Ma Y Độc Phi

Chương 102: Sợi tóc



Edit: susublue

Đến phòng đặt tử thi, đi vào trong đầy mùi hôi thối, tất cả mọi người đều che kín miệng và mũi, người dẫn bọn họ đến chán ghét nhìn thoáng qua, giao cho một lão già rồi bước đi.

Ông lão dẫn mọi người đi vào bên trong, chỉ vào mấy tử thi: "Chính là mấy người này, các ngươi tùy ý đi!"

Lam Hạo Thần đi đến gần một người, kéo miếng vải trắng lên, cảnh tượng dưới miếng vải trắng làm tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, ông lão thấy vậy thở dài, đi ra ngoài.

Hình dạng người đó đã hoàn toàn thay đổi, thịt đều lòi ra ngoài, khuôn mặt đã không còn phân biệt được mắt mũi nữa, khắp người cũng giống vậy, diễn(dafnflle3*quý[do00n người này giống như bị thiêu chết.

"Nhìn bộ dạng này hình như là bị đốt trụi." Hạ Tử Lăng híp mắt, không đành lòng nói.

"Ừ, rất có khả năng, nhưng ngươi không thấy rất kỳ quái sao, hình như bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, cũng không có quan hệ gì đặc biệt, khi phát hiện tử thi chung quanh cũng không có dấu vết thiêu đốt?" Bạch Vũ Mộng hơi cau mày.

"Đúng vậy, lúc phát hiện bọn họ, mọi thứ chung quanh đều bình thường, cho nên mới khiến mọi người tưởng là quỷ thần tác quái, không dám ra ngoài." Lam Giác Phong kể lại chuyện hắn đã hỏi thăm được.

Lam Hạo Thần đăm chiêu: "Có thể bị thiêu chết ở chỗ khác rồi sau đó kéo thi thể đến hiện trường để mọi người phát hiện không?"

"Ừ, có lẽ là như vậy... Đợi chút, các ngươi xem!" Bạch Vũ Mộng nói được nửa câu, đột nhiên phát hiện được gì đó, ngón tay chỉ khuôn mặt của thi thể.

"Chỗ này hình như từng bị thương, có lẽ vì muốn che giấu vết đao này, mới đốt cháy thi thể, các ngươi xem, trong miệng thi thể không có những thứ tạp nham, nếu thật sự bị thiêu cháy thì trong miệng nhất định sẽ có những vật cản trở đường hô hấp."

"Nói như vậy, bọn họ bị giết trước, sau đó mới bị đốt, chỉ vì muốn che giấu chân tướng." Trong giọng nói của Lam Hạo Thần đầy nguy hiểm.

"Cho nên nếu chúng ta muốn phá án dựa vào hiện trường phát hiện thì cũng chỉ là sự vô bổ." Thu Hằng Duệ nhìn mấy thi thể khác, đều bị giết giống nhau, bởi vì bị cháy nên mọi thứ đều biến đổi, cho nên người thường rất khó phát hiện sự khác thường trong đó.

"Không đúng, nếu là như vậy thì sao lúc khám nghiệm tử thi lại không phát hiện chứ?" Mộ Túy Tình nghi hoặc lên tiếng.

"Nguy rồi!" Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần cùng nói, sau đó liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tìm được ông lão giữ phòng xác, hỏi xem người khám nghiệm tử thi ở đâu, mấy người liền mau chóng chạy tới đó, nhưng vẫn chậm một bước, chờ khi mọi người tới nơi thì người khám nghiệm tử thi đã chết, một kích mất mạng.

"Xem ra hung thủ vẫn nhanh hơn chúng ta một bước, hơn nữa võ công cũng không kém." Mặt Thu Hằng Duệ nghiêm trọng mở miệng.

"Mọi người chia nhau tìm xem, thử coi có không để lại chứng cớ gì không."

Mọi người tìm một vòng nhưng vẫn không phát hiện được gì, đây chỉ là một nông trại bình thường, cũng không có quá nhiều đồ, hoàn toàn không tìm được chứng cớ.

"Vũ nhi, Hạo Thần, các ngươi mau đến đây xem, hình như trong tay người khám nghiệm tử thi cầm cái gì đó." Mạc Hàn Trần luôn đứng bên cạnh tử thi liền sốt ruột lên tiếng.

Trong móng tay của hắn có một sợi tóc, là sợi tóc màu trắng, "Xem ra hung thủ là một người khá lớn tuổi, nhưng hắn không nên sơ ý như thế mới đúng." Hạ Tử Lăng không hiểu nhìn chằm chằm sợi tóc.

"Hung thủ đúng là sẽ không sơ ý như vậy, nhưng lúc đó chúng ta đến quá nhanh, cho nên hắn không kịp xử lý tất cả những thứ này, nếu không vận mệnh của người này cũng sẽ giống mấy cổ thi thể kia." Lam Hạo Thần lạnh lùng mở miệng.

