Một cơn lốc đen cuốn vào, mang đầy âm khí của sự chết chó. Hẳn là ko được như ý rồi, Mai khẽ cười, đôi môi đỏ vẽ thành một đường cong rồi chậm rãi rút lui.
“Ko có…Vũ Đồng ko đi chung với hắn, vậy rốt cục nàng đã đi đâu, hai con người ko thể đột nhiên biến mất…”
Cổ Nghịch Hàn phiền não, cực kỳ phiền não, toàn bộ binh lính trong thành đã được cắt cử đi lùng sục khắp nơi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng trở về báo cáo.
Hắn m ất kiên nhẫn thật sự, mỗi lúc thì ngồi im trên long ỷ nhịp nhịp ngón tay, rồi đột nhiên lao đến đạp đổ những t hú trong nội điện, thân là nô tài thân cận bao nhiêu năm nay, Thiên Tứ hiển nhiên l à biết tâm tình chủ tử của mình tồi tệ đến cực điểm.
“cạch”
Tiếng cửa đã mở, Thiên Tứ quắc mắt nhìn ra, hóa ra là sủng mỹ nhân của hoàng đế- Diệm Cơ.
Nàng ta bước vào, trên gương mặt vẫn hiện y nguyên vẻ oán giận, tuy nhiên vẫn ko làm giảm đi nét đẹp kinh diễm của mình.
Thức thời là trang tuấn kiệt, Thiên Tứ liếc mắt về phía bậc tối cao, rồi rón rén đi ra ngoài.
-Chàng còn b iết trở về à?
Cổ Nghịch Hàn vẫn nhắm mắt dưỡng thần, Diệm Cơ ko cam lòng tiếp tục đã kích.
-Vì ko tìm được người? Nếu tìm thấy, có lẽ chàng cũng để thiếp héo hon gầy mòn chờ đợi nơi đây? Hay là chàng muốn trả lại cho thiếp ự đau khổ chờ đợi mà chàng đã chịu đựng tháng ngày trước đây cho thiếp?
-Diệm Cơ, ta ko muốn đôi co với nàng, trở về đi.
Diệm Cơ lồng lộn, mọi bức xúc và oán giận đều phát ra ngoài, nàng ấy nhào lên, đứng trước mặt Cổ Nghịch Hàn vặn vẹo: “Đôi co, hóa ra bây giờ ngay cả nói chuyện với thiếp chàng cũng ko muốn? Chàng vì ả tiện nhân kia mà hắt hủi thiếp, vậy chứ lời chàng nói lúc t rước là cái gì? Cái gì mà bù đắp cho thiếp, cái gì mà bảo bọc cho thiếp, sẽ ko để thiếp chịu đau khổ? Như vậy mà làm cho thiếp ko đau khổ sao? “
-Diệm Cơ, ta ko muốn nghe những lời nàng lăng nhục Vũ Đồng..
-Tại sao thiếp ko được lăng nhục nó, ả tiện nhân, suốt ngày bày ra bộ yếu đuối câu dẫn nam nhân, trước mặt giả vờ tốt đẹp, sau lưng thì bày trò nham nhiểm, tại sao thiếp ko được nói khi tiện tỳ đó đang rắp tâm cướp mất hạnh phúc của thiếp chứ?
-Im miệng..!
-Ko, thiếp phải nói, phải nói cho chàng biết, chàng ko thế rời xa thiếp, đời này kiếp này, chàng đã nói gì, đã hứa gì, thiếp muốn chàng phải thực hiện, chàng nhìn cho rõ rang đi, thiếp m ới chính l à người chàng yêu, ko phải nó, hoàn toàn ko phải nó!
