Ma Y Độc Phi

Chương 1: Đổi hồn



Ám dạ, một bóng dáng thoăn thoắt trong bóng đêm cấp tốc đi qua, mọi người căn bản không thấy rõ, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, cái gì đều không nhìn thấy.

Bạch Vũ Mộng bước đi như bay, hôm nay cô nhận một nhiệm vụ, đi giết tổng giám đốc Lâm thị, vừa vặn mấy ngày nay nhàm chán, liền quyết định chính bản thân đi hoàn thành nhiệm vụ này.

Đi đến một căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi tràn ngập xa hoa lãng phí, trong đại sảnh âm nhạc kính bạo, mỹ nữ phong tình vạn chủng nhảy múa nóng bỏng

Nhìn chung quanh một chút, không phát hiện ra bóng dáng Lâm tổng, chỉ có một ít thương nhân nhỏ.

Đem ngân châm giấu trong tay áo chuẩn bị hết thảy đều tốt, ẩn thân trong bóng tối, lặng lẽ chạy lên lầu, dễ dàng tránh đi những cơ quan được trang bị ở mái hiên, đi đến trước cửa phòng, mở cửa, người bên trong đang trình diễn đông cung sống.

Cười lạnh một tiếng, đem ngân châm lạnh lẽo phóng vào sau ót của hắn, Lâm tổng lửa nóng toàn thân nháy mắt bị dập tắt, hoảng sợ quay đầu. Há miệng thở dốc, muốn nói điều gì, nhưng lại vô lực ngã xuống.

Nữ nhân kia sớm sợ tới mức kêu to, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, nghe được thanh âm cảnh báo. Sau khi giết cô ta xong, nhanh chóng theo cửa sổ nhảy xuống. Chạy đến một chiếc xe cách đó không xa, ngồi vào.

Buông xuống đề phòng, đối với người đàn ông trong xe cười cười, hắn kêu là Tôn Hình, là bạn trai của cô, bọn họ ở cùng nhau cũng lâu, tính cô bình thường lãnh tâm lãnh tình, nhưng đối mặt với hắn, cô luôn cảm nhận được ấm áp, bọn họ lập tức muốn kết hôn. Người đàn ông cười đến thật ôn nhu, sờ tóc của cô, đem xe nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tôn Hình đem xe chạy đến một địa phương hẻo lánh, Bạch Vũ Mộng có chút nghi hoặc, trong lòng không khỏi có chút đề phòng. Tôn Hình cười cười nói: “Cho em một kinh hỉ.” Bạch Vũ Mộng không có nghi ngờ hắn, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cho nên nàng không nhìn thấy trong mắt Tôn Hình có một chút phức tạp.

Khi xe dừng lại, Bạch Vũ Mộng cười xuống xe, quay đầu lại, nhìn thấy chỉ có họng súng tối đen cùng đôi mắt Tôn Hình lạnh như băng, ôn nhu sủng nịch lúc trước sớm đã không còn nữa.

“Phanh” thanh âm thanh thúy phá vỡ yên tĩnh trong đêm, Bạch Vũ Mộng cười hỏi: “Vì sao?”

“Cô còn nhớ lúc trước Tôn gia diệt môn là vì sao không, lúc đó tôi là người duy nhất còn sống sót, xem người thân lần lượt ở trước mặt chết thảm như vậy, lúc đó tôi liền thề, nhất định phải tự tay giết chết kẻ thù.”

“Cho nên nhiều năm qua anh ôn nhu đều là giả, nói yêu tôi cũng là giả, chủ yếu chính là muốn ẩn núp ở bên người tôi phải không?”

“ Đúng, nhưng ở cùng với cô lâu như vậy, nói không có cảm giác gì là nói dối, tôi thích cô, nhưng nếu lúc trước cô chịu nghe, buông bỏ tất cả những thứ này, thì sẽ không có ngày hôm nay.” Tôn Hình vô cùng đau đớn nói xong, đôi mắt lạnh như băng rốt cục có một tia dao động.

“Không thể hối hận nữa không phải sao, tôi Bạch Vũ Mộng tự nhận nhìn người sẽ không bao giờ lầm, không nghĩ tới, vẫn là nhìn nhầm a. Hôm nay chết ở trên tay anh, tôi không trách anh, là tự bản thân tôi tự làm tự chịu, nhưng nếu có kiếp sau, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng thế giới này có tình, sẽ không bao giờ nữa...”

Nhanh chóng xuất ra một cây ngân châm, đây là ngân châm mà sư phụ Bạch Vũ Mộng đưa cho cô khi sinh nhật, sư phụ đem tuyệt học suốt đời đều giao cho cô, dạy cô y thuật, độc thuật. Cây ngân châm này càng là vật báu vô giá, hôm nay lại lãng phí như vậy. Cái này ngay cả Tôn Hình đều không biết, trước đây, hắn đã sớm đem ngân châm cô sở hữu đều thu lại hết rồi. Sư phụ, có lẽ sẽ không gặp lại được nữa.