“ Ừ, xem ra nhất định hung thủ bỏ đi chưa được bao lâu, nhưng hiện tại cũng đuổi không kịp nữa, chỉ có thể theo bắt tay vào tra án từ sợi tóc này.” Giọng nói của Bạch Vũ Mộng đầy hàm xúc.

"Nếu ở nơi đó thì tốt rồi, tùy tiện có thể khám nghiệm ADN, sẽ lập tức bắt được hung thủ, nhưng ở cái nơi lạc hậu này, phá án thế nào đây?" Giọng nói của Mộ Túy Tình đầy oán giận.

Bạch Vũ Mộng trợn trừng mắt: "Ngươi nghĩ thật tốt đẹp, còn ADN nữa, nếu không ngươi đem cái này về, xét nghiệm không phải là xong rồi sao!"

"Vũ nhi, ngươi đừng nói giỡn, ta cũng biết đây là chuyện không có khả năng, chẳng qua là nói vậy thôi!" Mộ Túy Tình thè lưỡi, mặt đầy hoạt bát.

Những người khác lại nghi hoặc, ADN là cái gì vậy, sao bọn họ chưa từng nghe qua, còn có thể tìm được hung thủ ngay lập tức nữa, rốt cuộc là cái gì?

Nhìn bộ dáng ham học hỏi của mọi người, Mộ Túy Tình bất nhã trợn trừng mắt, muốn nàng giải thích thế nào đây.

"Đây là cách thức mà Mộng Nhi và Mộ Túy Tình nghĩ ra khi nhàn rỗi, chẳng qua vẫn chưa thực hiện được, nếu thành công sẽ cho các ngươi thử một lần." Lam Hạo Thần nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói còn có sự kiêu ngạo.

Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần, khẽ cười, cảm thấy rất cảm động, hắn không hỏi nàng đó là gì, chỉ giúp nàng nói dối thôi, hắn luôn hiểu nàng nghĩ gì, không phải sao?

Mấy người đang nói hăng say, ngoài cửa có một đám quan binh xông tới, không nói hai lời liền bắt đám người Lam Hạo Thần lại.

"Các ngươi làm cái gì vậy, Huyện lệnh các ngươi để chúng ta tra án, sao còn bắt chúng ta lại." Mộ Túy Tình giọng điệu không tốt.

"Các vị, các ngươi là kẻ khả nghi giết người phụ trách khám nghiệm tử thi, theo chúng ta một chuyến đi!" Người dẫn đầu nhìn bọn họ, giống như nhìn người chết.

"Đừng chạm vào chúng ta, chúng ta tự đi." Bạch Vũ Mộng mở miệng, trước khi đi cũng quay đầu nhìn quanh phòng một vòng, sau đó nở nụ cười đầy hàm xúc.

Trên công đường, đã thăng đường, dân chúng vây ở bên ngoài, nhìn đám người tao nhã bên trong, diễn(danf^lle3:quysdo0n nhịn không được lại bắt đầu nghị luận ồn ào.

"Ôi, đây không là mấy người buổi sáng bị bắt vì giết người sao?"

"Cái gì, bọn họ vốn không có giết người, nghe nói là huyện thái gia đổ oan cho bọn họ, hơn nữa hình như bọn họ còn lập giao dịch với huyện thái gia nữa."

" Đúng, chuyện này ta biết, lúc đó ta ở đó, bọn họ nói là hỗ trợ tìm hung thủ, sau đó mọi công lao đều về tay huyện thái gia."

"Vậy sao bọn họ lại bị bắt đến đây, ta thấy nhất định là gạt người, chẳng qua là muốn nhân cơ hội chạy trốn thôi!"

"..."

"Yên lặng!" Huyện lệnh uy nghiêm nhìn đám người phía dưới, nhìn thấy họ vẫn đứng như cũ, không vui nhăn mày lại: "Mấy người dưới công đường, vì sao không quỳ!"

"Quỳ? Nếu ta thật sự quỳ, không biết ngươi có chịu nổi không." Lam Giác Phong chế giễu nhìn Huyện lệnh.

"Làm càn, điêu dân to gan, dám khẩu xuất cuồng ngôn, người đâu, giải bọn họ đi cho ta, đánh mỗi người hai mươi đại bản."

"Ai da, huyện thái gia tức giận thật lớn, ta cũng không cho rằng chỉ với mấy tên lính tôm tướng cua của người mà có thể bắt được chúng ta." Mộ Túy Tình bĩu môi, khinh thường nhìn khuôn mặt như mặt chó của Huyện lệnh.

"Ngươi, các ngươi... Muốn tạo phản sao?" Huyện lệnh phẫn nộ chỉ vào đám người trước mắt, tức đến run cả người.

"Người đâu, bắt bọn họ lại, đánh cho ta, ta không tin không trị được đám người vô pháp vô thiên như các ngươi."

Đám người Lam Hạo Thần vừa muốn ra tay, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói uy nghiêm "Dừng tay!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.