Diệm Cơ như phát điên, đôi mắt long lên sòng sọc, đột nhiên, bàn tay vung lên, kéo tuột y phục trên người, toàn thân lõa lồ trong ko khí, một thân t uyết t rắng no d 9u3 lồi lõm đầy gợi cảm mê người hiện ra trước mắt, nhưng gương mặt đầy p hẫn nộ và ai oán vẫn ko giảm, b àn tay Diệm Cơ lần mò lên từng tấc cơ thể mình, giọng nói nghiến qua kẽ răng đầy trách móc: “Nhìn đi, vì chàng, thiếp đã khổ sở biết bao nhiêu, nhưng thiếp chưa bao giờ oán giận chàng, suốt t hời gian ấy, thiếp chỉ có một mong ước duy nhất là có thể bình phục lành lặn trở về gặp chàng, vì thiếp tin tưởng và tình yêu của chàng dành cho thiếp, chàng nghĩ thử xem, chịu đựng những vết thương ghê người này, thiếp c ăn bản sống ko bằng chết, vì sao còn đủ khí lực để xuất hiện tại nơi này? Vì chàng, tất cả là vì chàng, chàng cũng đã nói, sẽ bù đắp cho thiếp, sẽ bảo bọc cho thiếp, sẽ ko để cho thiếp chịu đựng chuyện này them lần nữa? Thiếp biết, chàng trở thành Hỏa Vương đều là vì thiếp vì lời hứa ngày xưa với thiếp, trở thành người mạnh nhất thế gian để có thể bảo bọc cho thiếp mà, chàng nhất định phải giữ lời, thiếp ko cho phép chàng yêu một người khác mà ko phải thiếp, Nghịch Hàn, chàng chỉ yêu thiếp thôi, yêu thiếp thôi, chỉ có thể ở bên cạnh thiếp mà thôi…!”
Càng n ói, Diệm Cơ càng gào lên, rồi cuối cùng là những tiếng thét giận dữ đau đớn, nàng gập cả người xuống, gào lên trong sự oán trách, những giọt nước mắt nóng hổi rơi ướt gò má, bết lại hai bên tóc, dường n hư v ẫn là chưa đủ cho nỗi lòng bi ai của mình. Hai tay ko thèm che lấy cơ thể, hiện rõ những vết hồng hồng của những vết sẹo đang lành trên lưng và bụng.
Cổ Nghịch Hàn im lặng nhìn mỹ nhân than khóc, cuối cùng đứng dậy, cúi xuống lấy lên y phục, choàng lên người Diệm Cơ, khẽ khàng thốt ra: “Ta biết…thật ra ta biết hết mọi chuyện Diệm Cơ à!”
-Ta biết những gì nàng đã trải qua, biết cả những lời nàng nói, cái n ào là sự thật, cái nào là gian dối!
Diệm Cơ sững người, đứng thẳng người, trên mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt: “Sự thật gì, gian dối gì chứ?”
-Ta biết, ngày ấy, n àng đã gặp mặt Đại hoàng huynh. Ta cũng biết hắn đối xử với n àng như t hế nào. Nhưng ta vẫn im lặng, ta đang đánh cược v ới bản thân, rằng nàng sẽ ko p hản bội ta đâu, bởi vì nàng yêu ta, yêu ta hơn hết t hảy mọi sự trên đời….
Cổ Nghịch Hàn quay lại nhìn nữ tử trước mặt, Diệm Cơ sững người, lắp bắp ko thành tiếng.