Tôn Hình không ngờ rằng cô còn có một cái trong tay, không cam lòng ngã xuống.”Là anh dẫn tôi đến đây, còn cầm đi vũ khí của tôi, tôi cũng có chút phòng bị, có lẽ, tôi thật sự cũng không có quá yêu anh!”

"Nếu tôi không qua khỏi, tập đoàn Bạch thị khẳng định sẽ sớm rối loạn, hi vọng anh có thể thay thế tôi quản lí tốt tập đoàn." đây là di nguyện của Bạch Vũ Mộng trước khi chết.

Đêm, yên ắng đến có chút quỷ dị, vào ban đêm, chiếc lắc trên tay Bạch Vũ Mộng phát ra một ánh sáng màu lam kỳ dị, đem cả người cô đều bao lại, khi ánh sáng biến mất, chung quanh tựa hồ không có phát sinh biến hóa gì, nhưng vòng trên tay cũng không thấy nữa.

Bạch phủ.

“Tiểu tiện nhân, ngươi trừ bỏ khóc còn có thể làm gì, thật sự là xúi quẩy. Ngươi đem vòng ngọc của đại nhi làm vỡ nát, ngươi nói làm sao bây giờ đây.”

“Đại phu nhân, ta... Thật sự không.... Có a, không là.... Ta rơi “

“Ngươi còn dám nói láo, chờ lão gia về đến, ta xem hắn thế nào thu thập ngươi.”

“Không cần a, đại... Phu nhân, cầu... Cầu ngươi, không cần... Nói cho cha... Cha, ta... Thật sự không phải cố ý..., ta nói... tỷ tỷ...là ta làm vỡ... Ngươi không cần nói... cha, hắn sẽ... Đánh chết của ta.”

Bạch Vũ Mộng lui ra sau, rơi lệ đầy mặt, run run mở miệng. Lâm Thải Sương bên cạnh đại phu nhân khinh miệt nhìn nàng.

“Ngươi thừa nhận, tốt lắm, ngươi đã thừa nhận, ta đây cũng sẽ không nói cho lão gia, nhưng là, chuyện này không phải chuyện nhỏ, hôm nay ngươi làm vỡ vòng tay của đại nhi, lần sau ngươi sẽ lại phá nát đồ vật của lão gia, cho nên, ta liền thay lão gia chấp hành gia pháp, cho ngươi ghi nhớ thật lâu.” Mẹ con Bạch Hàm Đại tính cả nha hoàn, gã sai vặt đều vui sướng khi người gặp họa, không ai ra tay hỗ trợ.

Bàn tử từng chút từng chút đánh vào trên người Bạch Vũ Mộng, nàng cắn răng, không rên một tiếng. Nàng không có phá vòng tay của Bạch Hàm Đại, nàng không biết đã đắc tội với nàng ở chỗ nào, lại muốn hãm hại nàng.

“Phu nhân, nhị tiểu thư giống như không còn thở.”

“Cái gì?” Bạch Hàm Đại hoảng sợ kêu lên, “Nếu cha trở về phát hiện chúng ta sẽ không xong.”

“Sợ cái gì, đã bao nhiêu năm, cha ngươi đối với nàng chẳng quan tâm, lần này khẳng định cũng giống nhau, liền tính hắn biết thì thế nào, chỉ là một cái nha đầu chết tiệt, hắn khẳng định sẽ không trách tội chúng ta.”

Nghe Lâm Thải Sương nói, Bạch Hàm Đại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đều là tiện nhân, từ nhỏ cùng Cảnh vương định hôn ước, bộ dạng xấu như vậy, không có chỗ nào trông được, Cảnh ca ca là của ta, ngươi chết đi mới tốt.

“Người đâu, đem nàng ném vô trong phòng, để cho nàng tự sinh tự diệt đi, ha ha.”

...

—— phân cách tuyến ——

“Tiểu thư, ô ô, ngươi mau tỉnh lại a, mau đứng lên nhìn ta đi...”

...

... Đầu đau quá, sao lại thế này, đầu giống như sắp nứt ra, vì sao lại có nhiều kí ức không thuộc về nàng như vậy. Đợi chút, nàng không phải bị Tôn Hình giết sao, vì sao còn có thể có cảm giác? Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Thật ồn ào a, mở mắt ra, một tiểu nha đầu mười bốn, mười lăm tuổi đứng bên giường khóc, cách trang điểm, còn có cổ kính phòng.

Đông Nhiễm thấy Bạch Vũ Mộng tỉnh lại, kinh hỉ kêu lên: “Tiểu thư, người tỉnh, thật tốt quá, ta đi kêu đại phu, người đợi chút, ta rất nhanh sẽ trở về.”

“Đợi chút, ngươi là ai, ta thế nào lại ở chỗ này?”

Xem bộ dáng tiểu nha đầu vừa rồi khóc rống, xem ra nàng thật để ý chủ nhân thân thể này đi, cho nên Bạch Vũ Mộng giọng điệu hơi chút hòa dịu.

