơi này, để hãm hại Diệm Cơ, Tiểu Đồng, nàng tốt nhất đừng tiếp xúc với Mẫu Đơn, ta ko muốn nàng bị vấy bẩn mà Mẫu Đơn là người dễ dàng điều khiển những người đơn giản thuần khiết như nàng. Cho dù là ai đi chăng nữa, nếu làm tổn thương đến Diệm Cơ, ta sẽ ko để yên…”
Buồn cười, hóa ra từ nãy đến giờ, tất cả diễn ra, chỉ là muốn bảo vệ Diệm Cơ sao? Nàng khi nào trở thành người ác tam muốn hãm hại người hắn yêu thương? Vũ Đồng bây giờ chỉ muốn cười to một tiếng, là nàng đa tình, cứ ngỡ thật ra vẫn còn một chút nhỏ nhoi tình cảm dành cho mình, thế nhưng cuối cùng, chỉ là do mình tự thêu dệt mà thôi.
- Cổ Nghịch Hàn, ngươi đánh giá thấp ta quá rồi!
- Gọi là Hàn…! Hắn quát khẽ, biểu cảm dần lạnh lẽo.
- Cổ Nghịch Hàn, nếu n gươi cảm thấy lo lắng, hãy trở về Lưu Ly các, ko cần phải đến đây để dẫm đạp tự tôn của người khác! Nàng quay người, ý muốn đuổi khách.
- Tiểu Đồng, ta ko muốn nghĩ nàng như những người khác, chỉ là nhắc nhở mà thôi! Hắn day day hai bên thái dương, tỏ vẻ phiền não.
- Cổ Nghịch Hàn, ngươi nghĩ được Diệm Cơ bị tổn thương, ngươi có nghĩ người khác cũng sẽ tổ thương? Ngươi lo lắng Diễm Cơ bị chà đạp, ngươi có nghĩ người khác cũng bị chà đạp? Thật ra là ngươi ko nghĩ, nếu đã ko quan tâm, thì còn dây dưa làm gì hả Cổ Nghịch Hàn?
Vũ Đồng ngước lên, đôi mắt trong suốt, long lanh, nụ cười nở trên môi, thê lương cùng cực: “Ngươi ko cho phép người khác tổn thương đến người mình yêu, vậy ngươi có tư cách gì mà đến đây để làm tổn thương ta? Ngươi có tư cách gì mà đến đây làm tổn thương ta?” Đến câu cuối cùng, đã ko còn là giọng nói nhẹ nhàng lảnh lót như tiếng chuông gió đinh đinh đang đang, mà là tiếng hét đau khổ tận cùng, như con ác thú bị thương, đến phút cuối, dùng hết tàn hơi để vùng dậy gào thét một lần cho thỏa.
Cổ Nghịch Hàn chỉ đứng lặng tại chỗ, tiếng chân gấp gáp của Hoa Nhi chạy vào, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Gương mặt Vũ Đồng ướt một mảng da thịt nóng hổi. Nghe thấy có người đến, nàng nhẹ nhàng quay lại, cười đến kinh diễm, nhẹ giọng ra lệnh: “Hoa Nhi, tiễn Vương trở về Lưu Ly các!”
Hắn di chuyển cứng ngắc lướt qua bên cạnh nàng, mở cửa đi ra, những chiếc đèn lồng lập lòe đỏ đỏ vẫn ko chiếu sáng hết được thân ảnh ấy, đến cuối cùng vẫn bị bóng tối bao phủ, mất hút. Gió lạnh lùa theo cánh cửa mở lùa vào khiến người ta run rẩy
Cho đến khi ko còn thấy bóng dáng hắn nữa, nàng ngã xuống nền đất, thấy trên mặt mình đầy nước. Hóa ra, những thương tổn trên cơ thể không khủng khiếp bằng những vết thương trong tâm hồn. Đau đến tê têm phế liệt…!