-Nhưng ta cuối cùng v ẫn lầm, bởi nàng ko chút do dự đâm cho ta một nhát kiếm, lúc đó ta đã biết, c uối cùng nàng vẫn chọn vinh hoa phú quy, danh lợi tiền t ài để đi theo hoàng huynh. Ta thực sự rất muốn nói với nàng rằng, vì nàng ta nguyện trở mặt v ới hoàng huynh, nhưng đã ko kịp nữa rồi! Thật ra lúc đó ta hận cũng ko là nàng bỏ ta đi, mà ta hận mình quá ngu xuẩn, tin tưởng vào tình yêu của nàng…Ta biết tính đại hoành huynh, hắn nham hiểm và thủ đoạn vô cùng, nàng sao có thể qua mặt được hắn, nhưng lúc đó ta lực bất tòng tâm, nằm trên giường bệnh suốt 3 tuần trăng, nhờ có Mai cứu chữa, ta khỏe lên từng ngày. Những ngày sau là những ngày ta đắm chìm trong máu, ngay cả khi ta nhắm mắt, ta cũng chỉ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc. Đó là lí do ta thu nạp Lan và Cúc. Bởi ta hy vọng hương của Hoa yêu sẽ giúp ta xóa tan được mùi tanh tưởi đó. Ko ngoài dự đoán của ta, hoàng huynh bị thua mấy t rận, quân binh trong tay thiệt mạng h ơn n ửa đã bắt đầu lồng lộn, hắn chủ ý xuất quân trực tiếp đối đầu với ta, nhưng hắn ko hề lường được ta đã ko còn là hoàng tử bé ngây ngô mỗi ngày chui rúc trong vườn hoa và động núi giả, chỉ biết ngao du thiên hạ mà ko có tài cán gì. Hắn b ại dưới tay t a, căm giận, hắn đã kể cho ta nghe toàn bộ câu chuyện, về nàng, về hắn. hắn rất ti bỉ, cho đến cuối cùng, hắn vẫn muốn làm ta đau đớn, ko phải vết thương ngoài da, mà là vết thương lòng rất sâu nặng…
-Nghịch Hàn…thiếp…thiếp…!
-Diệm Cơ, ta rất mừng vì nàng có t hể đào thoát khỏi tay đại hoàng huynh, còn kiêm được chỗ dựa vững chắc ở Tinh Linh Giới. Ta đã từng hận nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng, nhìn thấy vết thương trên người nàng, ta cũng hối hận, và tự trách bản thân mình rất nhiều. Thực sự ta muốn bù đắp cho nàng, muốn bảo bọc cho nàng, ta ko muốn một người con gái thuần khiết như nàng, mỗi ngày một biến đổi, ta muốn lưu giữ lại nét hồn nhiên thanh t huần của nàng lần đầu gặp gỡ. Nhưng có lẽ hết thảy ta đã làm sai rồi, tất cả đều là lỗi của ta, nếu ngày đó ta ko giấu nàng đi khỏi đại hoành huynh, ko bướng bỉnh giữ rịt lấy nàng, có lẽ nàng cũng ko trở thành như vầy, mà hạnh phúc bên đại hoành huynh, mà ta cũng chẳng ngồi trên ghế này, đơn độc suốt trăm năm…
Diệm Cơ rơi nước mắt, cả thân mình lảo đảo ko chống đỡ nổi, như muốn quỵ xuống.
-Ta mong muốn được bù đắp cho nàng, muốn bảo hộ cho nàng, nhưng chỉ đơn giản như vậy. Đoạn tình duyên của chúng ta đã là quá khứ, chẳng bao giờ có thể quay trở lại. Bây giờ, hai người chúng ta, như vậy ko tốt sao, nàng đã đạt được nguyện vọng của mình, chẳng lẽ nàng ko muốn ta được hạnh phúc?
Đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn nhìn nàng đầy chân thành, cuối cùng hắn thở dài, cài l ại y phục t rên n gười nàng, nhẹ nhàng nói: “Trở về đi, ông ấy là thật lòng với nàng, cả đời Tinh Linh Vương thanh đạm, vậy mà ông ấy đã dùng một nửa yêu lực của mình để cứu nàng, ta tin tưởng, nàng sẽ hạnh phúc b ên ông ấy, ông ấy sẽ bảo bọc cho nàng tốt hơn ta rất nhiều, trở về đi, hạnh phúc của nàng là ở đấy, ta ko thể cho nàng những thứ nàng đòi hỏi, nhưng ông ấy sẽ nguyện vì nàng mà làm tất cả…”
-Thiếp ko cam lòng, thiếp yêu chàng, thiếp hận nàng ấy đã cướp người thiếp yêu, nàng ấy có lỗi với thiếp…!
-Người nàng hận nên là ta, là ta yêu Vũ Đồng, là ta tự chọn lựa trói buộc nàng ấy, là ta có lỗi với nàng, cũng như có lỗi với Vũ Đồng…
Diệm Cơ nức nở thành tiếng, lúc này đã muốn quay đi, bịt tai lại. Cổ Nghịch Hàn đứng thẳngng người, nhẹ giọng nói với người đang quay lưng: “Vũ Đồng thực sự ko nợ gì chúng ta cả, là ta nợ nàng ấy, Vũ Đồng đã thay ta trả nợ những nỗi đau mà nàng đã chịu đựng Diệm Cơ…Người hiến mắt cho nàng ngày ấy…là Vũ Đồng…!”