Đông Nhiễm nhìn tiểu thư của nàng, nàng cảm thấy thương tâm, tiểu thư thật đáng thương, vừa mới bị đại phu nhân cùng nữ nhân á độc kia đánh, hiện tại lại mất trí nhớ, bất quá quên cũng tốt, ít nhất sẽ không thương tâm.

“Tiểu thư, ta gọi Đông Nhiễm, là nha hoàn của người, người là Bạch Vũ Mộng, là nhị nữ nhi của Bạch thừa tướng Bạch Cẩm Trình, mẫu thân của người sinh hạ người sau đó không lâu lại đột nhiên qua đời, lão gia có ba vị phu nhân, người là đích nữ, nơi này là Phong lăng đại lục Lam Tường quốc.”

Phong lăng đại lục, vì sao chưa từng nghe nói qua, đột nhiên trong đầu hiện lên một đoạn trí nhớ, Bạch Vũ Mộng nhắm mắt lại, chậm rãi sắp xếp trí nhớ. Sau đó mở to mắt, mắt hơi rướm nước. Nguyên lai, linh hồn lúc trước của nàng vẫn chưa chết, âm dương sai lệch liền nhập vào thân thể Bạch gia tiểu thư bất hạnh vừa mới chết.

Trời sinh voi sinh cỏ. Bạch tiểu thư chết đi, yên tâm đi, ta đã chiếm cứ thân thể của ngươi, thù của ngươi, ta sẽ thay ngươi báo, ta sẽ thay thế ngươi hoàn thành tâm nguyện ngươi vẫn chưa hoàn thành, ta sẽ giúp ngươi sống thật tốt.

“Ngươi kêu Đông Nhiễm phải không, có thể giúp ta đi lấy gương tới không?”

“Tốt, tiểu thư, người chờ một lát.”

Cầm gương, xem dung mạo mơ hồ, đây là một gương mặt thế nào a, nửa bên trái khuôn mặt có một vết sẹo dữ tợn, nửa mặt bên phải vẫn bình thường, nhưng cũng có rất nhiều vết sẹo nhàn nhạt. Chỉ có ánh mắt, linh động dị thường, ngăm đen trong mắt lộ ra sự tự tin, lông mi thật dài chớp chớp đáng yêu. Chỉ là không biết vì sao nàng có được một đôi mắt đẹp mà lại có một trương mặt như vậy. Thở dài, tuy rằng không thèm để ý dung mạo, nhưng khuôn mặt này cũng quá...

Thay Đông Nhiễm lấy quần áo, đây là quần áo màu trắng, cổ áo cùng cổ tay áo thêu hoa mai, tuy rằng chất liệu không tốt lắm, nhưng thợ thêu xác thực là phi thường tinh tế. Càng nổi bật lên vẻ cao ngạo như mai, thanh lãnh như mai của Bạch Vũ Mộng.

Lúc này, Đông Nhiễm mang theo một tiểu nha hoàn tuổi cũng tầm nàng đi vào, nàng cao ngạo tiến vào, liếc mắt nhìn Bạch Vũ Mộng một cái, chán ghét quay đi, khinh thường nói: “Hừ, mạng ngươi thật lớn, như vậy còn có thể sống, ta nói a, ngươi vẫn là nên chết đi, tỉnh lại ta lại phải hầu hạ ngươi.”

“Ngươi... Làm sao ngươi có thể nói như vậy với tiểu thư “

“Ngươi tính làm cái gì, cút.” Nói xong, quăng một tay về phía Đông Nhiễm. Đông Nhiễm ủy khuất cúi đầu, nhưng vẫn như trước che ở trước mặt Bạch Vũ Mộng

Bạch Vũ Mộng xem nàng quật cường như thế, hộ chủ, trong lòng hơi có chút cảm động. Âm thầm thề "Nếu như ngươi không phản bội ta, ngày sau ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn."

“Đùng” Đông Nhiễm kinh ngạc nhìn tiểu thư, khi nào thì lợi hại như vậy, bất quá như vậy thật sự tốt lắm, trước kia tiểu thư yếu đuối, thường xuyên bị bọn họ khi dễ, hiện tại tiểu thư lợi hại như vậy, rốt cục không cần nhìn sắc mặt bọn họ. Bạch Vũ Mộng cười nhìn biểu cảm trên mặt Đông Nhiễm, nha đầu này a, tất cả cảm xúc đều biểu hiện ở trên mặt. Điều này càng làm Bạch Vũ Mộng kiên định bảo hộ nàng.

“Một cái tát này là để cho ngươi biết, ai là chủ, ai là tớ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, nhớ kỹ cho ta.”

“Hừ, sẽ có người giáo huấn ngươi” nói xong liền khóc chạy đi.

Đại phu nhân sao, hiện tại Bạch Vũ Mộng sớm đã không còn là Bạch Vũ Mộng yếu đuối lúc trước nữa, có chiêu gì đều sử dụng đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Xem vẻ mặt Đông Nhiễm lo lắng, cười cười, an ủi nàng. Nàng cuối cùng cũng có thể hơi buông tâm. Hiện tại tiểu thư, là rất lợi hại a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.