Bóng người trước mắt sững lại một giây, rồi lung lay xiêu vẹo chạy ra khỏi nội điện, hắn đứng trơ trọi nơi đây, thở dài, nhìn bàn tay lạnh lẽo bị gió thổi khô, sao vẫn cảm nhận sự nóng h ổi như t hể nước mắt của người ấy vẫn chảy ướt đẫm.
Hắn v à Diệm Cơ…đã ko còn có cơ hội trở lại nữa rồi!
-------------
Cổ Nghịch Hàn đứng bất động trong bạch Viên vắng v ẻ, mỗi một góc đều có thể hình dung bóng hình nàng ở đó.
-Ra đi, đứng lấp ló ở đó làm gì?
Mai phe phẩy quạt giấy, đôi mắt hoa đào ánh lên trong đêm, khẽ cười: “Nếu biết trước vấn vương nhiều đến thế, thì có lẽ đã ko để mọi chuyện xảy ra…”
Cổ Nghịch Hàn lạnh giọng: “Ta biết, mọi chuyện, đều có sự nhúng tay của ngươi!”
“À há…!”
“Bốp”
Hai âm thanh vang lên đồng thời, mặt mai lệch qua một bên, trên gương mặt trắng nõn đỏ một mảng, khóe miệng chậm rãi chảy ra một tia máu. Cổ Nghịch Hàn quay đi, bỏ lại một câu: “Chuyện này ta sẽ tính sổ với ngươi sau, dù động cơ của ngươi l à vì Trãm nhưng đồng mưu đưa phi tử của Vương ra ngoài vẫn là trọng tội!”
Mai ôm mặt, nhổ ra một búng máu, ngồi xuống bàn đá, thì thào với chính mình: “Muốn tính sổ với ta, chắc cũng còn khá lâu đấy, giờ này họ đã đi đến biên giới rồi, Cổ Nghịch Hàn!”
----------------
Sự mất t ích của Vũ Đồng v à Lan quý phi chưa được giải quyết, hoàng cung lại xôn xao vì sự rời đi của Tinh Linh Sứ Giả. Diệm Cơ âm thầm lặng lẽ thu dọn hành lí, đi n gay trong đêm, ko có lời từ biệt, chỉ nhờ Thiên Tứ giao lại một lá thư cho Cổ Nghịch Hàn:
“Nghịch Hàn, có lẽ ngay t ừ đầu, thiếp đã sai hoàn toàn, thiếp đã tính toán sai, những tưởng có thể đạt được cả tình yêu lẫn quyền lực…Tuy đã gian dối chàng bao lần, nhưng có một điều thiếp chưa bao giờ nói dối chàng, đó là tình yêu thiếp dành cho chàng, ngày ấy, thiếp quy hàng đại hoàng tử, một phần cũng là nghĩ cho chàng, những tưởng như vậy, đại hoàng tử sẽ bớt căm hận chàng…Mọi chuyện đã trở thành quá khứ, có lẽ thiếp và chàng ko còn có thể trở lại như xưa, thiếp ngu muội, mải mê đuổi theo những ảo mông ko thực, quên mất có một bến bờ vẫn chờ đợi mình. Thiếp sẽ trở về Tinh Linh Giới, thật ra thiếp ko cam lòng, ko muốn m ắc nợ người đó, nhưng thiếp ko có can đảm trả lại con mắt này cho người đó, chàng đã nói sẽ bù đắp cho thiếp, vậy thiếp mong chàng thay thiếp bù đắp cho người đó cũng như tìm được hạnh phúc cho mình…!
Diệm Cơ đã ra đi như thế, âm thầm lặng lẽ, nhưng lần này, có lẽ đã thanh thản hơn rất nhiều so với lần rời đi trước đây!